Bản Sắc (Làm Càn)

Chương 4: Nghịch cảnh



Năm đó là năm 1999. Cuối thập niên 90, cơ cấu lại doanh nghiệp sở hữu công, rất nhiều người bị buộc thôi việc, mất đi "bát cơm" vốn nghĩ rằng có thể bưng trên tay cả một đời.

Chồng Thẩm Mộ Thanh, Hứa Thế Minh là một trong những người đó, sau một đêm từ người có thể diện biến thành một tên lang thang thất nghiệp, từ mây xanh rơi xuống vũng bùn lầy, tính tình biến đổi rất lớn, say rượu, bạo lực lạnh, sau đó là bạo lực gia đình càng diễn biến càng kịch liệt.

... Bố, đừng đánh mẹ nữa!

... Cút đi! Mày là cái cục nợ!

Thẩm Mộ Thanh bị người chồng say rượu đánh đập, khóe miệng lưu lại vết bầm tím đáng sợ, chập chạm không tan, bị Hàn Tử Phi một tháng về nhà một lần bắt gặp, Hàn Tử Phi hoảng hốt bất an kéo lấy cô ấy gạn hỏi, Thẩm Mộ Thanh tránh không trả lời, cuối cùng biết được chân tướng sự việc từ bố mẹ, đau lòng không thôi.

Sau khi Thẩm Mộ Thanh và Hàn Tử Phi nói rõ, hai người gặp nhau giống như người xa lạ, chỉ nhàn nhạt gật đầu, không hồi phục trạng thái thân thiết như thường ngày, mà buổi tối vượt giới hạn hôm đó cũng trở thành bí mật vĩnh viễn không thể nói ra của hai người.

Qua đêm đó, Hàn Tử Phi rất ít khi về nhà, cũng là vì mỗi lần nhìn thấy Thẩm Mộ Thanh đều đau đến cắt da cắt thịt, tần suất về nhà điều chỉnh thành mỗi tháng một lần.

Không biết có phải Thẩm Mộ Thanh cũng tránh cô không, hai lần liên tiếp về nhà cũng không gặp được bóng lưng màu xanh nhạt bận rộn trong sân.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, hạ đi xuân tới.

Những cơn gió thu xào xạc thổi bay những chiếc lá vàng trong sân, cuốn đi bay đến bên chân thiếu nữ. Không, có lẽ nên nói là cô gái xinh đẹp trẻ trung.

Cô mặc chiếc váy dài màu trắng, áo len màu xám, mái tóc đen dài xõa trêи vai, chân đi một đôi bốt da thời thượng. Khuôn mặt của cô gái đôi mươi còn chưa nảy nở hoàn thiện, vẫn còn nét trẻ con, nhưng đã bước đầu xuất hiện vẻ quyến rũ của người trưởng thành.

Hương hoa phai nhạt, chỉ có cây phượng trong sân nhà Thẩm Mộ Thanh vẫn rực rỡ như thế, hoa nở khắp cành, như đốm lửa rực cháy. Hoa phượng một năm nở hai mùa, hiện tại là tháng Mười, đã gần cuối mùa hoa, cũng sắp lụi tàn.

Ánh mắt của Hàn Tử Phi cố ý tránh khỏi cây hoa phượng chói mắt kia, đạp lên những chiếc lá rụng đi về phía trước, bước chân nhẹ đến mức không phát ra bất cứ tiếng động nào. Cánh cửa gỗ đóng chặt nhà bên đột nhiên kẽo kẹt một tiếng, nhẹ nhàng mở ra.

Hàn Tử Phi nghiêng đầu nhìn lại.

Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp.

Bàn tay đang giữ cửa gỗ của Thẩm Mộ Thanh tăng thêm sức lực, không khí trong phổi giống như bị rút đi, cô ấy mở miệng mới phát hiện âm thanh khàn khàn, cũng không thốt được thành lời, cô ấy không thể không ổn định lại, mới bình tĩnh gật đầu, dịu dàng chào hỏi: "Tiểu Phi về rồi à."

