Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 721: Muốn biến mất sao?



Lời nói của người đàn ông cường tráng thốt ra, bên cạnh anh ta và chàng trai trẻ xuất hiện thêm hai bóng người, tốc độ rất nhanh, không có ai nhìn rõ họ đi đến bằng cách nào, cho dù là Sở Vĩnh Du cũng như vậy.

Nhưng đợi sau khi anh nhìn rõ người đến, ánh mắt lập tức thay đổi.

Bởi vì hai người vừa xuất hiện lại là Mị Tôn và ông lão có thực lực không thể tưởng tượng đã cứu cô ta.

Cùng lúc đó, ông lão và Mị Tôn cũng nhìn thấy Sở Vĩnh Du.

“Sư thúc, cuối cùng người cũng xuất hiện rồi, sư phụ, ông ấy vẫn luôn…”

“Câm miệng! Đi.”

Vẻ mặt của ông lão lập tức thay đổi, không nói nhiều lời, dẫn theo ba người rất nhanh đã biến mất không chút dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện.

Sở Vĩnh Du vẫn đứng nguyên tại chỗ, mặc dù anh đã đột phá đến cảnh giới tiếp theo, nhưng anh cũng biết, mình so với ông lão kia vẫn kém rất xa.

Cho dù Mi Tôn, kẻ thù ở trước mặt này, cũng thật sự không đủ sức lực, đừng nói đến đánh nhau, cho dù là đuổi theo cũng không đuổi kịp.

Sau khi ổn định lại tâm tình, Sở Vĩnh Du liếc nhìn chiếc Brabus G800 đã bị uy lực còn lại tác động đến biến thành đống sắt vụn, dẫn theo Vưu Quốc Chương và những người khác rời đi.

Mà ở một nơi cách chỗ này khá gần, có bốn bóng người xuất hiện, người đàn ông cường tráng lập tức nói.

“Sư thúc, người sao vậy? Tên tiểu tử lúc nãy là…”

“Câm miệng.”

Ông lão lại mắng một câu, lạnh lùng nói.

“Tên tiểu tử kia không đơn giản, bên cạnh còn có một sủng vật thực lực rất mạnh, lúc nãy nếu như không rời đi, lúc sau có thể rời đi được hay không cũng rất khó nói.”

Cái gì!

Đột nhiên, người đàn ông cường tráng và chàng trai trẻ đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, chả trách Sở Vĩnh Du vẫn luôn rất tự tin, không chút lo lắng, hóa ra là có đường lui như vậy.

Có thể khiến sư phụ sợ hãi, vậy thật sự là rất lợi hại.

Mị Tôn ở bên cạnh, không nói lời nào, cô ta có cảm giác, cho Sở Vĩnh Du đủ thời gian trưởng thành, sợ là ngày mà bọn họ gặp lại nhau sẽ ngày càng ngắn.

“Được rồi, nên trở về rồi.”

Nói xong, trong mắt ông lão lóe lên tia phức tạp, rời khỏi nhà lâu như vậy, nên trở về để kết thúc những thứ nên kết thúc rồi.

Lúc trở về tỉnh thành đã là nửa đêm, Sở Vĩnh Du đi vào nhà, con gái Hữu Hữu đã bổ nhào lên.

“Ba, con nhớ ba.”

Mặc dù biết con gái đang làm nũng, nhưng trong mắt Sở Vĩnh Du vẫn tràn ngập sự cưng chiều.

“Ba cũng nhớ con, mẹ đâu?”

“Mẹ đang tắm, ba mau đến đây cùng xem phim hoạt hình với con.”

Một lúc sau, Đồng Ý Yên mặc đồ ngủ xuất hiện, nói.

“Em cứ tưởng hôm nay anh sẽ ở thành phố Ninh không trở về.”

Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Không, có một vài chuyện trì hoãn rồi, đúng rồi, chuyện của võ đấu ba của em tiến triển thế nào rồi?”

Ngồi xuống bên cạnh Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên nói.

“Ồ, em hỏi Quan Phấn, cũng không có gì, chỉ là tìm một chỗ tốt để sửa sang lại, sau đó đi xin giấy phép kinh doanh là được, chỗ thì em đã thuê được rồi, ngày mai có thể khởi công sửa sang lại.”

Xem ti vi với con gái, đến lúc đi ngủ, nằm trên giường, nhìn con gái, Sở Vĩnh Du không khỏi có chút bất lực.

Anh thật sự hoàn toàn không nhàn rỗi, lần này sau khi đột phá, còn phải đi đến Long Chi Động một chuyến, làm rõ tình hình của cảnh giới này.

Không biết tại sao, con đường đời sau của võ giả nước R đều bị chặn lại, vấn đề này nếu như nghiên cứu sâu, không biết phải quay về thời đại nào.

Giống như Tam Thánh sư phụ anh, chẳng qua cũng chỉ là hóa long cảnh đỉnh phong mà thôi, vì vậy từ nay về sau, bước tiến của võ giả đều rơi trên người anh, có thể nói là tránh nhiệm vô cùng nặng.

Nếu như không có sự xâm phạm của Huyền Hoàng Tinh, anh có thể cũng không cần gấp, nhưng chuyện đã vô cùng gấp, đã đến trước mặt rồi sao có thể ngồi yên được chứ.

