Bản Sắc (Làm Càn)

Chương 15: Người đã hẹn ước, lại hối hận không đến nữa



"Mộ Thanh?" Hứa Thế Minh ra ngoài, trong sân chỉ còn lại một mình Thẩm Mộ Thanh, cô ấy đứng thẳng lưng, giống như ban nãy chỉ là ảo giác, thái độ tự nhiên nói: "Vào thôi."

________________________________

Chương 15:

Người đã hẹn ước,

Người ấy lại hối hận không đến nữa.

Hàn Tử Phi hẹn Thẩm Mộ Thanh đến bên bờ sông.

Cô không còn cách nào khác, Thẩm Mộ Thanh không cho cô cơ hội nói chuyện riêng, ở nhà nếu không phải có Hứa Thế Minh thì lại có Hứa Địch, hoặc là cả hai người đó.

Cô đến trường của Thẩm Mộ Thanh, ở cổng trường chờ cô ấy, nhét cho cô ấy một tờ giấy, không quay đầu liền chạy đi.

Thẩm Mộ Thanh mở ngay ngắn lại tờ giấy bị vo viên trong lòng bàn tay, nét bút có lực tự nhiên của thiếu nữ hiện lên trên trang giấy.

... Năm giờ chiều mai, gặp ở chỗ cũ.

Người gửi chỉ có một chữ: Phi.

Thẩm Mộ Thanh nhìn bóng người biến mất ở ngã rẽ, chầm chậm chớp lông mi, giọt nước mắt lấp lánh trào ra lông mi dài, cô ấy ngửa đầu lên, ép nước mắt lại, nhấc bước trên con đường về nhà.

Ngày hôm sau, Hàn Tử Phi đặc biệt chọn chiếc váy dài màu xanh nhạt, buộc một nửa mái tóc dài mềm mại lên, một nửa để xõa tự nhiên sau lưng, Thẩm Mộ Thanh thích cô ăn mặc như thế, nói rất có hơi thở của học sinh, cô ấy thích tuổi trẻ của cô, thích sức sống của cô, thích sự nhiệt tình sục sôi của cô.

Cô ấy từng chính miệng nói thích cô.

Hàn Tử Phi nhìn chiếc gương trên tủ quần áo trong phòng ngủ, vành mắt đột nhiên đỏ lên, cô vội vàng lấy tay quạt quạt, nhấc lên khóe môi với nữ sinh trong gương, giơ nắm đấm, tiếp sức cho bản thân: "Cố lên."

Nhất định phải dẫn chị ấy về.

Thẩm Mộ Thanh đột nhiên nhận được thông báo phải mở cuộc họp thảo luận phương pháp giảng dạy, khi kết thúc đã là năm rưỡi. Cô ấy đẩy cửa phòng họp bước ra, trên đường có một bóng người chạy nhanh như bay, cô ấy gian nan chạy tới bên bờ sông.

"Nhường đường chút, xin lỗi." Người phụ nữ đoan trang thư thái không có vẻ lạnh lùng bình thường, trong lòng cô ấy thấp thoáng cảm nhận, đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hai người.

Chốn cũ của bọn họ, chính là bên bờ sông không có người qua lại, Hàn Tử Phi đứng đối diện với dòng sông, mái tóc dài đen láy khẽ bay theo gió, ánh chiều buông xuống, chiếc bóng dưới mặt đất dần dần bị kéo dài.

Hàn Tử Phi nhìn về phía ngày tàn nơi đường chân trời, hoàng hôn vàng rực, trong ánh mắt cô hiện lên những kí ức trước kia, bên tai dần dần nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hai người.

Cô từng kéo lấy tay Thẩm Mộ Thanh, điên cuồng chạy về phía mặt trời lặn ở nơi đây.

Cô nhắm mắt lại, ngờ ngợ nghe thấy tiếng thở dốc của người phụ nữ ấy, vô thức cong khóe môi lên, nhưng trong nụ cười toàn là sự chua xót.

"Tiểu Phi."