"Vâng." Ánh mắt Hàn Tử Phi lạnh lẽo, khách sáo nói, "Chào cô Thẩm."

Giọng điệu xa lạ lạnh lùng giống như đâm một nhát vào ngực Thẩm Mộ Thanh.

Đáy mắt Hàn Tử Phi nổi lên một lớp sương mù mông lung, cô rũ mắt xuống, giống như ánh sương thoáng qua ấy, xa cách nói: "Em phải về ăn cơm rồi, tạm biệt cô Thẩm."

"... Ừ, tạm biệt." Âm thanh của Thẩm Mộ Thanh nhỏ đến không nghe rõ.

Thẩm Mộ Thanh là đại diện của thế hệ phụ nữ hiền lương thục đức truyền thống, bị nam quyền và thói đời áp bức.

Hàn Tử Phi lại là một tầng lớp thanh niên mới đại diện cho xã hội tiến bộ mở cửa, tiếp nhận quan điểm to gan, dũng cảm làm chính mình.

Cuộc sống của Hàn Tử Phi là đại học náo nhiệt mở cửa, phòng học sáng sủa, xã hội đẹp đẽ biến chuyển từng ngày.

Mà con ngõ Dương Tây nơi Thẩm Mộ Thanh ở lại như ánh chiều lúc hoàng hôn, cũ kĩ, người và vật, mãi vẫn như vậy, tuy là như thế, nhưng tốt xấu gì cũng thỏa mãn thứ hạnh phúc mà thế tục định nghĩa cho phụ nữ, được sao hay vậy cũng hết một đời, bao nhiêu người phụ nữ cứ mơ hồ sống trọn một đời như thế.

Tính tình của người chồng Hứa Thế Minh thay đổi chóng mặt khiến cuộc sống bình thường của một người phụ nữ giúp chồng dạy con như Thẩm Mộ Thanh bị rạch ra một khe hở, còn tình yêu cùng sự dịu dàng lặng lẽ làm tươi tốt vạn vật hết mực của Hàn Tử Phi dành cho cô ấy khiến khe hở này càng rách càng to, sinh sôi động lực phản kháng.

Giống như một hạt giống được gieo xuống.

***

Hứa Thế Minh say khướt đẩy cửa vào nhà, Thẩm Mộ Thanh đang ở trong phòng với con, nghe thấy tiến động liền đi ra, cởi áo khoác giúp Hứa Thế Minh, sau đó tận chức tận trách của một người vợ khuyên bảo, dịu dàng cổ vũ đối phương, phấn chấn lại, anh ta là chủ một gia đình đầu đội trời chân đạp đất, chỉ cần chăm chỉ làm việc, tự nhiên sẽ có thu hoạch.

Một người vợ được coi là hoàn hảo, không ai có thể làm tốt hơn cô ấy.

Cô ấy đã nấu trà giải rượu cho Hứa Thế Minh từ trước, bưng lên, bị hất đổ xuống sàn.

Sau đó là một trận quyền cước bất ngờ ngoài dự đoán.

Cửa nhà bị đập uỳnh một tiếng.

Thẩm Mộ Thanh quay đầu, hoảng hốt sợ hãi, dịu dàng dỗ dành con trai bị giật mình tỉnh giấc mấy câu, nhanh chân bước khỏi phòng ngủ.

Bóng đèn sợi đốt màu trắng ngoài phòng khách đã dùng mấy năm, ánh sáng không sáng như ban đầu, dưới ánh sáng lờ mờ, một người đàn ông trưởng thành liêu xiêu đi từ cửa vào. Râu ria hắn xồm xoàm, vành mắt thâm đen, mang theo mùi rượu nồng nặc.

Thẩm Mộ Thanh bước tới, đỡ lấy tay người đàn ông kia. Phụ nữ yếu ớt, cô ấy gắng sức dìu chồng đến sofa, cởi chiếc áo khoác nhăn nhúm xuống, đặt sang một bên, định để sáng mai giặt sạch.

