Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 796: Đại kết cục



Lúc này, Jessica cũng nhìn thấy vật nhỏ này đang tò mò, vật nhỏ sau đó vụt mất không thấy đâu nữa, Sở Vĩnh Du cũng không nhìn thấy một chút bóng dáng.

Trong lòng lại có một loại cảm giác mềm mềm.

Cúi xuống nhìn, vậy mà chính là con hồ ly bé đó đã chạy vào trong lòng anh, vẻ mặt còn rất hưởng thụ, giống như muốn đi ngủ vậy.

“Chuyện này...”

Đang kinh ngạc, một giọng nói vang lên bên tai.

“Linh hồ nhận chủ sao? Nhóc con, cậu quả nhiên bất phàm, ha ha, xứng đáng được lão phu trả ân tình vừa rồi cho cậu.”

Bên cạnh, Tam Phong đột nhiên xuất hiện, khác hoàn toàn với bộ dạng tóc tai bù xù bẩn thỉu lúc trước, giống như biến thành một người khác.

Trường sam màu xanh, tóc tai được chải chuốt gọn gàng, cực kỳ có cảm giác tiên phong đạo cốt.

“Tiền bối, người đây là...”

“Nhóc con thối tha, nghe không hiểu lời lão phu nói sao? Cậu có mong muốn gì thì nói ra, tôi giúp cậu hoàn thành, nhớ kỹ, nếu tôi muốn giết hai người thì đã ra tay từ lâu rồi, cho nên không có gì phải che giấu cả.”

Sở Vĩnh Du do dự, khẽ cắn môi, cảm thấy Tam Phong nói không sai, người ta muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi.

“Tiền bối, tôi thật ra đến Cửu Long Vực nội vực để cứu sư phụ của tôi, nếu tiền bối có thể giúp, vậy thì tốt quá rồi.”

Khẽ mỉm cười, Tam Phong gật đầu.

“Thẳng thắn, điều này tạm được, sư phụ của cậu tên gì? Bị ai bắt?”

“Sư phụ của tôi tên Vô Phong Tử, còn bị ai bắt đi thì tôi thật sự không có chút đầu mối nào.”

Tuy nhiên, Tam Phong lại đột nhiên bật cười to.

“Ha ha! Vô Phong Tử sao? Có phải là kẻ này không?”

Tay ông ta vẩy một cái, một bức tranh xuất hiện ở trong tay Tam Phong thì Sở Vĩnh Du đã sửng sốt.

Người trên bức tranh có dáng vẻ khoảng hơn 30 tuổi, nhưng nhìn các đường nét thì đều rất giống với sư phụ Vô Phong Tử của anh.

“Người này... và sư phụ của...”

“Không phải hình như, mà là chính xác, biết chưa? Vô Phong Tử là đồ đệ đầu tiên ta thu nhận, năm đó còn chưa học thành tài thì thông qua Long Mộ chạy ra ngoài, nói muốn xem thử thế giới rộng lớn bên ngoài, lần đi này thì không còn tin tức gì nữa.”

Cái gì!

Sở Vĩnh Du sững sờ, như vậy vị Tam Phong trước mắt há không phải là...

“Cậu nghĩ không sai, lão phu chắc chính là tổ sư gia của cậu, có điều trước tiên đừng vội dập đầu, gặp được Vô Phong Tử rồi nói cũng không muộn, nếu nó đã bị bắt về, vậy chỉ có thể ở một nơi đó, chúng ta đi!”

Dứt lời, Tam Phong đánh một cái, mười mấy cái cây bên cạnh lũ lượt nổ tung.

Sau đó trên bầu trời vang lên một tiếng chim kêu, một con chim lớn tương đương với chiếc máy bay cỡ nhỏ lao xà xuống bên này.

“Đi!”

Tam Phong mỗi tay một người, nhảy một cái thì ba người đã đáp xuống trên lưng của con chim lớn.

“Không có chuyện ngoài ý muốn, Vô Phong Tử chắc là bị đối thủ cũ Trường Hà của nó năm đó bắt đi rồi, Trường Hà 20 năm trước chính là trưởng lão của Ân Cưu tông, bây giờ sợ rằng địa vị đã tăng lên, nhưng dám bắt đồ đệ của lão phu thì bọn họ phải chuẩn bị tâm lý bị diệt môn.”

Sở Vĩnh Du cảm thán một trận, thật sự không ngờ lại có kỳ ngộ trùng hợp như vậy, gặp được tổ sư gia của mình, nhưng bất luận như thế nào, tuyệt đối là chuyện tốt.

Mấy tiếng sau, trong mắt Tam Phong vụt qua một tia sáng, đem hai người bọn họ nhảy xuống.

Rầm một âm thanh cực lớn vang lên, trong diễn võ trường rất lớn của Ân Cưu tông, phiến đá bị đập thành bột phấn, sau đó tất cả mọi người trong Ân Cưu tông đều nghe thấy một giọng nói.

“Trường Hà, giao Vô Phong Tử cho ta, ta chỉ cho ngươi thời gian một nén hương, nếu không Ân Cưu tông diệt môn!”

Bụp bụp bụp!

Gần như vừa dứt lời, từng bóng người bắt đầu xuất hiện, trái tim của Sở Vĩnh Du chợt run rẩy, chỉ những người này thôi, vậy mà đều là đại cao thủ Dung Hợp Cảnh đỉnh phong, Cửu Long Vực nội vực, quả nhiên vô cùng khủng bố.

