Bạn Thân Sinh Con Cho Chồng Tôi

Chương 1



Phần 1.

Tôi cùng chồng vội vã đến bệnh viện để thăm Lý Viên Viên - bạn thân của tôi vừa sinh em bé.

.Vào năm ngoái, cô ấy bất ngờ mang bầu mà chưa kết hôn. Tôi đã hỏi vài lần cha của đứa bé là ai, nhưng cô ấy chỉ khóc và không chịu nói ra danh tính của người đó.

Cô ấy chỉ nói rằng cha của đứa bé không muốn cô ấy nữa, và cô sẽ tự mình nuôi dưỡng đứa bé.

Nghĩ thương cho người bạn thân của mình vì sự vất vả khi làm mẹ đơn thân, tôi đã đưa tiền và mang đến rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng. Tôi hi vọng, những điều này sẽ giúp giảm bớt áp lực cho Viên Viên.

Đêm qua, Viên Viên đã sinh con.

Khi ấy, tôi và chồng đang đi công tác ở ngoài thành phố, sáng nay nghe tin đã vội vã trở về để đến bệnh viện thăm cô ấy.

"Mạn Mạn, không phải cháu đi công tác sao? Sao lại trở về rồi?" Mẹ của Lý Viên Viên, dì Từ rất ngạc nhiên khi thấy tôi. Bởi vì chúng tôi mới gặp nhau vài ngày trước khi tôi đi công tác.

Tôi cười và lắc đầu: “Viên Viên sinh em bé rồi, làm sao cháu có thể không trở về xem sao chứ? Cháu còn phải làm mẹ đỡ đầu của em bé nữa.”

“Hahaha, trong những năm qua, chỉ có cháu với Viên Viên là thân thiết nhất." Dì Từ vui vẻ cười lớn khi nghe tôi nói: “Cháu ngồi trước đi, dì đi mua cơm cho Viên Viên”

“Dì đi đi, chúng cháu sẽ ở đây chăm sóc Viên Viên”

Sau khi dì Từ rời đi, tôi nhìn bạn thân đang nằm mệt mỏi trên giường. Mặc dù khuôn mặt cô ấy tái nhợt, nhưng nụ cười trên môi thật hạnh phúc.

Bên cạnh cô ấy, trong chiếc nôi nhỏ có một em bé đang nằm.

Tôi hào hứng bước nhanh vài bước: “Em bé đã chào đời, cậu đúng là người mẹ tuyệt vời mà”

Tôi nhìn đứa bé, cậu bé nhăn nhó nhưng trông rất đáng yêu. Tôi vừa định ngẩng đầu lên để xem tình hình của mẹ bé thì...

Khi tôi ngẩng đầu lên, vô tình thấy Lý Viên Viên đang nhìn chồng tôi với ánh mắt đầy tình cảm.

Và chồng tôi, Chu Hạ, dường như cũng đang rất xúc động.

Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được rằng anh ấy đang cố gắng kìm nén nước mắt trong khi nhìn đứa trẻ bên cạnh tôi.

Trái tim tôi bỗng dưng thắt lại, cảm giác như có điều gì không lành đang nảy nở.

Tôi nhíu mày và hỏi: “Anh yêu, anh sao vậy?”

Chu Hạ giật mình nhận ra rằng phản ứng của mình có lẽ hơi quá lố, lập tức anh ta thay đổi biểu cảm: "Không có gì, chỉ là nhìn thấy đứa trẻ khiến anh có chút xúc động, chúng ta bao giờ mới có em bé của mình nhỉ”.

Anh ấy tiến lại gần bên tôi, cúi xuống nhìn đứa bé trong nôi với ánh mắt trìu mến. Biểu hiện đó giống như một người cha hạnh phúc vì có được quý tử.

Khi ấy tôi tự hỏi liệu có phải anh ấy quá mong muốn có con hay không. Vì suy nghĩ này mà trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi, bởi vì công việc mà kế hoạch có con của chúng tôi luôn bị hoãn lại.

