Bạn Thân! Tớ Lạc Hướng Rồi

Chương 2: Thay Đổi Chẳng Dễ



Chỉ sợ rằng khi nói ra thay vì mối quan hệ tiến thêm một bước thì sẽ là cách xa nhau đến vạn bước thôi, ngay trước mắt mà như xa ngàn dặm vậy. Huyền may mắn hơn cái số ít người đó, cho dù hai người không còn gần như trước nữa nhưng ít ra họ vẫn là đôi bạn thân như bao đôi bạn thân khác. Chỉ là hai người không còn hay "hẹn hò" nhau đi chơi như trước nữa thôi, mặc dù vậy nhưng khi có chuyện gì là ý ới nhau trước tiên.

Có như thế nào đi nữa thì cuộc sống vẫn cứ đi qua với bao vất vả như thoi đưa vậy. Con người ai cũng phải lớn và Huyền cũng vậy thôi. Lớn dần mới biết nhiều cái phải lo toan suy nghĩ hơn, chỉ có điều thứ mọi người luôn quan tâm thúc giục thì Huyền lại chẳng mảy may gì để ý đến. Ai ai trong gia đình dòng họ cũng muốn cô lập gia đình mà chẳng hay biết gì về cô cả. Cô cũng biết rằng chuyện này không dễ chấp nhận nên cô cứ tạm sử dụng cái cười cho qua đi mà chẳng nói năng gì nhiều. Mẹ sốt ruột nên cũng hùa theo mấy người quen biết nay mai mối mốt mối mai đến là phiền.

Huyền vốn chẳng nhiều bạn bè, dạo gần đây lại ít sáp vào với Vi thành ra hầu hết thời gian rảnh cô thích nằm nhà mà thôi. Không biết mẹ Vi đã bao giờ hỏi sao dạo này không thấy Huyền lên chơi không chứ còn mẹ Huyền thì không cần phải hỏi, bởi ngay cả cô bạn thân nhất cho tới bây giờ đấy cũng chẳng mấy khi xuống nhà ngồi lê với Huyền nữa cờ ma. Thế nên mỗi lần Huyền gạt đi một kẻ được mai mối nào đó là mẹ Huyền lại bắt đầu bài giảng "khuyên răn" dài đến hàng cây số. Nghe đến không chịu nổi nữa Huyền mới nghĩ đến việc thử dạm xem sao, thế nên khi hai mẹ con ngồi tán gẫu chuyện trai gái ngoài kia Huyền liền lựa cơ hội vu vơ cười mà hỏi.

- Lỡ như con gái má không phải người bình thường thì má tính sao?

- Không bình thường là sao? Cái gì không bình thường mới được chứ! Tự dưng nói không bình thường ai biết cái gì mà tính được.

- Thì đó, đồng tính bây giờ cũng bình thường mà đúng không má?

- Đồng tính là mấy cái đứa mà cứ bảo yêu với chả cặp bồ mà toàn là cái thằng với cái thằng không đấy á? Bình thường cái gì mấy đứa đấy.

- Con trai với con trai hay con gái với con gái thì cũng đơn giản chỉ là họ yêu nhau thôi mà, có gì không bình thường đâu! Yêu thì ai mà nói được, đâu phải nhắm trúng ai thì mới yêu được đâu chứ.

- Cái thằng với cái thằng, cái con với cái con nói thương với chẳng yêu không thấy ghê hả? Chẳng ra cái thể thống gì.

- Bây giờ có phải như ngày xưa đâu, hơn nữa cũng có làm gì hại đến ai đâu chứ. Chỉ tại mấy cái suy nghĩ cổ hủ đấy mà mấy đứa như vậy mới thấy mệt mỏi..

- Mệt cái gì? Cái đấy là bệnh đấy con ạ! Cái đấy phải chữa ngay không có thì đeo mo vào mặt bố mặt mẹ chứ chả đâu. Ai chấp nhận được. Như cái ông kia cũng có vợ con đàng hoàng rồi chứ, vậy mà.. già rồi lại đổ đốn ra, hai bợ chồng li hôn, con cái ở với bả hết, mới đầu cũng nghĩ ổng chắc quá quắt lắm, kiểu hay đánh vợ con hay rượu chè gì thôi chứ ai ngờ, hỏi ra mới biết ổng ngoại tình, bả nói câu mà nghe vừa buồn cười vừa thương chứ "ghen với con đàn bà chứ ai đi ghen với thằng đàn ông chị", trời ơi! Người ta bảo ổng bị bống muộn đấy. Đấy, bây giờ người ta nói cho chẳng ra làm sao, lớn tuổi rồi chứ có phải ít gì đâu. Đi đâu ai cũng phải để mồm, tốt đẹp gì.

- Trời ơi! Con nói chuyện vậy thôi làm gì mà kể lể quá vậy. Ông nào thì kệ ổng đi, mà nói chứ nhiều khi cũng là không chịu nổi việc sống không phải là mình nữa nên ổng mới đánh liều bộc lộ bản thân thôi, mặc kệ người ta nói thôi. Vậy đâm ra còn thêm cái tội ấy chứ, gia đình đổ vỡ có vui gì đâu, thà là ngay từ đầu không có gì còn hơn. Con nói chứ đấy cũng là cái bản chất từ trong xương cốt rồi, cố ép thì một lúc nào đó cũng phải bộc lộ thôi à. Đến lúc đó mới khổ.

