Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 719: Cái tên ngu này



“Cái gì, là ai vậy?”

Vưu Hân Diễm gấp gáp, giọng nói ở đầu bên kia lại không nhanh không chậm.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng đó chính là kêu ông nội của cô mang theo món đồ lấy ra từ long mộ ở Cửu Long vực ra đây, nếu không thì ba của cô sẽ phải chết.”

“Địa chỉ là nhà máy gạch Phong Thông.”

Vưu Hân Diễm vội vàng nhìn Vưu Quốc Chương, cô ta nói.

“Ông nội ơi, ba của cháu xảy ra chuyện rồi, hình như... hình như là bị người ta bắt cóc.”

Cái gì? Dù sao thì Vưu Quốc Chương cũng là người trong giang hồ, tâm tính khá bình tĩnh, vỗ vỗ vào vỏ thuốc rồi nói.

“Bị bắt cóc?”

Chỉ hỏi một câu như thế, hình như là Vưu Quốc Chương cũng không quan tâm cho lắm, hoặc là nói không tin tưởng.

Vưu Hân Diễm sốt ruột.

“Ông nội, ông nhanh chóng nghĩ cách đi, người kia kêu ông mang theo món đồ mà ông lấy được từ long mộ ở Cửu Long vực để đi chuộc ba của cháu.”

Cái gì chứ?

Vưu Quốc Chương lập tức đứng phắt dậy, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.

“Làm sao có thể!”

Sắc mặt của Sở Vĩnh Du đứng ở bên cạnh cũng khó coi, bởi vì anh đã nuốt cái thứ đó rồi, thế mà bây giờ lại bị người ta nhớ nhung?

“Vưu tiền bối, cái gì gọi là không có khả năng?”

Nhìn Sở Vĩnh Du, Vưu Quốc Chương nói.

“Kể từ khi bước chân vào thành phố, tôi đã không bước ra khỏi cánh cửa nông gia nhạc. Trước đó, con của tôi cùng với cháu gái Hân Diễm của tôi, chẳng có ai biết mối quan hệ của chúng tôi, cho nên có thể nói là bọn họ tự do hoạt động ở bên ngoài, đó chính là nguyên nhân mà tôi lại có thể yên tâm để Hân Diễm đến Cửu Long vực tham gia đại chiến thiên tuyển. Cho nên, bây giờ có người đột nhiên lại biết mối quan hệ của tôi với Vưu Khôn, làm sao tôi có thể không kinh ngạc.”

Do dự một chút, Sở Vĩnh Du nói.

“Trên đời này không có bức tường nào là gió không lọt, có người biết cũng không cần phải kinh ngạc lắm đâu, đồ vật đó là do tôi đã dùng, cho nên, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, cùng đi xem thử đi.”

Nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, trong lòng Vưu Quốc Chương và Vưu Hân Diễm đều nhẹ nhàng thở một hơi, nếu như Sở Vĩnh Du không quan tâm, vậy thì phiền phức lớn rồi.

Điều mà làm cho Sở Vĩnh Du cảm thấy thú vị đó chính là nhà máy gạch Phong Thông là một nơi quen thuộc đến cỡ nào, kể từ sau khi giải quyết người nhà họ Đồng thì anh không còn nghe thấy cái tên này nữa, không nghĩ tới là thời gian trôi qua lâu như thế, nó lại xuất hiện với phương thức này.

Hai tiếng đồng hồ sau, nhà máy gạch Phong Thông ở thành phố Ninh, nơi này đã sớm biến thành một nơi bị bỏ hoang, giá thị trường nhà máy gạch xuống dốc thì nơi này liền bị bỏ phí.

Lúc này, trong một cái sân bề bộn, Vưu Khôn đang bị trói trên cây cột, sắc mặt trắng bệch, chắc là đã bị thương.

Mà ở cách đó không xa có một cậu thanh niên đang nằm nghiêng trên cái thảm, trên tay cầm theo một bầu rượu, thỉnh thoảng sẽ uống một ngụm.

“Cậu à, cậu thật sự hiểu lầm rồi. Tôi không biết Vưu Quốc Chương nào hết, không phải tôi chỉ mang họ Vưu thôi hả, cái này cũng quá tai bay vạ gió rồi.”

Cậu thanh niên nở nụ cười, nhìn thoáng qua Vưu Khôn.

“Đừng có miệng mồm nhanh nhảu, vì tìm vị trí của Vưu Quốc Chương, ông có biết là tôi đã bỏ ra một cái giá lớn như thế nào mới để cho người kia xem bói giúp tôi một quẻ không hả, làm sao có thể tính sai được, yên tĩnh mà chờ đợi đi.”

Trong mắt Vưu Khôn hiện lên một tia phẫn hận, thực lực của cái tên cậu thanh niên này thật sự rất mạnh, chỉ dùng một chiêu là đã khống chế ông ta không có chỗ phản kháng.

Thực lực này, cho dù là ba của mình đến đây, chắc có lẽ cũng không thể làm được chuyện gì, hình như là chuyện này lại rơi vào một cục diện bế tắc.

Đúng lúc này, có một chiếc xe Brabus G800 chạy vào trong nhà máy gạch, trong mắt của cậu thanh niên lóe lên ánh sáng.

Rốt cuộc cũng đã đến, chúng ta đã đợi ngày này quá lâu rồi.

Ở trên xe, ba người Sở Vĩnh Du bước xuống, Vưu Hân Diễm nhìn thấy ba của mình đang bị trói ở trên cột, sắc mặt trở nên trắng bệch, lập tức đau lòng.

“Ba ơi.”