“To gan! Vậy mà dám đến Ân Cưu tông chúng ta làm loạn, tôi thấy ông là...”

Một người trong đó còn chưa nói hết câu, Tam Phong đã đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

“Hừ! Tiểu bối vắt mũi chưa sạch cũng dám nói chuyện với Tam Phong ông nội của ông tổ ngươi sao?”

Phụt phụt!

Hàng trăm cao thủ ở đây chỉ vì một tiếng hừ lạnh của Tam Phong mà tất cả đều phun ra một ngụm máu, thần sắc vô cùng kinh hãi, không phải vì bị thương, mà vì cái tên Tam Phong.

Cả Cửu Long Vực nội vực không ai không biết truyền thuyết của Tam Phong, không ngờ hôm nay nhìn thấy người thật rồi.

Ông ta nói mình là cao thủ đứng thứ hai ở Cửu Long Vực nội vực, tuyệt đối không có ai dám nói mình là người đứng đầu.

Xoạt xoạt!

Lại mấy bóng người xuất hiện, Sở Vĩnh Du vô cùng bất ngờ.

“Sư phụ!”

Một bóng người trong đó chính là sư phụ Vô Phong Tử mà anh ngày nhớ đêm mong.

Vô Phong Tử chạy vụt tới, nhìn Sở Vĩnh Du đầy cảm khái, sau khi khẽ gật đầu thì ánh mắt dừng trên người Tam Phong, bụp một tiếng quỳ xuống đất.

“Sư phụ, đồ nhi... bất hiếu.”

“Bớt nói nhảm, đứng lên, ngươi có thể thu nhận được đồ tôn tài giỏi như vậy cho lão phu, bất cứ lỗi lầm gì đều tha thứ được hết.”

Một ông lão ở bên đó, lúc này cuối cùng cũng cẩn thận mở miệng.

“Tam Phong tiền bối, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ngài nhìn Vô Phong Tử ở chỗ ta có chịu khổ gì đâu.”

Người này đương nhiên chính là Trường Hà, ông ta đã vô cùng sợ hãi, Tam Phong biến mất 20 năm, mọi người đều nói đã chết, không ngờ hôm nay lại sống sờ sờ xuất hiện rồi.

“Hừ! Thấy ngươi giao người nhanh như vậy, lão phu lười nói nhiều với ngươi, chúng ta đi.”

Tuy nhiên Sở Vĩnh Du, lúc này lại cách không đánh ra một chưởng, trong đám người, lập tức có một cơ thể nổ tung.

“Người đó và tôi có thù, tôi đã thề, nhất định phải giết cô ta.”

Người chết đó chính là Mị tôn, bên cạnh còn có cao thủ Sở Vĩnh Du trước đây đã gặp ở thành phố lớn, nhưng lúc này ngay cả rắm cũng không dám đánh.

“Giết thì giết, đi thôi.”

Vào lúc này, Sở Vĩnh Du đột nhiên quỳ xuống trước Tam Phong.

“Tổ sư gia, đồ tôn có một yêu cầu quá đáng, có thể phát động người của cả nội vực Cửu Long Vực đến nước R, nơi đó sắp chịu sự xâm lược của tinh vực bên ngoài, đối phương cao thủ nhiều như vân, nước R vô cùng nguy nan.”

Thở dài, trong mắt Tam Phong xuất hiện một tia hồi ức.

“Thứ nên đến vẫn đến rồi, lời tiên tri trước đây, thật sự thành sự thật rồi, đi thôi, mấy người về nước R trước, ta sẽ phát động cao thủ của nội vực Cửu Long Vực qua đó, môi hở răng lạnh, nước R nếu như bị diệt, Cửu Long Vực nội vực chúng ta cũng không thể tồn tại.”

“Đa tạ tổ sư gia.”

Khi Sở Vĩnh Du lần nữa đặt chân ở Cửu Long Vực, anh cũng không ngờ, chuyến đi này vậy mà thuận lợi và ngắn ngủi như vậy.

Từ Cửu Long Vực quay về quê hương nước R, Sở Vĩnh Du vô cùng tin rằng, có sự gia nhập của nội vực Cửu Long Vực, cuộc chiến đấu 9 năm sau thì sẽ có một chút phần thắng.

Sau khi nhìn thấy Khổng Lưu, nhẫn Vũ Lam đột nhiên xuất hiện động tĩnh lạ, Mặc Lục nhảy ra, hình thái cũng đã thay đổi, khiến người ta có một loại xúc động khi vừa nhìn thấy thì sẽ quỳ gối mà bái lạy.

Khổng Lưu vội quỳ xuống, kích động nói.

“Chúc mừng thiếu chủ, thú Thôn Thiên vậy mà đã đạt tới trạng thái trưởng thành, người có thể đến Huyền Hoàng Tinh đàm phán với liên minh, bọn họ sẽ không tiếp tục xâm lược vào nước R, thậm chí là trái đất nữa, mà sẽ chọn ủng hộ người đi tham gia cuộc thi đấu tranh Cửu Nhẫn.”

Ổ? Khóe miệng của Sở Vĩnh Du hơi nhếch lên, như vậy dường như cái gì cũng được giải quyết rồi.

Có điều, cái bắt đầu lại là vũ trụ mênh mông...

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!