Bán Thân Sờ Đuôi Hồ Ly

Chương 4



25.

Về đến nhà, em họ đến chơi bày bữa đồ ngổn ngan giống như có động đất vừa càn quét vậy. Tôi theo thói quen lại dọn dẹp. Chàng trai đi đằng sau tôi vừa vào nhà thấy cảnh tượng này thì cau mày: "Có trộm đến thăm à?"

Tôi giải thích: "Không phải! Sau khi cậu ta đến đâu đều như vậy, thu dọn là được rồi!"

Chàng trai khoanh tay tựa vào cánh cửa, nhìn tôi thuần thục thu thập tàn cuộc, đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ cô không tức giận à?"

Tôi sửng sốt rồi giải thích: "Thằng bé là con trai của cậu tôi mà cậu tôi đối xử với tôi... rất tốt!"

Có lẽ anh ấy đã nghe thấy giọng điệu ra lệnh của mợ khi gọi điện thoại tới, chàng trai mới "Xùy" một tiếng, nhướng mày nhìn về đống bừa bộn trong nhà: "Đây chính là đối xử tốt mà cô nói hả?"

"Anh không hiểu đâu!"

Tôi đi tới phòng bếp, lấy chai sữa bò cuối cùng, bỏ vào trong nước nóng để đun cách thủy, thấy chàng trai từ đầu đến cuối nhìn tôi không nói một lời, mới không thể làm gì khác là giải thích: "Từ lúc ba mẹ tôi qua đời đột ngột, người giám hộ của tôi trở thành ông ấy... Nuôi gia đình đã vất vả lại còn phải chăm sóc một người ngoài như tôi. Tôi không thể vì loại chuyện nhro nhặt này mà làm ảnh hưởng đến gia đình họ!"

Chàng trai thả cánh tay xuống, anh suy nghĩ trong phút chốc rồi nghiêm túc hỏi tôi: "Vậy cô có muốn gặp bọn họ không?"

"Ai cơ?"

"Ba mẹ cô đó!" Tôi ngơ ngẩn.

"Khi cô cung phụng ta đến ngày ta lịch kiếp thì ta có thể thực hiện cho cô một ước nguyện!" Giọng điệu anh ấy tùy ý, bình thản nhưng lời nói ra lại có thể gây nên sóng to gió lớn.

"Mặc dù không thể cải tử hoàn sinh nhưng nếu muốn gặp mặt một lần thì vẫn có thể!"

26.

Vụ ầm ĩ đằng sau khán đài sân khấu hôm trước cũng không làm nên sóng gió gì đến trường nhưng trong nhóm sinh viên lại xôn xao không thôi.

Bởi vì nam thần Lục Tuần của bọn họ vì vụ hỗn loạn này mà ngã gẫy một cánh tay. Thật tình cờ, tôi gặp được người bạn trai cũ tàn tật trong giờ học chính thức buổi chiều nay.

Cậu ta ngồi ở hàng đầu trong lớp học, tay trái bị bó thạch cao, trên trán cậu ta vẫn còn một vết tím đen được tóc mái che đi một nửa nhưng thần thái vẫn sáng ngời như trước.

Tôi đi lướt qua anh ta, không nhịn được mà cười thành tiếng.

Kết quả là ngày hôm sau có người chụp ảnh và treo lên tường xưng tội.

27.

Kết quả ngày hôm sau có người chụp bức ảnh này và đăng lên diễn đàn confession của trường.

28.

Bài viết nói rằng tôi đã lợi dụng sự hiểu lầm của Lục Tuần và nữ thần Tô Miểu để chen chân vào mối quan hệ này, thậm chí còn cố gắng câu dẫn Lục Tuần.

Sau đó vì hai người Lục – Tô quay lại với nhau mà sinh ra lòng oán hận không chỉ lăng mạ Tô Miểu ở sau cánh gà sân khấu hôm lễ thành lập trường mà còn cười giễu cợt với vết thương của Lục Tuần.

Hành vi mất hết lý trí thật sự khiến người ta tức đến lộn ruột. Bài viết hùng hồn dài tận một ngàn chữ, khiến người ta đọc xong phải há hốc mồm thán phuc. Điều hấp dẫn hơn nữa còn có ảnh đính kèm.

Một bức là chụp lén tôi với hốc mắt đỏ bừng đi từ sau cánh gà ra còn một bức là khóe môi tôi không nhịn được mà nhếch lên khi nhìn thấy Lục Tuần bị gẫy xương.

Có lý lẽ, có bằng chứng, nếu như tôi không phải là Mộc Tinh thì thật sự đã tin sái cổ bài báo này rồi.

29.

Ngoại trừ thỉnh thoảng có người tò mò nhìn tôi chăm chằm hoặc ánh bắt nhìn tôi đầy khinh bị thì cuộc sống của tôi thật ra cũng chẳng có biến hóa gì lớn cả nhưng trong mắt bọn họ, tôi chỉ là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Lục Tuần, vì yêu mà sinh hận.