- Tao thấy đầy những đứa cứ bảo bồ bịch kiểu đó chẳng có đứa nào tốt lành cả, tao nghĩ cũng chỉ giống kiểu như tạm vậy thôi. Tao là tao không chấp nhận nổi rồi đấy. Không biết chúng nó nghĩ cái gì trong đầu vậy không biêt!

- Nói với má chỉ tổ cãi nhau. Thôi, con đai làm đây.

- Ừ, chúng mày bây giờ cái gì chẳng không giỏi, không tốt, rồi đến lúc trắng mắt ra con ạ.

Huyền đứng lên với cái áo khoác rồi chào mẹ đi làm. Công việc của Huyền nhàn lắm, cứ ngồi rung đùi là có tiền ý, rung càng nhiều tiền càng nhiều thế thôi. Nói chứ cái nghề cũng éo le, Huyền mở tiệm như kiểu không có duyên nên nó ế ểm thôi rồi luôn. Huyền dạo này đang tìm làm thêm vài việc linh tinh hòng giúp được gì cho gia đình thì giúp và tích góp cho cái cơ ngơi tương lại của Huyền nữa. Nhưng cũng vài dịp Huyền vắt chân lên cổ mà chạy, khách hối là làm tới muộn cũng có, cũng vì vậy mà việc suy nghĩ cho chính mình mỗi lúc một ít đi. Huyền quên mất mình cũng nên có chút thời gian tụ tập cùng đám bạn như thế nào rồi, cô cũng không đủ thời gian cho việc đó hoặc đôi khi là không muốn. Huyền ôm một lòng suy tư về ngôi nhà của riêng mình, nó như cái thư viện thuộc về riêng cô ấy, cô ao ước nó từng ngày.

Vật lộn, bon chen với cuộc sống này đã đủ mệt thế mà về nhà lại thêm người không hiểu mình nữa thì thật thấy quá thảm luôn. Biết làm sao được khi có những điều nói cũng không được mà giữ cũng không xong, thế là mỗi ngày một mệt tâm, mệt óc hơn. Huyền hay nghĩ thật nhiều, thật nhiều, tìm cách xoay đủ bề đâu phải cho riêng mình đâu nhưng hình như như không đủ. Đôi lúc mệt thân xác, buồn cái tâm, đau cái đầu cũng chẳng dám than ai. Song việc này chưa qua thì lại chồng lên đống khác mắc phiền ghê luôn. Ra đường gặp người quen là y kì, ai cung giục lập gia đình. Hết hỏi bạn trai lại tới có chồng chưa? Về nhà chắc chưa đuổi ra khỏi nhà được nên hậm hực hay sao ấy mà! Năm bữa bảy ngày là kiếm chuyện, không chửi bới thì lại "ca thán giảng giải". Huyền cũng mệt ai thấu?

Lần ấy sau khi ăn cơm xong cả nhà ngồi lại vừa nói chuyện vừa xem tivi- cái thứ đã rất lâu, rất lâu rồi Huyền chưa thèm ngó ngàng tới. Trên tivi là thời sự, Huyền không thiết tha lắm với nó, chỉ là có đoạn ngắn nói đến người đồng giới. Bỗng Huyền lên tiếng khi mọi người đang bàn tán tin tức đó.

- Con nghĩ con cũng là người đồng tính đó.

- Cái gì? - Mẹ nghe không rõ hỏi lại.

- Con nói con cũng thích người cùng giới tính đó, nói cách khác con là người đồng tính con nghĩ vậy.

- Tào lao không chú, hừm.. - Ba nằm võng tưởng Huyền đùa, ở nhà ba vẫn hay họi Huyền như thế.

- Thật đấy, con nói thật không tin à?

- Khỏe mạnh bình thường như vậy không muốn muốn ôm bệnh à hả con! - Me vốn tưởng chuyện Huyền nói hôm đó chỉ là chuyện trò bình thường thôi không ngờ..

- Bệnh cái gì! Đây không phải là bệnh, đó chỉ là giới tính thứ ba thôi. Vừa coi thời xong đó, bây giờ còn được kết hôn luôn kìa, bệnh đâu mà bệnh chứ. Thật là..

- Vớ vẩn, học cái hay không học học ba cái bệnh hoạn vậy mà cũng học được à! Tao là tao đập chết đấy nghe chưa. - Ba ru võng có chút không vui.

- Ơ.. ba hay thật, giới tính là tự nhiên sinh ra đã vậy rồi chứ học ở đâu được! - Huyền vẫn giả như không hiểu nổi.

- Người không ra người ngợm không ra ngợm. Cái đáng coi thì không coi đâu. Toàn có tào lao là giỏi.