Hàn Tử Phi đột nhiên mở mắt, Thẩm Mộ Thanh đứng ở trước mặt cách cô mấy bước, chống lấy đầu gối mệt mỏi thở hổn hển, đứng ngược sáng không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy, chỉ thấy âm thanh dịu dàng như xưa: "Xin lỗi, tôi tới muộn."

Hàn Tử Phi xông tới ôm lấy cô ấy, tất cả sự sợ hãi lo lắng khi chờ lâu chưa thấy người tới đều lộ ra, âm thanh của cô run rẩy: "Không sao, chị đến thì tốt rồi."

Thẩm Mộ Thanh không đáp lại cái ôm của cô, chỉ đứng nguyên tại chỗ, hai tay thõng xuống bên người.

Trái tim lạnh lẽo của thiếu nữ nóng lên, rồi lại lạnh xuống, bên sông có gió, thổi tới nỗi cái ôm của cô cũng lạnh đi. Hàn Tử Phi tìm kiếm bàn tay của cô ấy nắm lấy, xoa xoa những ngón tay lạnh lẽo của cô ấy, dường như ở nơi sâu thẳm có một dự cảm, những lời cô đã chuẩn bị trong đầu từ trước hỗn loạn tới mơ hồ, dường như nói năng lộn xộn: "Chị có lạnh không? Là... là em suy nghĩ không chu đáo, không nên hẹn ở chỗ này, hay là lần sau chúng ta nói sau nhé."

Cô hoang mang nhìn tứ phía, tay cũng bắt đầu run rẩy, nói: "Về... về nhà đã."

Thẩm Mộ Thanh: "Tiểu Phi."

Hàn Tử Phi không phát giác, kéo lấy tay cô ấy quay về, cố chấp nói: "Chúng ta về nhà."

Âm thanh của Thẩm Mộ Thanh cao lên: "Tiểu Phi." Đồng thời rút tay ra.

Hàn Tử Phi quay lại, trong ánh mắt ngập tràn vẻ đau đớn, nói: "Có phải chị..." Cô còn chưa nói xong, một hàng nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống, thút thít nói: "Không muốn ly hôn nữa?"

Lồng ngực Thẩm Mộ Thanh khó chịu nhói lên, nói: "Đúng thế."

Khóe môi Hàn Tử Phi nhấc lên một nụ cười khổ: "Vậy những gì chị đáp ứng em lúc trước thì sao?"

Thẩm Mộ Thanh nói: "Xin lỗi."

"Em cần câu xin lỗi của chị sao?"

"Xin lỗi." Thẩm Mộ Thanh cúi đầu, cắn chặt lấy môi.

"Chị có khó khăn gì, nói ra, em với chị cùng nhau đối mặt không được sao? Chị tin em đi, em có thể làm mọi thứ cho chị."

Thẩm Mộ Thanh im lặng.

"Thẩm Mộ Thanh, chị nhìn em đi."

Thẩm Mộ Thanh ngẩng đầu.

Hàn Tử Phi lau nước mắt đi, ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô ấy, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt cô ấy, nói: "Chúng ta đã nói sẽ mãi mãi ở bên nhau, chị quên rồi sao?"

Cơn đau từ lồng ngực truyền tới ngày càng kịch liệt, Thẩm Mộ Thanh nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của cô gái ấy, thiếu chút nữa đã dao động.

Trách nhiệm trên người cô ấy quá nhiều, nếu không thể trọn đời trọn kiếp, sẽ không muốn tiếp tục liên lụy tới cô. Cô còn cả một tương lai xán lạn, không thể mài mòn vô ích bên cô ấy, không đáng.

Thẩm Mộ Thanh tập trung tinh thần, nói ra miệng những lời bản thân đã luyện đi luyện lại trăm nghìn lần trong lòng, môi mỏng động đậy: "Tôi không nhớ nữa."

Hàn Tử Phi hoảng hốt, không dám tin vào những gì tai mình nghe được.

"Chị nói... chị nói gì cơ?" Lồng ngực cô phập phồng kịch liệt, vành mắt đột nhiên đỏ ửng.

"Tôi không nhớ nữa."

"Vậy lời thề non hẹn biển của chúng ta..."

