Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 790: Nên đi một chuyến



“Anh Sở?”

Chiêm Tinh Hà nhìn thấy có người đi vào, anh ta liền trở nên vui vẻ.

“Tôi đang dự định đến nhà thăm cậu nên đi mua trái cây, không ngờ lại gặp cậu.”

Đúng là Sở Vĩnh Du có dự tính như thế này, cũng không thể đi qua đó mà hai tay trống không, đương nhiên Chiêm Tinh Hà không quan tâm mấy cái đó, nhưng mẹ của Chiêm Tinh Hà đang ở nhà, không thể không biết cấp bậc lễ nghĩa.

“Anh Sở khách khí quá rồi, đến thì cứ đến thôi, mua đồ làm cái gì.”

Lúc này, hình như là Chiêm Tinh Hà không nhận ra người trẻ tuổi đó ngu ngơ đứng yên tại chỗ, cứ nhìn Sở Vĩnh Du như thế.

“Cậu gặp phải phiền phức gì vậy?”

Lúc nãy bước vào từ ngoài cửa, làm sao Sở Vĩnh Du không nhìn thấy hành động của người trẻ tuổi phách lối ấy, lúc này chỉ nhiều chuyện hỏi một câu mà thôi, xem xem Chiêm Tinh Hà sẽ nói như thế nào.

“Không có việc gì đâu anh Sở.”

Chiêm Tinh Hà tuân thủ tiêu chuẩn không gây rắc rối cho Sở Vĩnh Du, vẫn nên nói dối một lần.

“Cậu đến đây.”

Ban đầu, người trẻ tuổi dự định chuồn đi, đột nhiên lại bị Sở Vĩnh Du chỉ mặt, lúc này liền giật mình một cái.

“Anh... anh Sở, ngài tìm tôi ạ?”

Sở Vĩnh Du cười cười.

“Nhận ra tôi hả? Nếu như đã nhận ra, vậy chắc là cậu nên hiểu rõ một chuyện, cậu ấy chính là đồ đệ tương lai của tôi, bây giờ cậu phải xin lỗi về hành vi lúc nãy của mình đi.”

Hả? Đồ đệ hả? Người trẻ tuổi thật sự vô cùng hoảng hốt, là đồ đệ của Sở Vĩnh Du, sau này chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió.

“Thật sự xin lỗi, tôi sai rồi.”

Xin lỗi xong, nhìn thấy Sở Vĩnh Du phất tay, người trẻ tuổi vội vàng chạy trốn.

Chạy đến con hẻm ở phía xa xa mới xem như thở phào một hơi.

“Tên đầy đủ của anh Sở trong cửa hàng trái cây đó là gì vậy?”

Một giọng nói đột ngột vang lên, người trẻ tuổi giật nảy cả mình, quay đầu nhìn lại liền thấy cô gái xinh đẹp như bước ra từ trong truyện tranh khi nãy, lập tức cười cười.

“Người đẹp, cô coi trọng tôi có đúng không?”

Anh ta vừa mới nói xong, cô gái đó liền nắm lấy cổ của anh ta, ấn anh ta vào tường.

“Tốt nhất là anh nên trả lời câu hỏi của tôi đi, nếu không thì sẽ chết người đấy.”

Cảm nhận sau đầu đau đớn kịch liệt cùng với sự lạnh lẽo lóe lên trong mắt của cô gái, anh ta mới hiểu được cô gái này không phải là người bình thường.

“Tôi nói tôi nói, anh ta... anh ta tên là Sở Vĩnh Du, là nhân vật rất nổi tiếng ở tỉnh thành của chúng tôi, hình như là người có địa vị trong xã hội đều biết anh ta.”

Bịch!

Một tiếng vang trầm đục qua đi, người trẻ tuổi té xỉu ở dưới đất, cô gái chỉ hơi nhếch môi.

“Ha ha, quả nhiên chính là Sở Vĩnh Du đó, một người gốc nước R có thể làm Tàng lão gia tử phải e ngại, mình thật sự rất muốn tiếp xúc thử một chút.”

Nghĩ một hồi, trong đầu của cô ta liền nhớ tới cảnh tượng lúc này ở trong tiệm trái cây, nhất là Chiêm Tinh Hà mà Sở Vĩnh Du nhắc tới.

“Ừm... cái thằng nhóc đó có hứng thú với mình, lại là đồ đệ của Sở Vĩnh Du, hình như có thể ra tay từ cậu ta.”

Ở trong nhà Chiêm Tinh Hà, mẹ của anh ta thật sự rất biết ơn Sở Vĩnh Du.

“Cậu Sở, thật sự cảm ơn cậu, nếu như không có sự giúp đỡ của cậu thì bây giờ hai mẹ con chúng tôi vẫn còn đang trong dầu sôi lửa bỏng.”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Dì khách sáo quá rồi, Tinh Hà có tài năng, nhân phẩm cũng tốt, có thể gặp được cậu ấy, vẫn xem như là tôi may mắn đấy.”

Fenster ở một bên cũng phụ họa theo.

“Đúng rồi đó, sư huynh của tôi không tùy tiện nhận đồ đệ đâu, nhất là những người luyện võ đều hiểu đồ đệ tốt vô cùng khó gặp, cũng coi như là duyên phận.”