Cả cơ thể người đàn ông kia đều là mùi rượu, Thẩm Mộ Thanh gọn gàng sạch sẽ không thích ứng được, khẽ nhíu mày.

Hứa Thế Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn vợ một cái, sự hung ác trong mắt lướt nhanh qua.

Thẩm Mộ Thanh không hề phát giác, bóp lấy bờ vai tê mỏi đi vào bếp.

...

Thẩm Mộ Thanh cẩn thận bưng chén trà giải rượu ra ngoài, thổi hơi nóng trên mặt chén, dịu dàng nhắc nhở chồng: "Uống từ từ, có chút nóng."

Hứa Thế Minh không nhận lấy, anh ta cúi đầu, trên mặt ẩn giấu âm u, không nhìn rõ biểu cảm, khóe miệng đột nhiên trào phúng cong lên, lạnh lùng hỏi: "Chiều hôm nay, cô đi làm gì hả?"

Thẩm Mộ Thanh khẽ nhíu mày, nhớ lại rồi trả lời: "Em ở nhà."

"Ở nhà?" Hứa Thế Minh cười lạnh, đột nhiên lấy chân đá bên bàn trà, "pằng" một tiếng rất lớn vang lên.

Thẩm Mộ Thanh căng thẳng quay đầu nhìn về phòng ngủ.

Đừng ồn ào khiến con trai thức dậy.

Hứa Thế Minh điên lên, nắm lấy cổ áo Thẩm Mộ Thanh, khiến chén trà giải rượu trên tay cô ấy đổ ra theo, Thẩm Mộ Thanh sợ hãi kêu lên một tiếng theo bản năng, nhanh chóng tránh đi mới không để nước trà nóng đổ lên tay.

"Có phải cô giấu đàn ông trong nhà không hả?" Năm ngón tay của Hứa Thế Minh co chặt, Thẩm Mộ Thanh bị ép ngẩng đầu lên.

"Anh nói gì thế em không hiểu, bên trong là Tiểu Địch."

Hai mắt Hứa Thế Minh tập trung trong giây lát, lại bị men rượu cùng tức giận điều khiển, hồi phục nét đục ngầu, tức giận nói: "Bớt giả vờ với ông đây, buổi chiều cô ở nhà Lão Mã làm gì? Có phải cô nhìn trúng hắn ta rồi không?"

Thẩm Mộ Thanh ngây ra, nhỏ nhẹ giải thích: "Em đến mượn thím Mã ít đồ, nhưng thím ấy không ở nhà, em..."

Cô ấy còn chưa nói xong, đã bị sức lực mạnh mẽ của người đàn ông đẩy ngã ra đất, đầu đụng phải bàn trà, đầu óc quay cuồng. Cô ấy lắc lắc đầu, thử đứng dậy, người đàn ông kia đột nhiên tiến lại gần, bàn tay như gọng kìm sắt đè chặt vào yết hầu cô ấy.

Hai mắt người đàn ông kia ngập tràn tia máu, đè giọng gằn lên:

"Không phải cô nói cô vẫn luôn ở nhà sao?"

Thẩm Mộ Thanh hít thở khó khăn, nói không ra tiếng, vỗ vỗ lên vai anh ta, giãy giụa phản kháng.

Thẩm Mộ Thanh bị người đàn ông kia buông ra một giây trước khi ngạt thở, quỳ trên mặt đất ho kịch liệt.

Người đàn ông kia xông đến, nắm lấy tóc cô ấy nâng đầu cô lên, phổi Thẩm Mộ Thanh đau đớn như bị xé rách, ngẩng mặt hít thở hổn hển.

Người đàn ông kia giơ tay, tát xuống một bạt tai vang dội.

Đầu Thẩm Mộ Thanh bị đánh nghiêng sang một bên, bị người đàn ông kia hung hăng kéo lại, ép buộc cô ấy nhìn thằng vào đôi mắt đang nổi cơn thịnh nộ của anh ta.

"Chê ông đây vô dụng đúng không?"