"Tôi tùy tiện nói thôi, nói cho vui miệng." Thẩm Mộ Thanh tàn nhẫn nở nụ cười, "Em coi là thật à?"

"Em không tin!"

"Tin hay không là tùy em." Thẩm Mộ Thanh giơ tay nhìn đồng hồ, "Đã hơn sáu giờ, tôi phải về nhà nấu cơm tối rồi."

Đột nhiên Hàn Tử Phi đưa tay ra giữ lấy cổ tay của cô ấy, dùng chứng cứ cụ thể chất vấn: "Nếu là nói cho vui miệng, vậy tại sao chị còn đeo đồng hồ em..." Lời nói của cô đột nhiên bị nghẹn trong yết hầu, đồng hồ trên tay Thẩm Mộ Thanh đã không còn là chiếc đồng hồ mà cô tặng nữa.

Cô rụt tay về giống như bị lửa làm bị thương, lùi về phía sau một bước, lắc đầu tự lẩm bẩm nói: "Em không tin."

Thẩm Mộ Thanh nói: "Quả thật tôi từng si mê em, phụ nữ đều rất dễ cảm động với những người tốt với mình, tôi cũng không ngoại lệ. Khoảng thời gian Thế Minh rời đi, tôi rất cô đơn, đúng lúc có em tới, hơn nữa ở bên em có một lợi ích, sẽ không mang thai, càng không bị người ta nghi ngờ."

Những lời này như con dao đâm vào lồng ngực Hàn Tử Phi, trong khoảnh khắc ấy nước mắt cô rơi đầy trên mặt, giơ tay ra sức lau đi, dường như nghiến răng nghiến lợi nói: "Em nói rồi, em không tin."

"Vậy em muốn nghe cái gì?" Thẩm Mộ Thanh đột nhiên chuyển chủ đề.

Hàn Tử Phi hé miệng ra.

Thẩm Mộ Thanh cướp lời nói: "Nói tôi thích em, nói tôi sẽ li hôn, nói tôi sẽ ở bên em trọn đời trọn kiếp, em tin không?"

"Em tin." Hàn Tử Phi không chút do dự, nói.

Cô đã cố chấp tới mức bảo thủ với tình cảm này, chỉ cần một câu nói của Thẩm Mộ Thanh, cô có thể lên núi đao xuống biển lửa, cho dù lập tức bảo cô nhảy xuống vực thẳm, cô cũng không từ nan.

Thẩm Mộ Thanh cong môi nhấc lên một nụ cười trào phúng nơi khóe miệng, vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng xuất hiện một vết rạn.

Hàn Tử Phi lại nắm lấy tay của cô ấy: "Ở lại đi, ở lại bên em."

Cô đi một bước lại gần cô ấy, ôm chặt lấy cô ấy, dính ở bên tai cô ấy, đôi môi run rẩy: "Cầu xin chị."

Đáy mắt Thẩm Mộ Thanh dâng trào đau đớn cùng cực, cô ấy ngửa mặt lên nhìn bầu trời đang tối dần, khẽ nói: "Tôi có thai rồi."

Gió dừng rồi.

Yên lặng như cái chết.

Hơi lạnh lan tỏa vào từng đốt xương của Hàn Tử Phi.

Cô cười thành tiếng, trào phúng, nghiệt ngã, chua xót vô tận.

Cô lùi về phía sau, tay chỉ vào cô ấy, khi chớp mắt, nước mắt rơi xuống như mưa, nhưng không thốt ra được một chữ.

"Chị..." Hàn Tử Phi cười, rồi lại khóc, lặp đi lặp lại cũng chỉ có một chữ ấy. Rất lâu sau, cô hỏi người phụ nữ ấy, âm thanh nhè nhẹ, giống như đang nói với chính mình, "Chị có trái tim không vậy?"

Vành mắt Thẩm Mộ Thanh thoáng đỏ: "Xin lỗi."

Nước mắt Hàn Tử Phi chảy xuống, khẽ hỏi: "Chị có từng yêu em không?"

Thẩm Mộ Thanh im lặng.

Hàn Tử Phi đột nhiên bùng nổ: "Chị nói đi chứ!"