Lục Tuần qua lại với tôi thì đó thật sự là một chuyện cực kỳ nhục nhã với cậu ta. Nói không cảm thấy khổ sở thì đúng là giả, Lục Tuần có thể coi là mối tình đầu của tôi, không ngờ điều lẽ ra phải là ký ức đẹp nhất lại có thể biến thành cơn ác mộng tồi tệ nhất.

30.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, buổi tối tôi vẫn đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi lại bị người ta điều tra được.

Là cô gái đi theo sau lưng Tô Miểu vào ngày lẽ kỉ niệm thành lập trường. Cô ta cố tình đổ cà phê nóng lên quầy thu ngân, chất lỏng bắn tung tóe làm mu bàn tay tôi đỏ ửng.

Nhưng phản ứng của cô gái này còn lớn hơn tôi cũng bởi vì có vài giọt cà phê văng lên túi xách hàng hiệu của cô ta: "Cô làm sao vậy chứ? Cô có biết túi xách này của tôi đắt như thế nào không hả?"

"Xin lỗi, thành thật xin lỗi!" Ông chủ nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng đi lên trước, mạnh mẽ giữ tôi ép tôi phải nói xin lỗi. Tôi sửng sốt một chút, không thể ngờ được lại có người có thể đảo lộn trắng đen như vậy.

Ông chủ trừng mắt nhìn tô: "Cô có còn muốn làm việc tiếp hay không?"

Tôi nhìn bàn tay mình đỏ ửng lên nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu: "Thật xin lỗi!"

Tôi vẫn cần công việc này, tôi cần tiền.

"Cô nghĩ rằng chỉ cần một câu ‘thật xin lỗi’ là được rồi sao?" Cô ta vênh mặt, hất hàm sai khiến: "Chi phí làm sạch túi này là hai ngàn tệ một lần, đừng nói cô muốn quỵt nợ cả số tiền ít nỏi này nhé?"

Cô ta thấy tôi im lặng, cười giễu cợt. "Hừ!" một tiếng: "Cho nên, có vài thứ biết rõ không xứng thì đừng nên chạm vào, tránh khiến cho người khác gặp xui xẻo!"

"Vậy cô báo cảnh sát đi để cảnh sát quyết định xem tôi có phải bồi thường khoản tiền này không!" Tôi ngẩng đầu nói, không muốn nhẫn nại thêm nữa.

Thấy không hù dọa được tôi, cô gái càng không chịu từ bỏ, ông chủ vì để dàn xếp ổn thỏa vụ việc này nên lựa chọn đuổi việc tôi ngay tại chỗ.

31.

Về đến nhè, chàng trai đang ngồi đọc sách bên cửa sổ. Tôi mở miệng chào rồi đi vào phòng bếp, cầm túi đựng nước đã chườm lên mu bàn tay đỏ bừng, chàng trai cũng đi tới cửa phòng bếp.

"Tôi quên mang cơm cho anh rồi. Hôm nay có thể ăn thức ăn ngoài hay không?"

Chàng trai rót ly sữa bò nhưng lại đặt trước mặt tôi: "Hôm nay ta có thể không cần ăn gì cả."

Tôi nhận lấy ly sữa bò nhưng cũng không đói bụng.

"Đưa tay cho ta!"

Thấy tôi vẫn trong trạng thái thất thần, anh ấy cầm lấy bàn tay tôi, sau đó nhẹ nhàng phủ tay mình lên bàn tay bị thương của tôi.

Ngón tay của chàng trai thon dài đủ bọc kín bàn tay tôi, một cảm giác mát lạnh bao phủ khắm bàn tay khiến đau đớt cũng giảm bớt nhiều.

"Làm sao vậy?"

Tôi buồn bực trả lời: "Đi làm và mắc lỗi."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì bị ông chủ đuổi việc!"

Anh ấy không nói thêm gì nữa, chỉ bọc kín bàn tay tôi trong đôi bàn tay anh.

Anh nói: "Như vậy thì vết thương mới nhanh lành hơn!"

Đau đơn trên mu bàn tay giảm bớt nhưng tủi thân trong lòng lại ùn ùn kéo tới. Tôi hít mũi, thấp giọng nói: "Tại sao lại như vậy chứ? Yêu cũng được, chia tay cũng chẳng sao cả chỉ có cuộc sống của tôi trở nên hỏng bét như thế này!"

Chàng trai nhẹ giọng thở dài, anh ấy buông tay tôi, đầu ngón tay kết ấn: "Cầu nguyện đi!"

"Không phải chưa tới ngày sao?"

Anh ấy lạnh nhạt nói: "Chỉ nguyện vọng nhỏ thì không sao cả!"

Vì vậy tôi chắp hai tay, thành kính nói: "Hi vọng ngày mai sẽ là một ngày tốt!"

32.

Buổi sáng ngày hôm sau tôi không có tiết học, vốn dĩ đã hẹn cùng cô bạn thân đến chỗ ông chủ siêu thị thăm lũ mèo, không ngờ có một sinh viên quốc tế bất ngờ đến khoa máy tính, nghe nói giá trị nhan sắc khiến cả khóa bất ngờ.

