Bản Sắc (Làm Càn)

Chương 2: Mộng Xuân



Thẩm Mộ Thanh tan làm về nhà, nhìn thấy đứa trẻ nhà hàng xóm ngồi xổm trong sân, nhàm chán dùng que chọc chọc nghịch đất.

Thẩm Mộ Thanh nhận ra đối phương qua mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa cùng đồng phục mang tính đặc thù trêи người, cô ấy bước về phía trước, cúi người, giọng nói dịu dàng hỏi: "Bạn học Hàn?"

Hàn Tử Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, dáng vẻ như bị giật mình.

"Cô Thẩm!" Đầu ngón chân của cô dựng đứng cọ lên đất, hoảng hốt đứng dậy.

Cô không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy đối phương liền cảm thấy căng thẳng, tim đập nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, giống như bị bệnh.

"Sao em lại ngồi trước cửa thế này?" Thẩm Mộ Thanh hỏi.

"Em..." Hàn Tử Phi hắng giọng, nói, "Không mang chìa khóa ạ."

"Nếu không ngại, sang nhà tôi ngồi một lúc không?"

"... Làm phiền rồi ạ." Hàn Tử Phi đột nhiên ngẩn ra, đứng thẳng lưng, lễ phép nói.

Nếu cảnh này bị Phương Giảo nhìn thấy, có lẽ sẽ hoài nghi con gái mình bị thứ gì đó nhập vào người.

Chân mày Thẩm Mộ Thanh khẽ nhướng lên, giống như có chút ngạc nhiên.

Phương Giảo hay nói với cô ấy, cô con gái này rất không biết chừng mực, bảo cô ấy thường ngày nếu thấy cô, giúp bà ấy dạy dỗ, đây không phải là một cô gái rất nhã nhặn sao?

Cô ấy là người rất ít khi biểu hiện cảm xúc mãnh liệt, biểu cảm trên mặt luôn là sự dịu dàng nhàn nhạt, nếu không phải tầm mắt của Hàn Tử Phỉ dừng mãi trên mặt cô, sẽ không phát hiện được biểu cảm nhỏ này.

Thẩm Ngộ Thanh quay người mở khóa cổng: "Mời vào."

Lọt vào mắt là cây phượng đỏ, Hàn Tử Phi vừa đi vào trong vừa nói chuyện phiếm: "Cây phượng này đã ở đây từ lúc em còn nhỏ, bây giờ càng ngày càng lớn, sắp vươn sang nhà em rồi."

"Rất đẹp." Thẩm Mộ Thanh nhìn theo ánh mắt của cô, chiếc cổ thiên nga thon dài lộ ra một đường cong đẹp đẽ, những sợi tóc bên tai dịu dàng rũ xuống chiếc cổ trắng bóc, trắng đen rõ ràng.

Không bằng cô.

Thiếu nữ nói trong lòng.

Trong sân có bàn ghế, thấy Thẩm Mộ Thanh muốn dẫn mình đến đó, sau đó cô ấy vào nhà một mình, Hàn Tử Phi đột nhiên mở lời: "Cô Thẩm, em hơi khát, nhà cô có nước không ạ?"

Thẩm Mộ Thanh dừng bước, dịu dàng nói: "Có."

Hàn Tử Phi đánh giá tầng một, nghe nói cách bài trí của gia đình là thứ đại diện cho thẩm mỹ của nữ chủ nhân căn nhà đó. Từ ánh mắt đầu tiên, căn nhà này cho cô cảm giác vô cùng tinh thế, từ sàn nhà tới bàn ghế không dính một hạt bụi, hay những đồ dùng gia đình được sắp xếp ngay ngắn, đều có thể nhìn ra đối phương là một người giỏi bày biện.

Gian trong cùng có một giá sách chạm đất, số lượng sách ở đó còn nhiều hơn rất nhiều so với sách giáo khoa cùng sách bài tập từ nhỏ tới lớn của Hàn Tử Phi.

Nước phải đun sôi, Thẩm Mộ Thanh ở phòng bếp, đứng quay lưng với thiếu nữ, ánh mắt nóng rực phía sau khiến cô ấy cảm thấy không tự nhiên, cô ấy quay đầu, nhưng chỉ thấy đối phương đang nghiêm túc nhìn giá sách.

Ánh mắt kia giống như ảo giác của cô ấy.