Thẩm Một Thanh ngậm chặt hàm răng.

"Rốt cuộc chị... có từng yêu em không? Cho dù từng yêu em chỉ một chút thôi?" Hàn Tử Phi gần mép vực sụp đổ, khóc không thành tiếng.

Vành mắt Thẩm Mộ Thanh đỏ ửng, cắn lấy môi dưới tới bật máu.

Hàn Tử Phi đột nhiên cười lên trong làn nước mắt, đồng tử màu hổ phách bị nước mắt rửa trôi tới trong suốt, giống như giọt sương ban mai, vẫn hệt như ngày nào.

Cô nói: "Đừng cắn nữa, đau lắm."

Thẩm Mộ Thanh cắn càng chặt.

Hàn Tử Phi khàn khàn nói: "Trái tim em đau lắm."

Hàm răng thả lỏng, hơi nước bao phủ đôi mắt Thẩm Mộ Thanh, trước mắt mơ hồ, không nhìn rõ biểu cảm của cô gái ấy.

Hàn Tử Phi nhìn sâu vào trong mắt cô ấy, giống như muốn khắc lại hình ảnh người phụ nữ trước mặt vào đáy lòng. Đầu ngón tay trắng bệch của Hàn Tử Phi vén một lọn tóc trước trán của Thẩm Mộ Thanh lên, vén ra sau tai giúp cô ấy.

Không nói lời tạm biệt, quay người rời đi.

Cô ấy đã tính toán mọi chuyện về tương lai, nhưng người đã hẹn ước, người ấy lại hối hận không đến nữa.

Hàn Tử Phi không nhịn được mà gào khóc.

Sao chị ấy có thể không tới chứ?

Thẩm Mộ Thanh vô thức đuổi về phía trước, bước chân loạng choạng, cuối cùng cũng không đuổi theo.

Đôi mắt của cô ấy lênh láng nước mắt.

Bước chân Hàn Tử Phi đang lướt qua ngọn cỏ mọc dài bên bờ sông, đi về phía nhà mình, vừa đi vừa khóc, nước mắt rơi đầy mặt.

Hai người từng nói mỗi năm đi du lịch hai lần, hai người từng nói cùng nhau đi ngắm bướm ở thung lũng bướm Monarch, Mexico, hai người từng nói...

Hàn Tử Phi khóc đến nỗi không thở được, cô chầm chậm quỳ xuống, tiếng khóc càng ngày càng tan vỡ tuyệt vọng.

So với toàn bộ cảm xúc bộc lộ ra bên ngoài, đau như cắt từng khúc ruột, không còn là chính mình của Hàn Tử Phi. Thẩm Mộ Thanh lại nội liễm hơn rất nhiều.

Ngoài bước chân loạng choạng ban đầu, đôi chân của Thẩm Mộ Thanh như trời trồng, nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Tử Phi, không hề động đậy. Bờ vai cô thẳng tắp, giống như dây đàn được kéo căng hết mức, không biết thời khắc nào đột nhiên đứt đoạn. Phải quan sát vô cùng tỉ mỉ, mới có thể phát hiện sự run rẩy đau khổ nín nhịn lúc này của cô ấy.

Nước mắt trong đôi mắt cô ấy càng ngày càng nhiều, hàng mi dài mang theo những giọt lệ trong suốt, muốn trào khỏi vành mắt, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không rơi xuống, giữ nguyên trạng thái lơ lửng như thế.

Kéo căng, lại kéo căng.

Trời đất mù mịt tối đen, hai người một xa một gần.

...

Hàn Tử Phi hồn bay phách lạc, kéo theo bước chân nặng nề, bước đi như xác sống, về đến con ngõ Dương Tây quen thuộc.

Cây phượng trong sân nhà Thẩm Mộ Thanh vẫn đang nở, đỏ rực một mảng, chỉ là người bên trong, sau này... không còn dây mơ rễ má gì với cô nữa.

Hai hàng nước mắt của Hàn Tử Phi lặng lẽ rơi xuống.

________________________________

Chương 16: Hai mảnh trời riêng.