Đang muốn tiến lên nhưng lại bị Vưu Quốc Chương ngăn cản, rõ ràng là cậu thanh niên đang nằm nghiêng người cầm bầu rượu không phải là một ngọn đèn đã cạn dầu.

“Cậu là ai?”

Vưu Quốc Chương hỏi, cậu thanh niên cười nói.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng đó chính là ông giao đồ cho tôi, đương nhiên sẽ không có người nào bị tổn thương.”

Nói đến đây thì Vưu Quốc Chương không nói nữa, giao đồ, ông ta giao bằng cách nào đây?

Bước ra một bước, Sở Vĩnh Du nhìn cậu thanh niên.

“Đồ của Vưu Quốc Chương đã bị tôi nuốt rồi, cho nên, không có cách nào đưa cho anh.”

Cái gì chứ?

Phạch một tiếng, cậu thanh niên đứng dậy, gió bắt đầu thổi, bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện mây đen.

Gương mặt của cậu thanh niên vô cùng dữ tợn, nhìn Sở Vĩnh Du rồi gào lên.

“Anh... anh lại nuốt rồi, cái tên phế vật này, anh có biết nước bọt của thần long nước R có tác dụng như thế nào không hả? Vậy mà anh chỉ lấy để nuốt, anh... anh muốn chết có đúng không!”

Sở Vĩnh Du cũng không nghĩ tới là vỏn vẹn một câu nói của mình lại làm cậu thanh niên trông có vẻ ôn tồn lễ độ lập tức bùng nổ.

Không nói thêm bất cứ lời nào, cậu thanh niên đã nhào đến.

Vưu Quốc Chương lập tức lôi kéo Vưu Hân Diễm bay ngược ra ngoài, Sở Vĩnh Du cũng mở ra thân phận Long Đằng, không hề tránh né mà trực tiếp đón đòn tấn công.

“Uổng pháp!”

Hai người tiếp xúc với nhau, tay phải của cậu thanh niên vòng thành một đường cong đánh một chưởng ra ngoài, tay phải của Sở Vĩnh Du cũng đẩy ra, bầu trời như muốn vỡ tung.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn phát ra, Vưu Quốc Chương đã cứu được Vưu Khôn, dẫn theo hai người lùi lại phía sau, đứng ở một vị trí bên ngoài cách xa nhà máy gạch Phong Thông hơn trăm mét.

Lúc này, ba người bọn họ hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.

Bởi vì nương theo tiếng nổ đó, có vẻ như cả nhà máy gạch Phong Thông bị một tên lửa tuần tra trên biển làm cho phát nổ, đã hoàn toàn biến thành vùng phế tích.

“Trời đất ơi anh... anh Sở, rốt cuộc là có thực lực gì vậy? Thế mà có thể tạo thành lực phá hoại như thế này.” .

||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||

Vưu Hân Diễm hoảng hốt lên tiếng, sắc mặt của Vưu Quốc Chương có chút nghiêm túc.

“Càng là như vậy thì càng không thích hợp, bởi vì cậu thanh niên đó cũng mạnh không ai sánh bằng.”

Sau khi bụi cát bay hết, Sở Vĩnh Du và cậu thanh niên đều đứng đó, hai người cách xa nhau khoảng mười mét.

“Hừ! Hóa Long Cảnh đỉnh phong? Trong thành phố lớn, một người trẻ tuổi như cậu mà đã đạt đến trình độ này, tất nhiên là có liên quan đến việc uống nước bọt của thần long nước R. Cái tên ngu ngốc này, một món đồ quý bảo như thế, vậy mà lại bị anh uống.”

Biểu cảm của cậu thanh niên vẫn dữ tợn như thế, Sở Vĩnh Du thì bình tĩnh như thường.

“Tôi cũng không nghĩ tới là một người có độ tuổi xấp xỉ tôi mà đã đạt đến Hóa Long Cảnh đỉnh phong, rốt cuộc thì anh là ai?”

Hai tay siết chặt lại, giọng nói của cậu thanh niên càng trở nên lạnh lẽo.

“Tôi là ai à, xuống địa ngục mà nói đi.”

Hai tay của cậu thanh niên từ từ duỗi ra, giống như là đang thực hiện một đòn sát thủ vô cùng mạnh.

Đương nhiên là Sở Vĩnh Du sẽ không ngồi yên chịu trận, hai tay mạnh mẽ giang ra.

“Liệt địa!”

Đây là lần đầu tiên anh được đánh sảng khoái như thế, cậu thanh niên này đã đạt đến cảnh giới bằng anh, đúng là rất mạnh. Nhưng mà, Sở Vĩnh Du thì càng mạnh hơn.

“Hổ khiếu hành!”

Có đủ loại lực phun trào từ trong đôi tay đang đẩy ra của cậu thanh niên, nó hợp thành dáng vẻ của một con hổ dữ đánh thẳng về phía Sở Vĩnh Du.

Nhưng liệt địa đã hình thành sức hút, từ sâu dưới lòng đất phun ra tôn tử giống như trận chiến đầu tiên đánh với ma tôn.

Lúc này, cậu thanh niên và anh đều đánh ra mãnh hổ, đang liều mạng ngăn cản lực hút từ bên dưới.

“Anh dám giết tôi?”

Cậu thanh niên quát lớn một tiếng, anh ta cảm thấy mình sắp không thể ngăn cản nổi rồi, nếu như lực hút lại không biến mất, vậy thì chắc chắn anh ta sẽ chết không thể nghi ngờ.

Sở Vĩnh Du cười lạnh.

“Có gì mà không dám.”

Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một âm thanh như đến từ chân trời.

“Sư đệ đừng hoảng sợ!”