Bản Sắc (Làm Càn)

Chương 11: "Tuần trăng mật" - Ước hẹn tương lai



Trước khi Thẩm Mộ Thanh và Hàn Tử Phi về nhà, bọn họ cùng nhau leo lên một ngọn núi nổi tiếng ở địa phương, trên đỉnh núi có một ngôi miếu rất linh thiêng, ngập tràn tiếng kinh Phật.

Thể chất của Thẩm Mộ Thanh không tốt, giữa đường đã mệt lả.

Hàn Tử Phi đeo ba-lô leo núi trên lưng, một tay cầm hai chiếc gậy leo núi, một tay nắm lấy tay Thẩm Mộ Thanh, nhìn quanh bốn phía, mặt mày vui vẻ, giơ gậy leo núi chỉ về một hướng: "Ở kia có tảng đá to, chúng ta đến đó nghỉ một lúc đi."

Thẩm Mộ Thanh cận thị nhẹ, ra ngoài không đeo kính, khẽ híp mắt lại nhìn về hướng cô vừa chỉ, thấp thoáng thấy được tảng đá kia, nhưng từ chỗ đang đứng đến được tảng đá đó, đoạn đường cũng rất dài.

Chân cô ấy đã nềm nhũn ra, thầm kêu khổ.

Cả đường lên núi, ba-lô do Hàn Tử Phi đeo, đồ đạc căn bản cũng do Hàn Tử Phi cầm, cô ấy nhẹ nhàng cũng mệt tới thở dốc, nhưng Hàn Tử Phi lại không đỏ mặt tim không đập nhanh, thật khiến người ta sinh ra một tia không cân bằng trong lòng.

Tuổi tác càng thành thục cũng sẽ biến thành một cô gái nhỏ trong tình yêu, Thẩm Mộ Thanh cô vợ dịu dàng có chồng có con ba mươi mấy tuổi, cắn lấy môi, đột nhiên làm hành động không ai ngờ tới, chọc vào cánh tay Hàn Tử Phi.

Hàn Tử Phi đau hít một hơi, không quan tâm kêu đau, lắp bắp hỏi: "Sao, sao thế?"

Phản ứng hoang mang của người yêu trẻ tuổi khiến Thẩm Mộ Thanh vô thức rũ mắt bật cười, khẽ giọng nói: "Không có gì."

"Vậy đang yên đang lành chị chọc em làm gì?"

"Ai bảo thể lực của em tốt vậy chứ?" Thẩm Mộ Thanh nâng mí mắt lên, khẽ nói.

Hàn Tử Phi mấy ngày nay được nếm trái cấm đột nhiên nghĩ sai ý, gò má trắng bóc nhanh chóng đỏ lên có thể thấy được bằng mắt thường, ấp úng một lúc, trên khuôn mặt như hoa nổi lên một tia xấu hổ, lắc lư cổ tay của người phụ nữ ấy, dịu dàng nhỏ tiếng nói: "Lúc trước khi... cũng không nói thế."

Thẩm Mộ Thanh đứng ngây tại chỗ biến thành con cua bị hấp chín, mặt đỏ tía tai, khắp mặt phì ra khói.

"Em..."

Cô ấy thẹn quá hóa giận, hất tay Hàn Tử Phi ra đi trước.

"Chị đợi em đã." Hàn Tử Phi nhanh chân đuổi theo. 𝐓ìm‎ đọc‎ thêm‎ tại‎ ﹎‎ 𝐓𝙧Um𝐓𝙧uy‎ en.𝖵n‎ ﹎

Một khúc nhạc đan xen, đã khiến bước chân mềm nhũn của Thẩm Mộ Thanh lần nữa có sức lực, thuận lợi đến được tảng đá kia. Không biết bạn nhỏ chọc người yêu tức giận đuổi kịp lúc nào, cởi ba-lô leo núi và gậy xuống, ngồi bên cạnh Thẩm Mộ Thanh đang hướng mắt về nơi phương xa, nắm lấy tay cô ấy, nhỏ tiếng nói: "Có phải chị không thích tối đó em như thế..."

Chuyện này còn chưa xong đã nhắc tới chuyện khác, mặt Thẩm Mộ Thanh đỏ gay nói: "Im miệng!"

Hàn Tử Phi ngậm miệng, tủi thân nói: "Ờ."

Thẩm Mộ Thanh lại phì cười thành tiếng.

Hàn Tử Phi chớp mắt: "Không giận nữa à?"

"Vốn dĩ cũng không giận." Sao nỡ giận cô chứ? Thẩm Mộ Thanh duỗi đôi chân dài ra, hai tay chống bên người, ngửa mặt nhìn những áng mây trôi lơ lửng trên trời, đường cong gò má tinh tế dịu dàng.

"Ờ."

Người yêu trẻ tuổi bình thường miệng lưỡi linh hoạt biến thành miệng ngốc, Thẩm Mộ Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy lạ hỏi: "Sao hôm nay em lại thẫn thờ thế?"

"Có sao?"

"Có."

"Có lẽ là vì, em vừa nhìn thấy chị liền quên mất phải làm sao để mở miệng nói chuyện rồi."

"Miệng lưỡi trơn tru."

"Vâng, chỉ nói cho một mình chị nghe thôi."

Thẩm Mộ Thanh nhìn cô ấy một cái thật sâu, quay mặt đi, khóe môi cong lên.

Hai người sóng vai ngồi một lúc, Hàn Tử Phi đặt tay lên vai Thẩm Mộ Thanh, kéo người phụ nữ ấy vào trong lòng. Tay Thẩm Một Thanh chống lên phiến đá, khẽ ngăn lại sức lực của cô.