Nhưng ngày mai phải đi mua xe trước.

Sau khi con gái ngủ, Sở Vĩnh Du đến phòng chiếu phim, quả nhiên vợ anh, Đồng Ý Yên đã đội hồn khôi tiến vào trò chơi.

Không làm phiền, Sở Vĩnh Du cũng đội hồn khôi của mình.

Sau khi online, yêu cầu kết bạn bạn của Phồn Hoa đã được thông qua, bởi vì lần trước ở cách đấu trường thắng được một ít tiền nước R, vì vậy Sở Vĩnh Du đi đến cửa hàng mua một chiếc điện thoại di dộng, như vậy cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Sau khi có điện thoại, sẽ tự động liên kết với mình, nếu như bạn bè lại liên hệ, dưới tình huống có điện thoại, thì đều có thể nói chuyện trực tiếp hoặc trò chuyện qua video.

Dường như vừa lấy được có vài phút, thông báo của Văn Khả Vân đã truyền đến, trực tiếp là một cuộc trò chuyện video.

“Lợi hại nha, tôi thấy anh thời gian anh online cũng không nhiều, vậy mà đã có tiền mua điện thoại rồi.”

Một chiếc điện thoại cũng cần phải 50 đồng tiền nước R, trông có vẻ không nhiều, nhưng Truyền Nhân Của Rồng đâu đâu cũng phải cần đến tiền, vì vậy rất nhiều người sẽ lựa chọn dùng tiền cho chỗ cần thiết trước, điện thoại chính là một thứ sau này rồi nói.

“Ừ, có chuyện gì sao?”

Bên kia Văn Khả Vân cười nói.

“Đúng lúc tôi đến thị trấn Phong Lâm làm chút việc, còn đang nghĩ hôm nay anh có online không, gặp mặt có được không?”.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Do dự một lúc, Sở Vĩnh Du vẫn từ chối, anh đang online, thời gian phải gấp gáp làm nhiệm vụ, ngoài đời thực cũng có thể cùng Văn Khả Vân gặp mặt, không cần thiết lãng phí thời gian trong trò chơi.

“Bỏ đi, tôi vẫn còn một số chuyện phải làm.”

Văn Khả Vân bên kia bĩu môi, vô cùng đáng yêu, kiểu biểu cảm này, có lẽ cũng chỉ có Sở Vĩnh Du mới có phúc để nhìn thấy.

“Ồ, vậy anh làm việc đi.”

Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du trực tiếp tiến vào cách đấu trường, đã phải làm chính sự, đương nhiên không thể lãng phí thời gian.

Sau khi tiến vào trạng thái kết đôi, thân hình đã xuất hiện ở trên Thanh Thạch cao đài.

Đối diện, chính là một nhị giai cách đấu gia.

“Tôi có thể hướng dẫn cho anh thuật cận chiến tổng hợp toàn dân, thời gian là nửa tiếng.”

Sau khi Sở Vĩnh Du lên tiếng, người ở phía đối diện lập tức há hốc mồm, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đến mức không thể tưởng tượng được.

“Haha! Ông đây đúng là may mắn mà, vậy mà thật sự bị mình gặp phải.”

Lẩm bẩm một câu, nhìn về phía Sở Vĩnh Du vội vàng nói.

“Này! Tôi là bang chúng của Mê Vụ Các, anh biết Mê Vụ Các đúng không? Đó chính là bang phái xếp thứ ba ở trong Truyền Nhân Của Rồng, Như Thủy đường chủ của chúng tôi chủ yếu muốn chiêu mộ anh, số của anh thật tốt.”

Lông mày Sở Vĩnh Du cau lại, trầm giọng nói.

“Tôi không có hứng thú với cái này.”

Chuyện mà anh lo lắng nhất vẫn xuất hiện, người đến vì mục đích như thế này cho dù Sở Vĩnh Du tình nguyện dạy, đối phương cũng sẽ không nghiêm túc học, chỉ có lãng phí thời gian của anh mà thôi.

Quả nhiên, người kia xem thường nói.

“Tiểu tử, bao nhiêu người tranh sứt đầu mẻ trán muốn vào Mê Vụ Các của chúng tôi, bây giờ anh có cơ hội tốt như vậy lại không biết điều? Đừng cho rằng có thể hướng dẫn cách cách đấu gia cấp ba thì anh đã rất lợi hại rồi, tốt nhất hãy biết điều một chút.”

Khẽ lắc đầu, Sở Vĩnh Du lười nói chuyện, đúng lúc này, tiếng bắt đầu xuất hiện, Sở Vĩnh Du bước mấy bước lớn đi qua, một chưởng đánh tan thân thể của đối phương, tình huống như thế này đại diện cho cái chết.

Sau khi hệ thống phân định thắng thua, Sở Vĩnh Du lại tiến vào kết hợp.

Sau đó mới phát hiện đối thủ, dường như sau khi nhìn thấy trạng thái bạch bản của mình, lập tức trở nên điên cuồng.

“Anh….lẽ nào anh chính là tên tiểu tử hướng dẫn người khác kia? Nghe đây, tôi chính là Mê Vụ Các….”

Giây phút này, sắc mặt của Sở Vĩnh Du đã trở nên u ám.

“Mê Vụ Các mấy người muốn biến mất sao?”