Thấy Sở Vĩnh Du rất thân thiện, bà ta liền biết con trai của mình không nhìn lầm người, vội vàng đứng dậy cười nói.

“Mọi người cứ trò chuyện trước đi, để tôi đi pha trà cho mọi người.”

Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du nhìn Chiêm Tinh Hà.

“Sau khi tích góp đủ một trăm nghìn hạ Long Mễ, cậu đột phá đến Tiên Thiên võ giả, đến lúc đó tôi sẽ cử hành một bữa tiệc long trọng thu nhận đồ đệ, cho tất cả mọi người biết rằng cậu là đồ đệ của Sở Vĩnh Du tôi.”

Chiêm Tinh Hà kích động.

“Cảm ơn sư... anh Sở.”

Anh ta lắp bắp như thế này, thật sự làm Fenster bật cười.

“Đừng có nói vội mà Tinh Hà, không qua bao lâu nữa cậu đã có thể quang minh chính đại gọi sư phụ rồi.”

Bước ra khỏi nhà Chiêm Tinh Hà, Sở Vĩnh Du dẫn Fenster đến trụ sở Tạc Thiên bang một chuyến, nếu như sau này Fenster đã muốn sống ở đây, vậy thì trước tiên cần phải quen thuộc cuộc sống nơi này.

Trong khoảng thời gian tiếp theo ở truyền nhân của rồng, quả nhiên là người Huyền Hoàng Môn đã trung thực không ít, trước khi không có ai tìm ra biện pháp giải quyết Sở Vĩnh Du, đúng là bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không lại bị chặn cửa, thế thì danh dự sẽ bị mất sạch.

Môn chủ Huyền Hoàng Môn tức muốn chết đi được, bởi vì điều tra lâu như thế mà không có manh mối gì về Sở Vĩnh Du trong đời thực, cuối cùng chỉ có thể coi như thôi.

Cứ như vậy, thời gian một năm trôi qua.

Ngày hôm nay sau khi Sở Vĩnh Du bước ra khỏi quán võ do Đồng Ý Yên mở thì đi tới Tạc Thiên bang.

Trong một năm, sức mạnh tổng thể của Tạc Thiên bang đã tăng lên rất tốt, đặc biệt là liên minh dị năng của Jonas, sau khi có dịch gen, Năng lực của mọi người có thể nói là tiến bộ nhảy vọt, cuối cùng trong trận chiến võ giả cấp cao có thể phát huy một chút tác dụng.

“Anh Sở, dựa theo thông báo của ông Tần, đây là những hòn đá cuối cùng, ngọn núi kia đã được kiểm tra, hoàn toàn khai thác xong rồi.”

Trong trụ sở Tạc Thiên bang, nghe thấy báo cáo của Phồn Hoa, Sở Vĩnh Du cau mày.

Một ngọn núi lớn như thế vậy mà chỉ khai thác ra ngần ấy đá màu trắng sữa, nhưng mà đến bây giờ những người được ông Tần phái đi khảo sát vẫn chưa phát hiện gì ở những địa điểm khác.

Mà theo anh được biết, gia tộc Thác Bạc đã mua ngọn núi nọ, cũng đã khai thác hoàn tất, hơn nữa từng nghe bác cả Nam Cung Vô Phong nói đá mà bọn họ khai thác không nhiều bằng bên này.

“Tôi biết rồi.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du đi vào trong ngồi xếp bằng ở trong xưởng, vuốt vuốt nhẫn Vũ Lam ở trong tay, thở dài.

“Mặc Lục, đến khi nào thì mày mới có thể thức tỉnh đây?”

Ròng rã một năm trời, Mặc Lục lại không có động tĩnh, anh có thể cảm nhận được sau mỗi lần nhẫn Vũ Lam hấp thụ năng lượng trong viên đá màu trắng sữa thì chỉ chia cho anh một nửa, một nửa còn lại thì được giữ ở trong nhẫn Vũ Lam, theo như tính toán của anh, có phải là nó dùng để cung cấp cho Mặc Lục.

Bài trừ tạp niệm, Sở Vĩnh Du lại bắt đầu hút đợt đá màu trắng sữa cuối cùng.

Năng lượng lần này thật sự không lớn, cũng chỉ có sáu tiếng đồng hồ là Sở Vĩnh Du đã hấp thụ toàn bộ.

Ra khỏi nhà máy, Khổng Lưu vẫn đứng yên tại chỗ chờ đợi.

“Thiếu chủ.”

“Khổng Lưu, vừa mới hấp thu xong tất cả, tôi cảm thấy mình đã đạt đến Dung Hợp Cảnh đỉnh phong.”

Khổng Lưu vội vàng chắp tay.

“Chúc mừng thiếu chủ, hiện tại thực lực của ngài đã vượt qua tôi rồi.”

Càng quan trọng hơn chính là vào thời khắc cuối cùng, anh có thể cảm nhận được rốt cuộc mình đã có thể thi triển Long vực.

“Tôi quyết định nên làm một số việc rồi.”

Trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, Khổng Lưu lập tức nghĩ đến cái gì đó, kinh ngạc nói.

“Thiếu chủ, chẳng lẽ ngài định đi cứu sư phụ của ngài?”

Trong mắt Sở Vĩnh Du có ánh sáng khác thường, anh trầm giọng nói.

“Đúng vậy, nên đến cửu Long vực nội vực một chuyến rồi.”