Cô bạn thân của tôi thấy sắc quên bạn, cố tình đến phòng học của bọn họ để chiêm ngưỡng nhan sắc của nam thần. Vì vậy tôi chỉ đành lủi thủi đến siêu thị một mình.

Mèo con giờ đã trở thành tiểu bá vương rồi, tôi tìm ông chủ mua ít dăm bông và lén cho chú mèo con gầy nhất thêm chút thức ăn.

"Lại đây nào, Tống Toàn Phong!"

Tôi đang cảm thấy kì lạ là ai lại đặt một cái tên đặc biệt cho mèo con chứ? Vừa quay đầu đã chạm mặt với trùm trường rồi.

Chu Vọng giơ gậy mèo trêu chọc chú mèo màu cam giống sư tử kia.

Tôi định đi nhưng lại bị mèo còn giữ dây dày: "Meo~"

Chú mèo con gầy yêu nên tiếng kêu cũng nhỏ hơn bình thường. Tôi có chút không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là trở về chỗ ngồi, tiếp tục đút dăm bông cho nó.

Đột nhiên Chu Vọng mở miệng: "Nó biết cô!"

Tôi thuận miệng ‘Ừ’ một tiếng.

Anh ta đút cho con mèo cam mấy miếng cá khô rồi lại hỏi: "Cô rất thích mèo hả?"

"Tôi thích động vật!"

"Cho Tiểu Toàn Phong ăn chút gì đi!" Anh ta ném cho tôi lọ cá khô.

Mèo con ngửi thấy mùi cá khô nên cũng háo hức hít hít, tôi suy nghĩ một chút vẫn mở hộp đút cho nó một miếng.

Tống Toàn Phong, Tiểu Toàn Phong...

Tôi nhìn về phía Chu Vọng: "Tại sao lại đặt cho chúng nó cái tên kì cục như vậy chứ?"

Chu Vọng giơ con mèo màu cam lên xem răng của nó, nghe vậy thì nhún vai nói: "Thì sao chứ? Đằng nào chúng nó cũng không hiểu!"

Anh ta lại vuốt ve đầu mèo cam: "Có phải hay không hả? Tống Toàn Phong..."

Sau đó anh ta bị Tống Toàn Phong cắn một phát vào tay...

"Á — thằng nhóc này cắn ác thật!" Anh ta bế xốc con mèo lên, giả vờ tức giận, búng nhẹ lên mũi nó.

Tôi thấy vết thương của anh ta ứa máu: "Trầy da rồi, phải tiêm phòng dại đó!"

Chu Vọng thờ ơ xua tay: "Không có chuyện gì đâu, tôi mới tiêm phòng dại mà!"

Mặc dù như vậy nhưng máu vẫn chảy ra. Tôi nhắc nhở: "Đến phòng cấp cứu xử lý vết thương đi."

Anh ta tiện tay lau sạch vết máu trên tay: "Không cần đâu!"

Vết thương không lớn nhưng rất sâu, máu vẫn chưa ngừng hoàn toàn. Tôi nhìn không nổi nữa, tôi xin ông chủ siêu thị một ít I ốt và bông băng.

Anh ta thản nhiên đưa cánh tay ra: "Tiễn phật tiễn tận Tây Thiên đi!"

Tôi cố nhẫn nhịn mong muốn đổ cồn sát trùng lên đầu anh ta, nể mặt Tống Toàn Phong và Tiểu Toàn Phong nên tôi mới sát trùng vết thương cho anh ta.

Chu Vọng lại lấy một cuộn bông băng đi trêu chọc Tống Toàn Phong.

Tôi trừng mắt lườm anh ta: "Cậu đừng lộn xộn nữa!"

Anh ta bĩu môi với mèo cam rồi mới ngồi đàng hoàng lại. Sau khi xử lý xong vết thương, anh ta hỏi: "Con mèo ở buổi lễ kỷ niệm thành lập trường là của cô đúng không?"

Tôi đã quá mệt mỏi vì mấy chuyện này, không muốn dính dáng gì đến mấy người họ nữa, vì vậy bình tĩnh nhìn về phía Chu Vọng: "Đúng, cậu đi mà tố cáo tôi với trường đi!"

"Ngày đó, tôi tôi cũng vô tình đến thôi... Lúc trước là tôi hiểu lầm cậu!" Thái độ hôm nay của anh ta lại khác thường, không còn mang dáng vẻ phách lỗi mà nghiêm túc nói xin lỗi với tôi: "Thật xin lỗi!"

Tôi cũng không nói gì, trả lại hòm thuốc cho ông chủ sau đó lại nghe anh ta nói: "Hay là cậu làm bạn gái tôi đi!"

Tôi khó hiểu quay đầu nhìn cậu ta.

"Như vậy thì không ai dám bắt nạt cậu nữa!" Anh ta khẳng định chắc nịch.