Dằn xuống cảm giác khác thường trong lòng, tôi cười và đùa giỡn với con trai Viên Viên: "Dù trông có hơi nhăn nhó, nhưng nhìn vào khuôn mặt này có thể thấy đây sẽ là một anh chàng đẹp trai đấy."

Bạn thân của tôi nghe vậy rất vui, thậm chí cũng cười hơi ngại ngùng: "Đứa bé giống bố, rất đẹp trai."

Cô ấy cười ngọt ngào, nhưng trái tim tôi lại chìm xuống. Bởi vì khi Lý Viên Viên nói những lời đó, cô ấy đang nhìn chồng tôi. Và chồng tôi cũng nhìn cô ấy với vẻ dịu dàng tương tự.

Ánh mắt da diết giữa hai người như có thể kéo sợi, không khí chứa chan vị ái ân.

Tôi cúi đầu nhìn lại đứa bé, không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng tôi thực sự cảm thấy đứa bé trông khá giống chồng mình.

Nhìn hai người bên cạnh đùa giỡn với đứa bé rồi lại nhìn nhau tình tứ, tôi không muốn lừa dối mình nữa.

“DÌ Từ vẫn chưa quay lại, mình đi xem có gì cần giúp không. Anh yêu, anh ở đây trông nom Viên Viên giùm em nhé." Tôi giả vờ như không để ý đến bất cứ điều gì, chu đáo an ủi Lý Viên Viên rồi rời khỏi phòng bệnh.

Tôi cảm nhận được ánh mắt của hai người phía sau liên tục dõi theo, có lẽ họ đang mong đợi việc rời đi của tôi.

Sau khi rời phòng bệnh, tôi giả vờ đi xuống lầu, nhưng lại nghe thấy bước chân vội vã của Chu Hạ tiến đến cửa phòng bệnh và góc hành lang, thậm chí còn nhìn thấy bóng dáng của người đó nhô ra để quan sát.

Tôi không dám tin vào những gì mình nghĩ và nhìn thấy.

Sau một lúc, tôi lén lút trở về cửa phòng bệnh, không vội vàng bước vào, mà đứng nghiêng nghe ngóng động tĩnh bên trong.

"Chồng ơi, cuối cùng anh cũng đến." Tiếng nói điệu đà của Lý Viên Viên vang lên, ngọt ngào đến mức như vừa uống mười cân nước đường.

"Vợ yêu vất vả rồi, cảm ơn vì đã sinh cho anh một cậu bé mũm mĩm thế này." Giọng nói của Chu Hạ chứa đựng niềm vui không thể che giấu.

Sau một lát, giọng anh ta trầm xuống, có vẻ nghiêm túc hơn: "Lần sau em phải chú ý một chút, vừa rồi Mạn Mạn suýt nữa là phát hiện ra rồi đấy."

"Phát hiện ra thì có sao? Thuận tiện để anh ly hôn với cô ta và chúng ta danh chính ngôn thuận đến với nhau”, Lý Viên Viên tỏ ra không mấy quan tâm, thậm chí trong giọng nói còn lộ vẻ vui mừng.

Thấy Chu Hạ không trả lời, cô ta lạnh lùng cười mỉa: "Sao vậy? Chẳng lẽ anh không nỡ à. Anh thực sự không nỡ sao? Nếu anh không nỡ, thì tôi sẽ bỏ đi cùng con trai của chúng ta và anh đừng bao giờ mong gặp lại đứa bé."

"Đừng làm loạn, làm sao anh không nỡ được chứ? Em cũng biết là hiện giờ tiền trong nhà đều do Mạn Mạn giữ. Theo hợp đồng tiền hôn nhân đã ký thì nếu bây giờ ly hôn anh sẽ trắng tay, sau này anh sẽ dùng cái gì để nuôi em và con? Hãy đợi thêm một chút nữa, khi thời cơ chín muồi, anh sẽ đá cô ta và kết hôn với em."