"Cắm sừng ông đây đúng không?"

"Có phải mày bị nó xơi rồi không? Nói đi!"

Khóe miệng Thẩm Mộ Thanh rách ra, máu tươi tràn ra, gò má sưng lên, dấu tay chói mắt kinh khủng, giống như một cái xác đã mất linh hồn, ánh mắt đờ đẫn, im lặng đối mặt với nghi vấn của anh ta.

Mà đón tiếp cô ấy, là những hành động càng ngày càng bạo lực, quyền cước như mưa không ngừng rơi xuống.

Cô ấy không hiểu, tại sao người chồng lịch thiệp, yêu vợ thương con trước giờ đột nhiên lại trở thành dáng vẻ xa lạ như hiện tại.

Thứ mà mọi người nói, cũng là thế này sao?

...

Hứa Thế Minh trút giận xong, đạp lên người phụ nữ trên sàn một cái, ngã xuống sô pha che mặt ngủ say.

Thẩm Mộ Thanh cuộn tròn trên mặt đất rất lâu mới từ từ bò dậy, toàn thân cô ấy đau đớn, không biết bị thương chỗ nào, hoặc là chỗ nào cũng bị thương, động đậy một chút cũng khiến cô ấy thở hổn hển. Sàn nhà bừa bãi, cô ấy im lặng đứng dậy thu dọn, nâng chiếc ghế đã đổ lên, thu dọn xong bàn trà hỗn loạn, đắp chăn cho chồng.

Tiếng ngáy nặng nề của người đàn ông kia vang lên bên tai, rõ ràng cách rất xa, nhưng cô ấy lại sợ hãi run lên một cái, tránh xa thêm một chút. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi từ ngoài cửa vào, cô ấy đứng ngoài phòng khách trống rỗng, bỗng dưng nhớ tới cô gái đã từng dịu dàng hôn lấy cô ấy, không khống chế được đỏ vành mắt.

***

Mấy ngày sau, Hàn Tử Phi biết được Thẩm Mộ Thanh bị bạo lực gia đình, đi khuyên đối phương nhưng lại bị đối phương khuyên ngược lại rằng chuyện này không liên quan đến cô, Hàn Tử Phi vừa đau lòng vừa không biết làm sao, mỗi ngày đều từ đại học xa xôi trở về nhà, trở thành sinh viên ngoại trú, là để có thể xuất hiện ngay giây phút Thẩm Mộ Thanh bị đánh.

Cuối cùng Thẩm Mộ Thanh cũng cảm động vì sự chăm sóc lâu ngày của cô.

Hàn Tử Phi thường xuyên sang nhà với cô ấy. Trong nhà có người ngoài, Hứa Thế Minh cũng không thể không biết kiêng dè, chỉ cảm thấy cô gái nhà hàng xóm đặc biệt chướng mắt, anh ta phản ánh lại với cha mẹ Hàn Tử Phi, Hàn Tử Phi hiểu rõ bản thân, không nghe lời khuyên của bố mẹ, sét đánh vẫn bất động, thường xuyên chạy đến nhà họ Hứa. Hứa Thế Minh ngoài việc hắng giọng chửi đổng mấy câu, cũng không có cách nào.

Có một lần anh ta uống say liền động tay, Thẩm Mộ Thanh sợ hãi kêu lên, Hàn Tử Phi vơ lấy cây lau nhà trên ban công, đi tới đánh anh ta một trận.

Hứa Thế Minh bị bất ngờ, ôm đầu chui rúc, cuối cùng co lại ở ngóc nhà ngủ mất.

Thẩm Mộ Thanh cùng Hàn Tử Phi nhìn nhau bật cười.

Hàn Tử Phi vứt cây lau nhà trong tay xuống, không kiềm chế được ôm cô ấy vào lòng, cẩn thận hôn lên tóc mai của cô ấy.

Thẩm Mộ Thanh ngửi được mùi hương trên người người phụ nữ trẻ tuổi, cực kì an tâm, không nhịn được rơi lệ.