Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 765: Anh sở đừng hiểu lầm



Một ngón kình lực của Sở Vĩnh Du khiến toàn bộ sảnh đường lặng ngắt như tờ, dù là lão tổ Thác Bạt Dã cũng cau mày, vì cỗ kình lực vừa rồi phóng thích, tốc độ quá nhanh, hơn nữa cũng khống chế xuất thần nhập hóa, chỉ phá hỏng quần áo Dương Trung, sau đó liền tiêu tán trong không khí, chỉ điểm này thôi đã có thể nhìn ra thực lực của Sở Vĩnh Du cực kỳ không đơn giản.

Cái khác không nói, Dương Trung tốt xấu gì cũng là cường giả hóa long cảnh tầng thứ nhất, vừa rồi lại ngay cả chút phản ứng cũng không có.

“Hừ! Thật mất mặt, cút ra ngoài!”

Phản ứng lại, Thác Bạt Dã không chịu được nỗi nhục này, vốn định để Dương Trung ra ngoài, khiến Sở Vĩnh Du xấu mặt một lần, không nghĩ tới ngược lại là lấy đá đập chân mình.

Dương Trung đi rồi, nhưng ấn tượng của người gia tộc Thác Bạt có mặt ở đây đối với Sở Vĩnh Du đều khắc sâu thêm không ít.

“Vô Phong, đừng hiểu lầm, lão phu cũng không nghĩ tới, thằng nhóc Dương Trung này lại không hiểu lễ phép như vậy.”

Bưng ly rượu lên, Thác Bạt Dã nói xong, Nam Cung Vô Phong lại không chút động tác, chỉ trầm giọng nói.

“Tôi nghĩ, câu này của tiền bối hẳn nên nói với Vĩnh Du đi.”

Hử? Từ câu này, Thác Bạt Dã liền hiểu ra, địa vị của Sở Vĩnh Du trong lòng Nam Cung Vô Phong.

“Bác cả, cháu ăn xong rồi, bác thì sao?”

Không đợi Thác Bạt Dã lại mở miệng, Sở Vĩnh Du đã đứng dậy đi ra ngoài, Nam Cung Vô Phong cũng nói.

“Ừ, tôi cũng không có khẩu vị.”

Nam Cung Vô Phong là ai? Đường đường là gia chủ gia tộc đệ nhất nước R, cũng là chủ nhân hùng bá một phương, trước đó Thác Bạt Dã xem thường Sở Vĩnh Du, ông ta không nói gì, dù sao cũng vừa đưa cháu người ta vào, nhưng loại chuyện để người khác khiêu chiến công khai này, thật sự thấy Nam Cung Vô Phong ông ta tính tình tốt sao.

Quả nhiên, nhìn thấy Nam Cung Vô Phong cũng đi rồi, sắc mặt Thác Bạt Dã xụ xuống, thân thể tức giận đến khẽ run rẩy, chỉ có thể nói, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đồng thời, cũng đánh giá thấp mối quan hệ giữa Sở Vĩnh Du và Nam Cung Vô Phong.

“Ba, cần gì nể mặt Nam Cung Vô Phong, gia tộc Nam Cung nhìn thì như gia tộc đệ nhất nước R, thực tế lại là bên ngoài hào nhoáng bên trong rỗng tuếch, không thể lấy ra một cường giả nào.”

Một người mở miệng, Thác Bạt Dã hung hăng trừng mắt.

“Hừ! Nói cho lắm có tác dụng gì? Mày có thể tìm thấy gia tộc thay thế? Mày có thể tìm thấy người lấy ra được tiền mặt 120 ngàn tỷ trong khoảng thời gian ngắn? Tìm không thấy thì câm cái mồm!”

Thác Bạt Dã lúc này đã thực sự trải nghiệm cái gì gọi là đàn ông mà không có tiền thì còn ra cái thớ đàn ông.

Đúng, người có thể lấy ra 120 ngàn tỷ tiền mặt, nước R hẳn có không ít gia tộc và cá nhân có thể làm được, nhưng lấy ra 120 ngàn tỷ tiền mặt còn không ảnh hưởng quá lớn tới bản thân, vậy thì thật sự vô cùng ít ỏi.

Đặc tính của nước R không giống với tính chất gia tộc Gran bên nước Mỹ, gia tộc Gran tồn tại nhiều năm như vậy, có thể không chút cố kỵ vơ vét tiền tài, nhưng gia tộc tồn tại ngần ấy thời gian ở nước R, tuyệt đối không dám làm như vậy.

Cho nên đây cũng là lý do tại sao trước đó lúc Jessica và Sở Vĩnh Du đối lập, trực tiếp bán đi toàn bộ gia tộc Gran, có được số tiền cả ngàn tỷ.

Về tới chỗ ở, Nam Cung Vô Phong nhìn sang Sở Vĩnh Du, nói.

“Tên Thác Bạt Dã này, quả thực quá nhỏ nhen, lại muốn làm chuyện lớn, còn không cách nào buông xuống chuyện nhỏ, chẳng trách luôn ở trong dãy núi Lung Linh này, thời gian dài như vậy, ngay cả tiền vốn 300 ngàn tỷ cũng không lấy ra được.”

Sở Vĩnh Du lại lắc đầu.

“Bác cả, người ta nói có được có mất, chuyện khác không nói, chỉ những thành viên gia tộc Thác Bạt trong sảnh đường vừa rồi, người yếu nhất cũng là võ vương cửu bộ, hóa long cảnh đỉnh phong cũng có tận mấy người, bác nói sao?”

