Bạn Thân Sinh Con Cho Chồng Tôi

Chương 7



Phần 7/

Buổi chiều ngày hôm sau, Hầu Mộng đã báo cho tôi biết Chu Hạ đã đến công ty, và anh ta đã trực tiếp tìm đến gặp quản lý tài chính Châu Vũ.

Không lâu sau, thủ quỹ mang đến một tờ đơn hàng kèm theo tiền hàng để Hầu Mộng ký tên.

Hầu Mộng đã kiểm tra kỹ lưỡng nội dung tiền hàng và không tìm thấy bất kỳ vấn đề gì, nhưng cô vẫn không ký tên.

Vì vậy, Chu Hạ bị ép phải tự mình tìm đến Hầu Mộng hỏi vì sao cô không ký tên. Hầu Mộng cơ bản không quan tâm đến anh ta, bất kể hắn có làm ầm ĩ hay nói nhẹ nhàng, cô đều không chịu ký.

[Hắn ta sao lại vội vàng thế nhỉ?]

[Nghe Ngô tổng nói họ vừa ký hợp đồng buổi sáng, giờ hắn ta đang chờ số tiền này để đi mua hàng từ nhà cung cấp đấy!]

Hậu Mộng vừa đánh trống lảng từ chối trả lời những yêu cầu Chu Hạ vừa tỏ ra bận rộn nhắn tin với tôi.

[Hắn ta không có gì trong tay mà dám ký hợp đồng ư?]

Phải nói rằng bố tôi nhìn người rất chuẩn, Chu Hạ không phải là người làm việc lớn, làm việc không tới nơi tới chốn.

[Ngô tổng đã vẽ ra 1 cái bánh rất lớn, tiền hàng giai đoạn đầu nghe nói cũng được trả đúng hạn.]

[Ngô tổng? Anh ta làm gì cơ?] Tôi nhạy bén nhận ra vị Ngô tổng này có vẻ lại làm gì đó.

Hầu Mộng gửi cho tôi một biểu cảm tự mãn và nói [Ngài ấy đã tăng giá lên cho Chu Hạ, hắn ta làm sao có thể từ chối]

[Tại sao Ngô tổng lại nhiệt tình giúp đỡ như vậy? Hầu Mộng, em nói thật cho tôi, em và ông chủ Ngô kia rốt cuộc có quan hệ gì?] Tôi đã sớm phát hiện ra cô gái này dường như có liên hệ quá mật thiết với Ngô tổng.

Lần này Hầu Mộng không trả lời tôi ngay lập tức.

Tôi cũng không thúc giục.

Sau đó một lúc, cô ấy đã gọi điện thoại: "Chu Hạ đã đập vỡ một cái cốc rồi đóng sầm cửa đi, em nghi ngờ hắn ta sẽ gọi điện cho chị. Gần đây chị đừng nhận điện thoại của hắn ta, em đã liên hệ với luật sư chuẩn bị hồ sơ ly hôn cho chị rồi."

Tôi nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi tiếp tục nói: "Em vẫn chưa nói cho tôi biết em và Ngô tổng mà em quý mến rốt cuộc có mối quan hệ thế nào?"

Phía bên kia im lặng một lát rồi thở dài: "Biết mà không thể giấu chị, anh ấy... là một đàn anh khoá trên của em."

"Thật sự chỉ đơn giản là đàn anh khoá trên thôi à?" Tôi cười nhẹ một tiếng và trêu chọc.

"Anh ấy... đang theo đuổi em."

Quả nhiên.

Sau khi xác nhận những phỏng đoán của mình, tôi bắt đầu cảm thấy một nguy cơ tiềm tàng: "Chờ đã, Hầu Mộng, em sẽ không, sẽ không đi tới Trung Ý chứ!"

"Bà chủ Ngải nghĩ gì thế, ngày xưa là chị đã đào tạo em, em sẽ không rời bỏ công ty đâu. Hơn nữa... tình cảm và sự nghiệp em phân biệt rất rõ ràng." Giọng nói của cô ấy rất kiên định.

Tôi biết kể từ khi bạn trai cũ của cô ấy phản bội thì tâm huyết của cô ấy đã hoàn toàn dồn vào sự nghiệp.

Vì thế nghe cô ấy nói như vậy tôi lại càng tin tưởng hơn.

Chúng tôi đều là những người bị đàn ông làm tổn thương. Nên trong lĩnh vực này tôi không thể đưa ra lời khuyên cho cô ấy. Tôi chỉ có thể hứa hẹn, lần này giúp tôi dọn dẹp kẻ phản bội tôi sẽ tăng lương cho cô ấy.

Vừa cúp điện thoại thì quả nhiên Chu Hạ gọi đến, chỉ là tôi không nhận, cuối cùng thẳng thừng chặn số của anh ta.

Ngay sau đó WeChat liền reo lên.

[Vợ ơi? Sao không nghe điện thoại vậy?]

[Vợ, em còn ổn không, em nhận điện thoại đi! Anh rất lo lắng cho em.]

[Em khi nào về nhỉ? Anh bên này có chút việc muốn em xác nhận một chút.]

Tin nhắn của anh ta không ngừng nghỉ nhưng tôi vốn không định trả lời.

Anh ta không ngừng gửi tin nhắn, gọi video làm phiền tôi sử dụng điện thoại. Tôi chịu nổi đã trả lời một câu đang bận, bảo anh ta đừng làm phiền.

Cuối cùng thì bên kia cũng yên tĩnh.

Phải, anh ta vẫn sợ tôi, dù sao thì cái nhà này tôi mới là chủ thật sự.

Hai ngày làm xong hết tất cả công việc, thời gian còn lại tôi cũng chẳng vội vàng, vừa liên lạc với luật sư ly hôn mà Hầu Mộng giới thiệu, vừa đi dạo khắp nơi.

Những năm qua tôi toàn tâm toàn ý với công việc, thật sự hiếm có những lúc thả lỏng như thế này.

Từ khi kết hôn với Châu Hạ, tôi nghĩ rằng tình yêu của chúng tôi khăng khiết. Nhưng không ngờ chỉ là thằng đàn ông khốn nạn kia đang trêu đùa, còn tôi thì tình nguyện làm việc kiếm tiền nuôi bồ nhí cho hắn.

Trong suốt thời gian đó, tôi chưa bao giờ tận hưởng cho bản thân một chút nào