"Sẽ không có người tới đây đâu." Hàn Tử Phi dịu dàng nói, chú ý đến hành động nhìn trái phải của người phụ nữ ấy.

"Ừ." Thẩm Mộ Thanh thả lỏng tiến vào lồng ngực đối phương.

Trong núi có gió, những cơn gió thổi qua khiến lá cây xào xạc, giống như một ca khúc mênh mang mơ hồ.

Thẩm Mộ Thanh khẽ run lên.

Hàn Tử Phi phát giác, lập tức quan tâm nói: "Chị lạnh sao?"

Thẩm Mộ Thanh sụt sịt mũi, nói: "Hơi hơi."

"Chị đợi chút, em nhớ em có mang theo áo khoác, em tìm cho chị." Hàn Tử Phi buông xuống cánh tay đang ôm người phụ nữ ấy ra, đến một bên lục tìm ba-lô leo núi, nhưng bị người phụ nữ ấy kéo cổ tay lại.

"Không cần đâu." Thẩm Mộ Thanh nội liễm, không nói được những lời như bảo cô ôm chặt hơn một chút, chỉ là nắm lấy cổ tay cô bất động.

Hàn Tử Phi tự biết ý đi tới, chủ động vòng chặt cái ôm.

"Thế này đỡ lạnh chưa?"

"Ừm." Tóc dài hơi lạnh của Thẩm Mộ Thanh kê dưới cằm cô, tay cũng vòng lấy chiếc eo mảnh mai của đối phương.

Cô ấy rất hiếm khi chủ động như thế, cho dù là khi làm chuyện kia, cũng nín nhịn nhiều hơn biểu đạt, Hàn Tử Phi không quen, cứng người hai giây, dần dần thả lỏng, đôi mắt cong lên, cúi đầu dịu dàng hôn lên tóc dài của người phụ nữ ấy, trong lòng trào lên sự dịu dàng vô hạn.

Thẩm Mộ Thanh nhắm mắt trong cái ôm của Hàn Tử Phi, lông mi bất an run lên, Hàn Tử Phi chìm trong tình cảm dịu dàng của người yêu ban tặng, không hề phát giác.

Tầm nhìn của cô đột nhiên chuyển hướng về một nơi nào đó, ánh mắt sáng lên, nhỏ tiếng gọi tên của người phụ nữ ấy: "Thẩm Mộ Thanh."

Thẩm Mộ Thanh ngẩng mắt lên, đang định hỏi sao thế, ngón trỏ của Hàn Tử Phi đè lên môi cô ấy, làm động tác "suỵt" với cô ấy, dùng khẩu hình miệng nói: "Bướm."

Bướm?

Thẩm Mộ Thanh nhìn theo tầm mắt của cô, ở nơi cách bọn họ vài bước chân, có một mảng hoa cỏ nho nhỏ, có mấy con bướm với đôi cánh rực sắc, dừng trên đầu hoa thụ phấn.

Những con bướm này không sợ người, có người cũng không tránh, thậm chí còn có một com bướm xanh tung cánh bay về phía hai người, khẽ chạm vào đầu ngón tay của cô ấy, lướt qua trước mắt cô ấy, sau đó quyết định dừng lại trên đỉnh đầu của Hàn Tử Phi.

Hàn Tử Phi nhìn lên, không dám động đậy.

Con bướm đó dừng một lúc, rồi lại tiếp tục bay lên.

Hàn Tử Phi cười to.

Thẩm Mộ Thanh ghen: "Tôi không bằng một con bướm."

Hàn Tử Phi cười nói: "Sao thế được? Bướm nào có thể bì với chị?"

Ý cười trong mắt Thẩm Mộ Thanh nhạt đi mấy phần, lướt qua một tia buồm bã, đột nhiên nói: "Nếu thật sự có thể biến thành một con bướm thì thật tốt."

"Dạ?"

Thẩm Mộ Thanh nhìn cô một cái thật sâu, nói: "Không có gì."

Nếu có kiếp sau, cô ấy nguyện làm một con bướm, có thẻ tùy hứng dừng trên đầu trên tay cô, cho dù sinh mạng của cô ấy chỉ có một mùa hè ngắn ngủi, chí ít cũng từng bùng cháy, từng nhiệt huyết.

Hàn Tử Phi không biết suy nghĩ của người phụ nữ ấy, hỏi: "Chị thích bướm sao?"

"Ừ."

"Tại sao?"

"Tự do."

"Cũng chẳng lâu nữa chị cũng sẽ tự do, đợi chị li hôn thuận lợi, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, em chuyển nhà cùng chị, đến nơi không ai biết chúng ra, sống cuộc sống vui vẻ của chúng ta." Hàn Tử Phi cúi đầu nhìn cô ấy, trong mắt trong lòng tràn ngập niềm vui, nụ cười tự nhiên, "Chị thấy được không?"

"... Ừ."

"Mỗi năm chúng ta sẽ đi du lịch hai lần, trước tiên là đi một lượt trong nước, sau đó ra nước ngoài. Chị thích bướm, em nghe nói ở Mexico có một khu bảo tồn bướm chúa, còn gọi là "Thung lũng bướm vua", bướm bay rợp trời, sau này em dẫn chị đi xem."

Yết hầu của Thẩm Mộ Thanh tắc lại như bị nhét cuộn bông gòn, không thể không hắng giọng, mới khàn khàn nhả ra được một chữ: "Ừ."

"Còn..."

Gió rừng thổi qua, hai người sóng vai ngồi bên nhau, ngắm mây xanh lơ lửng trên bầu trời, ngắm thác nước trong núi, ngắm chim muông nhỏ bé thỉnh thoảng lướt qua rừng rậm, nghe tiếng kinh phật thấp thoáng truyền từ đỉnh núi xuống, trời đất tĩnh lặng.