Nam Cung Vô Phong cũng cả kinh, không nghĩ tới Sở Vĩnh Du ăn bữa cơm, lại nhìn ra nhiều như vậy, rõ ràng là đang nói, gia tộc Thác Bạt đặt tất cả tinh lực vào việc bồi dưỡng võ giả, những chuyện khác đương nhiên có chút thiếu sót.

Hai người tùy ý nói chuyện, họ không cảm thấy có gì, nhưng lại dọa mất mật hai cao thủ hóa long cảnh của gia tộc Thác Bạt giám thị bên ngoài.

“Sở Vĩnh Du này, đoán chừng là thật sự có thể nhìn ra rồi? Nếu là người sau, vậy quá đáng sợ rồi đi.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng hẳn không thể nào lắm, võ học của thành phố lớn, từ hóa long cảnh đã sớm bị bẻ gãy, cũng là khoảng thời gian không lâu gần đây mới được một người tên Địa Ngục biên soạn ra phương pháp tu luyện hóa long cảnh chính tông hoàn chỉnh, mới bao lâu đâu, chẳng lẽ Sở Vĩnh Du đã đạt tới hóa long cảnh đỉnh phong rồi?”

Ánh mắt hai người đều vô cùng đặc sắc, ai nấy tự có suy đoán, gia tộc Thác Bạt họ đến từ nội vực Cửu Long Vực, gia tộc truyền thừa đã có võ học hoàn chỉnh, mỗi một giai đoạn đều có, nhưng cẩn tuân tổ huấn, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, cho nên sau khi phương pháp tu luyện hóa long cảnh do Sở Vĩnh Du biên soạn phát hành, so sánh đôi bên, phát hiện lại giống hệt nhau, cũng khiến người của gia tộc Thác Bạt kinh ngạc tột cùng.

Đương nhiên, nghe xong Sở Vĩnh Du nói lúc đó trong sảnh đường có vài cao thủ cảnh giới nào đó, thì vô cũng ngạc nhiên.

“Bác cả, sáng mai xem tình hình đi, nếu bác thật sự định bỏ ra 120 ngàn tỷ, có lẽ cháu sẽ đưa ra cho gia tộc Thác Bạt một điều kiện đi kèm.”

Trong phòng, nghe thấy câu này của Sở Vĩnh Du, Nam Cung Vô Phong cười nói.

“Cứ tùy ý đề ra, nếu Thác Bạt Dã không đồng ý, bác cả đương nhiên là không để ý, cùng lắm là lại đợi thêm một khoảng thời gian, đợi lúc cháu có thể đi nội vực vực Cửa Long.”

“Dạ, cảm ơn bác cả.”

Thời gian trôi đi, hai giờ đêm, Sở Vĩnh Du và Nam Cung Vô Phong sớm đã ai về phòng nấy, đèn cũng sớm tắt.

Nhưng hai người giám thị bên ngoài đều không nhìn thấy, một bóng dáng bay sượt ra ngoài ngay dưới mí mắt họ, vì tốc độ quá nhanh, họ thậm chí không hề có chút phản ứng.

Bóng dáng này đương nhiên chính là Sở Vĩnh Du rồi, không bao lâu liền tiến vào hòn non bộ trong ký ức.

“Anh Sở.”

Giọng nói đè cực thấp của Tường Vi truyền ra, Sở Vĩnh Du nhìn sang, liền thấy trong hòn non bộ, Tường Vi lại mở ra một mặt tường núi.

Tiến vào bên trong, xem như là có một động khác, bốn phía khảm vài viên dạ minh châu, chiếu sáng nơi khoảng năm mươi mét vuông.

Tường núi lại đóng lại, giọng Tường Vi mới khôi phục bình thường.

“Phù ~ ở đây thì có thể nói chuyện bình thường rồi, bên ngoài không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào.”

Nhìn Tường Vi, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Nhìn dáng vẻ làm việc trịnh trọng của cô, tìm tôi có việc gì đi?”

Tường Vi gật đầu, bỗng mở dây buộc ở hông, Sở Vĩnh Du nhìn vội vàng xua tay.

“Tường Vi, cô muốn làm gì?”

Thoáng chốc, mặt Tường Vi đỏ lên, biết Sở Vĩnh Du nghĩ theo hướng khác, tuy nhiên, cô quả thực yêu Sở Vĩnh Du, làm chuyện như vậy đương nhiên cũng mong đợi trong lòng, nhưng cô lại biết rõ, tình yêu và sự trung thành của Sở Vĩnh Du đối với vợ mình.

“Anh Sở đừng hiểu lầm, tôi muốn cho anh xem một thứ.”

Lời này khiến khuôn mặt già của Sở Vĩnh Du cũng đỏ lên, ngượng ngùng vô cùng.

Nhưng rất nhanh, cảm giác xấu hổ này biến mất, chỉ thấy sau khi Tường Vi mở dây buộc, lấy xuống một túi vải nhỏ, lấy một viên đá nhỏ bên trong ra, viên đá màu trắng sữa, khiến người ta nhìn một cái liền không cách nào dời mắt.

“Đây là gì?”

Sắc mặt Tường Vi trịnh trọng, đáp.

“Viên đá này là nguyên nhân thật sự ông nội tôi muốn mua lại tòa núi đó.”