"Cẩn thận bỏng." Thẩm Mộ Thanh rót nước ra cốc sắt đưa tới, dịu dàng nhắc nhở.

Gò má trắng bóc của cô ấy khẽ phiếm hồng vì hơi nóng trong phòng bếp, mồ hôi rịn ra.

Hàn Tử Phi mất hồn nửa giây, vội vàng đưa hai tay nhận lấy, đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào ngón tay của đối phương, lành lạnh giống như ngọc.

Tay cô run lên một cái.

***

Sau đó người nhà của Hàn Tử Phi về nhà, Hàn Tử Phi không thể tiếp tục lười nhác, về nhà của mình, ở trong phòng lặng lẽ lấy ra chiếc chìa khóa đã giấu kĩ trong cặp sách từ trước.

Hàn Tử Phi sản sinh cảm giác mê luyến đơn phương với Thẩm Mộ Thanh, khiến cô vô thức chú ý tới cô ấy, quan sát cô ấy, thật sự khiến cô xác định cô sinh ra một loại tình cảm kinh hãi thế tục với cô ấy.

Tình và dục, trước giờ không thể tách rời. Có tình cảm, sẽ sản sinh suy nghĩ hoang đường.

Khi đó là giữa mùa hè, Hàn Tử Phi và Thẩm Mộ Thanh đã rất thân thiết, hơn nữa còn rất thân với con trai Hứa Địch của Thẩm Mộ Thanh.

Lúc đó thật sự bán anh em xa mua láng giềng gần, Hàn Tử Phi tới nhà của Thẩm Mộ Thanh đã không cần mượn cớ không mang chìa khóa nữa, cô vừa làm xong bài tập, đánh tiếng với mẹ Phương Giảo, liền như con chim sổ lồng bay đi, vui vẻ huỳnh huỵch đi tới nhà Thẩm Mộ Thanh.

Trong nhà chỉ có một mình Hứa Địch, sau khi Hàn Tử Phi hỏi, Hứa Địch nói mẹ đang tắm rửa bên trong.

Sau đó liền nghe thấy âm thanh nước chảy.

Người bên trong nghe được tiếng bước chân, cảnh giác lên tiếng hỏi: "Ai đó?"

Hàn Tử Phi vội vàng lên tiếng: "Cô Thẩm, em đây ạ."

Thẩm Mộ Thanh tiếp khách chu đáo, cho dù là hàng xóm thân thiết cũng không để người ta đợi lâu, âm thanh dịu dàng nhã nhặn truyền ra từ bên trong: "Đợi chút."

Sau đó cô ấy liền ra ngoài.

Trên người chỉ mặc bộ trang phục đơn giản ở nhà, mái tóc đen dài như mực tùy tiện xõa xuống, ướt nhẹp dính sát vào lưng, phần áo trước xương quai xanh bị những giọt nước từ mái tóc ướt rơi xuống trở thành màu sẫm, đôi chân trắng bóc thon dài dưới chiếc quần ngắn vô cùng trêu ngươi.

Mọi người đều là nữ, Thẩm Mộ Thanh không để ý nhiều như thế, bên trong trống không, chiếc áo ngắn tay bó sát làm tôn lên đường nét cơ thể.

"Tiểu Phi đến rồi à." Thẩm Mộ Thanh chào hỏi cô, "Muốn uống chút gì không?"

Hàn Tử Phi vô thức đè lên góc bàn bên tay, ngón tay đã trắng bệch. Trong đầu cô đột nhiên vang lên tiếng động lớn, khóe môi động đậy, quên mất phải nói gì với Thẩm Mộ Thanh, sau đó hoảng loạn chạy mất.

***

Tối hôm đó, cô nằm trên giường lật qua lật lại, nằm mơ một giấc mơ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Cơn gió ngoài cửa sổ thổi tới mang theo hương nước hoa, là hương vị lành lạnh pha trộn giữa hương hoa và trái cây, khiến người ta liên tưởng tới những bông tuyết vừa rơi trêи nhành hoa mai trong ngày đông.

Hô hấp ấm áp của người phụ nữ ấy giống như phảng phất trên bờ môi, như chạm như không kề sát lại.

Chiếc cổ trắng thon của Hàn Tử Phi ngửa ra sau, hô hấp trở nên nặng nề.