- Cái gì ba thích thì ba bảo là đáng coi còn cái gì ba không thích thì không cho xem hẳn vậy mà nói là đáng với chả không đáng được. Cái ba không thích có bắt ba thích được không? Hay ba lấy cái quyền ra mà không cho, mà chửi bới là xong!

- A! Tao nói còn sai à! Dạy cho cái tốt cái hay thì không bao giờ để vào đầu đâu. Rồi người ta ỉa vào mặt cho chứ ở đấy mà đồng với chả không tính hả con. Lớn hết rồi mà, làm ông nội bà nội tao hết rồi. Nói tới là vác cái mặt lên là xong, không nói không được chứ.. Cho đi ăn học, con nhà người ta khôn ra còn con nhà mình càng ngày càng ngu ra mà..

Huyền lẳng lặng đi làm việc mình, ba chửi gì cô đều nghe hết nhưng chỉ biết khóc thầm một mình thôi. Mẹ cũng chẳng nói nửa câu trái phải gì, đôi khi hùa vào với ba vài câu vậy thôi. Huyền thật muốn một mình một góc nào đó mà khóc thật to cho đã, cho thỏa lòng ấm ức này thôi. Huyền muốn mạnh mẽ nhưng cũng chỉ có giới hạn, suy cho cùng Huyền vẫn là một đứa con gái. Vỏ bọc được xây dựng cứng cáp cũng chỉ có thể che mắt người ngoài thôi, Huyền đôi lúc cũng muốn mình yếu đuối một chút để bớt mệt mỏi đi.

Huyền chỉ là không may nằm trong số ít những người tồn tại trong xã hội này thôi mà, như vậy là sai sao? Những người như Huyền nói thẳng ra cho tới hiện tại họ chẳng làm hại gì đến ai cả, họ cũng giống như những người khác kia mà. Họ cũng có thể có người xấu như vậy không có nghĩa là trong số họ không có người tốt đúng không? Vậy nhưng tóm chung thì nhận lại họ phải gánh chịu về mình nhiều tổn thương quá. Không cần biết tốt hay xấu nhưng xã hội kì thị, ghét bỏ, ghê tởm cùng muôn vàn điều xấu xa đều đổ hết lên đầu những người như họ trước đã. Vì họ khác biệt nên phải xấu hổ? Phải chịu sỉ nhục như điều hiển nhiên? Huyền lại chẳng nghĩ thế, thay vì xấu hổ thì sống gò ép mình mới thật khổ sở hơn nhiều. Chỉ cần có ích thì người thuộc giới tính ít ỏi như Huyền vẫn là một phần của thế giới này mà. Huyền nghĩ rằng những người như Huyền cũng đáng được trân trọng, vậy nên cô kiên quyết với lựa chọn của chính mình.

Quan hệ trong gia đình cô từ ngày đó trở nên sứt mẻ, ảm đạm hơn rất nhiều. Không phải việc quan trọng thì chẳng ai nói với ai tiếng nào cả, nếu được có khi mỗi người một góc luôn cho gọn. Ba bắt đầu thích gây sự chửi bới, một cái nhỏ tí cũng chửi ầm lên mới chịu. Một lần ông uống say về liền nhớ chuyện Huyền đã từng nói mà quát tháo ầm lên, ông thậm chí đuổi Huyền ra khỏi nhà. Ông nói rằng: "Tao không có đứa con mất dạy như mày, không dạy được thì mày cút ra khỏi nhà tao ngay. Tao thà không đẻ ra mày, biết sớm tao bóp chết mày ngay từ trong trứng nước con ạ!". Tại sao phải cay nghiệt như vậy? Huyền tự hỏi và im lặng buồn bã lánh lên phòng, vì dù sao ba cũng đang say rượu nên cô không muốn đôi co. Có thể ông không kiểm soát được lời nói của mình nhưng Huyền biết một phần trong đó chắc chắn là thật, ông nhất quyết sẽ không chấp nhận đứa con lạc giới như Huyền đâu.

Chắc chắn bữa nhậu hôm đó đã có ai đó khích bác ba rồi, lũ họ hàng khốn nạn. Ngay từ khi can đảm nói ra Huyền đã liệu được những gì mình phải đối mặt nên chẳng có gì bất ngờ cả. Cô cảm thấy tuyệt vọng vì gia đình là nơi cô tin tưởng, đặt hy vọng nhất cũng bỏ rơi cô rồi. Họ không muốn cùng sát cánh cùng cô đi tiếp vậy thì cô đi một mình vậy. "Con đi không phải trách cứ hay từ bỏ gia đình này đâu, là ba không thể chấp nhận một người khác biệt như con thôi. Con quyết định ra đi để chúng ta có thêm thời gian suy nghĩ và chấp nhận cho nhau hoặc ít nhất cũng tìm ra được hướng giải quyết tốt nhất. Bất cứ lúc nào ba má cần đứa con gái này con nhất định sẽ về. Đừng tìm con để bắt con làm theo những gì người khác muốn. Con xin lỗi cả nhà mình." Vĩnh viễn Huyền cũng không thể đối mặt mà cứng rắn nói ra những lời này nên cô chọn cách im lặng rời đi.