“Kết hôn còn phải ký kết hợp đồng tiền hôn nhân, Mạn Mạn này thật là xảo quyệt..." Lý Viên Viên rõ ràng không hài lòng, những từ sau đó giọng điệu nhỏ đi rất nhiều, tôi không nghe rõ nhưng chắc chắn không phải là lời nói tốt lành.

Tôi run lên vì tức giận, muốn xông vào để mắng chửi đôi cẩu nam nữ vô ơn.

Khi mới quen biết Lý Viên Viên, cô ta chẳng có gì cả, chính tôi là người giới thiệu công việc. Cô ta làm không tốt thì tôi lại sắp xếp một công việc nhẹ nhàng hơn trong công ty, cho cô ả nhận lương mà không cần làm gì cả.

Sau khi biết cô ta mang bầu, tôi còn cho cô ta nghỉ phép có lương để cô ta không cần đến công ty, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi.

Còn Chu Hạ, chúng tôi bên nhau từ khi đại học. Sau khi tốt nghiệp, anh ta đã cầu hôn. Bố tôi không mấy ưa anh ta, vì về gia thế lẫn năng lực anh ta đều không có.

Ưu điểm duy nhất mà anh ta có đó chính là tốt với tôi. Khi ấy tôi cảm thấy chỉ cần như vậy là đủ rồi. Vì thế tôi đã không nghe theo lời khuyên của bố mà vội vã đồng ý lời cầu hôn của anh ta.

Khi bố tôi biết được, ông tức giận đến mức suýt phải nhập viện. Sau đó, ông yêu cầu chúng tôi ký kết hợp đồng tiền hôn nhân mới đồng ý với đám cưới.

Ban đầu, bố tôi cũng không phải là không cho anh ta cơ hội, chỉ cần anh ta có thể đưa ra kế hoạch kinh doanh phù hợp, bố tôi hứa sẽ đầu tư khởi nghiệp, nhưng anh ta đã từ chối.

Anh ta đề xuất muốn vào làm việc ở công ty nhà tôi, nhưng bố tôi không đồng ý. Ông nói rằng có thể vào công ty nhà chúng tôi làm nhưng không thể giữ chức vụ quan trọng.

Vì thế những năm qua, tôi lo công việc bên ngoài còn anh ta lo việc nhà. Ban đầu chính anh ta nói không có nhiều tham vọng, chỉ muốn hàng ngày ở bên cạnh tôi.

Ai ngờ tôi đã trao niềm tin nhưng lại nhận về sự lừa dối.

Tôi không quay trở lại phòng bệnh nữa, từ những lời Chu Hạ vừa nói, tôi biết chắc chắn rằng người này không hề vô hại như vẻ ngoài của anh ta.

Chắn chắn anh ta đã làm điều gì đó mờ ám phía sau mà tôi không hề hay biết.

Nếu lúc này nếu tôi xông vào phòng bệnh và cãi nhau với họ sẽ không phải là 1 hành động khôn ngoan, không biết sẽ nhận về những tổn thất lớn đến thế nào.

Là 1 doanh nhân, tôi làm bất cứ điều gì đều cân nhắc lợi ích và hậu quả.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi lập tức quay trở lại công ty, việc đầu tiên là yêu cầu trợ lý Hầu Mộng giúp tôi điều tra xem Chu Hạ đã làm những gì trong công ty.

Cô ấy là người tôi đã tuyển từ thành phố S về vài năm trước, làm việc rất nhanh nhẹn và quan trọng nhất là cô ấy cũng từng bị một kẻ đàn ông tồi tệ phụ bạc. Tất nhiên, cuối cùng anh ta đã phải trả giá đắt cho sự phản bội của mình.

Vì thế, Hầu Mộng có kinh nghiệm trong việc đối phó với những gã đàn ông tồi tệ.

Sau khi nghe về việc của tôi, Hầu Mộng nổi giận và đồng thời cũng tán đồng quyết định của tôi.

Theo Hầu Mộng, lựa chọn không cãi nhau với họ ngay tại chỗ là đúng đắn, cô ấy nói rằng những kẻ tồi tệ như thế không thể dễ dàng buông tha.