Bản Sắc (Làm Càn)

Chương 9: "Tuần trăng mật" - Thuộc về nhau



Quá trình khởi đầu rất thuận lợi, đêm khuya thanh vắng, tiếng côn trùng ngày hè lúc xa lúc gần. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không gian hình hộp nhỏ bé của khách sạn bị những tiếng hít thở dây dưa lấp đầy.

Hàn Tử Phi nâng mặt Thẩm Mộ Thanh lên hôn xuống.

Ánh đèn ám vàng.

Thẩm Mộ Thanh khẽ nhắm hai mắt, hé môi đón nhận.

Hơi thở nóng bỏng dây dưa.

Sau khi bờ môi của hai người tách ra liền gác trán lên nhau, bốn mắt nhìn đối phương, tình cảm sâu đậm trong ánh mắt hai người giống hệt nhau, như thể bị đối phương dìm lấy, nuốt chửng, không hề lưu lại.

Ngón cái của Hàn Tử Phi khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của cô ấy, đôi mắt màu hổ phách chứa đựng sự lưu luyến là tình ý nồng đượm, tính cách của người trẻ tuổi thẳng thắn, hơn nữa cũng không giấu giếm.

Tình yêu chính là tình yêu, nồng nhiệt, chân thành, không sợ, dũng cảm, viết rõ ràng trong mắt, biểu hiện ngoài hành động, dùng năm nghìn sợi tơ tình mềm mại đỏ tươi buộc chặt lấy tù nhân, khiến người ta không có nơi nào trốn chạy, cam tâm tình nguyện lún sâu.

Hàn Tử Phi chìm đắm, nỉ non nói: "Thẩm Mộ Thanh..."

Năm ngón tay của Thẩm Mộ Thanh mở ra, đột nhiên nắm chặt ga giường.

Hàn Tử Phi chống khuỷu tay, chống lên trên Thẩm Mộ Thanh, mái tóc đen láy như lông chim rơi xuống như nước, giấu đi ánh đèn trắng chiếu xuống từ đỉnh đầu.

Thẩm Mộ Thanh mở đôi mắt mơ màng ra, cô ấy giơ ngón tay lên, động tác dịu dàng thay Hàn Tử Phi vén tóc dài ra sau tai.

Hàn Tử Phi thấy thế liền nắm lấy tay cô ấy, hôn một cái lên mu bàn tay ấy.

Trái tim Thẩm Mộ Thanh hoảng loạn không tả xiết, ngây người nhìn cô.

Hàn Tử Phi lại nhắm mắt chân thành hôn thêm cái nữa, khóe môi cười lên, năm ngón tay xen vào kẽ tay của Thẩm Mộ Thanh, mười ngón tay đan lấy nhau, đè lên chiếc gối trắng bên cạnh.

Sau đó những cái hôn dày đặc từ trên rơi xuống, từ gò má, sau đó chuyển dần tới đôi môi, vành tai.

Thẩm Mộ Thanh mở mắt ra, con ngươi như đã mất hồn, không đo được tiêu cự, thế giới mơ màng chuyển động, trần nhà trên đầu quay đều quay đều, ánh sáng trắng trong phòng khách sạn choáng váng như ánh sáng mông lung trong cơn mơ, tiếng hô hấp hỗn loạn rõ ràng khác lạ, bị phóng to, phóng xa trong không gian vô hạn.

Bốn phía dựng lên một bức tường kính vô hình, âm thanh truyền ra ngoài, đập lên tường kính, rồi lại quay ngược lại.

"Thẩm Mộ Thanh..."

Âm thanh vang lên bên tai cô ấy, khẽ thở dốc.

Hàm răng của Thẩm Mộ Thanh cắn chặt lấy môi dưới đến nỗi trắng bệch.

Hàn Tử Phi tiến vào cảnh đẹp.

Hàn Tử Phi không phát hiện sự khác thường của Thẩm Mộ Thanh, từ đầu đến cuối chìm đắm trong tình yêu nồng nhiệt, không hề suy nghĩ.

Hàn Tử Phi nói: "Em yêu chị."

Lồng ngực của Thẩm Mộ Thanh nặng nề phập phồng, một cánh tay không bị trói buộc chủ động kéo lấy Hàn Tử Phi, để cô gần lại bản thân tới vô hạn, ngửa mặt cắn lấy môi cô, quên đi tất cả suy nghĩ hôn lấy cô.

Hàn Tử Phi khẽ ngẩn ra.

Hàn Tử Phi ngẩn người không tới một giây, lập tức máu nóng hừng hực, đốt cháy toàn bộ xương cốt.

Âm thanh hít thở của hai người hoà quyện vào nhau, mười ngón tay đan lấy nhau chưa từng buông lỏng.