Bán Thân

Chương 5



- Chương 13 -

Anh ngồi co ro ở một góc tường, anh có chân, tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé mà im lặng như đang chờ đợi hắn. Vết thương của anh vẫn chưa khỏi, khuôn mặt gầy gò ốm yếu của anh hiện rõ những vết bầm. Hai bên má anh sưng rộp lên, mắt anh cũng đỏ lên vì khóc.

- Mày có vẽ thích thức đêm nhỉ?

Hắn vừa mới từ club trở về sau khi cho lũ đàn em xử lý gã đàn ông kia. Vừa mở cửa ra đã thấy anh ngồi thất thần ngay bên cạnh mặt tường. Búp bê sứ xinh đẹp thường mang lại cho người ta cảm giác muốn có lấy muốn được yêu thương mà không dính lấy một vết bẩn nào trên cơ thể. Riêng anh đã khác với chúng nó. Con búp bê tội nghiệp bị đánh đập, bị quấy rối bị phá hoại thậm chí là còn bị bỏ rơi không một nơi để trở về.

- Mày có bị câm chưa?

Thấy anh im lặng như vậy khiến hắn khó chịu.Hắn muốn tiến đến, muốn bóp lấy anh, muốn hành hạ muốn bắt nạt anh để anh chỉ có thể gào thét mà mở miệng ra van xin hắn nhưng rồi hắn lại gạt đi những suy nghĩ ghê tởm đó của chính bản thân hắn ra khỏi đầu.

Ánh mắt hắn dần trở nên khó chịu, mặt hắn nổi gân lên rồi hắn quay ra nhìn anh, hắn tiến đến trước mặt anh để lôi anh trở về phòng của anh. Cái kho nhỏ bé cũ kĩ ấy mới là hợp với anh nhất. Hắn cười trong lòng. Bước đến bên anh ngày càng gần, hắn để ý thấy anh đã ngẩng đầu lên và anh nhìn hắn bởi một đôi mắt thất thần không có ánh sáng.

- Chào mừng...ngài trở về.

Câu nói nhạt nhoà khẽ vang lên. Anh nhìn hắn như một con búp bê xứ bị ruồng bỏ đang nhìn lên kẻ tiếp theo sẽ chơi đùa với nó. Anh khàn đặc nói ra câu chào mừng với khoé môi đã bị rách ra.

Hắn bất chợt dừng lại vài giây khi nghe anh nói lời chào. Chào mừng hắn trở về nhưng không phải sự vui vẻ như những nhân viên phục vụ ở Sao A hay như mấy đứa ranh đã được đào tạo từ một khuôn khổ cười nghề nghiệp chào hắn. Hắn nhấc chân lên đi tiếp đi đến trước mặt anh và rồi cúi đầu xuống nhìn anh.

Từ trên cao nhìn xuống trông anh chẳng khác gì mấy thằng ăn xin rách nát, có chân có tay lành lặn nhưng lại lười biếng ham hố đống tiền từ lòng nhân ái của một số người đạo đức giả đang ném cho chúng nó tiền. Anh ngửa mặt lên nhìn hắn, ánh mắt hắn và anh chạm nhau, vừa khó chịu mà lại vừa lạnh lẽo. Hắn không biết nói sao để miêu tả cảm giác này nhưng hắn biết rằng anh đang sợ hãi.

- Mày còn chưa đứng lên được à? Mày khi ấy bị nó trói chắc mày thấy nhục nhã, hổ thẹn lắm nhỉ? Biết sao giờ là do mày đã không đóng cổng cho hẳn hoi đó thôi.

Hắn khiển trách anh, giọng hắn diễu cợt như muốn khiến cho bản thân anh hoàn toàn sụp đổ. Nhìn biểu cảm sợ hãi của anh thật sự khiến hắn cảm thấy kích thích. Hắn lấy chân đá một cái vào cánh tay anh ý nói anh phải rời khỏi cái chỗ anh đang ngồi.

Cố gắng gượng đứng dậy, anh cũng không biết tại sao anh lại ngồi ở góc tường cô đơn lạnh lẽo này. Tiết trời mùa hè thật sự rất nóng khi về đêm sẽ càng nóng hơn nhưng anh lại chẳng hiểu sao hôm nay trời lại lạnh như thế. Anh đi chậm chạp như con robot chết máy loạng choạng đi về phòng để đồ.

- Trông ngứa mắt thật sự.

Hắn nói thầm rồi cứ thế nhìn anh đi cho đến khi cơ thể anh hoà vào trong màn đêm sầm uất. Hắn bước lên trên cầu thang, trở về căn phòng quen thuộc, hơi ấm cơ thể của anh vẫn còn sót lại trên giường của hắn. Có lẽ anh chưa rời giường được bao lâu mà chỉ là mới đây thôi. Hắn nằm lên giường, trong đầu là hình ảnh của anh, con người cô đơn ốm yếu ngồi run lẩy bẩy trong góc phòng nói lời chào mừng hắn. Rắc rối thật, hắn chưa từng gặp phải chuyện nhàm chán như vậy.

Trở về căn phòng kho cũ kĩ, anh ngồi trong góc ôm lấy bản thân mà nước mắt cứ tuôn ra. Đã tự nhủ với bản thân rằng sẽ không khóc nữa cơ mà, tại sao anh lại khóc chứ. Chuyện bây giờ cứ như khi còn bé vậy, em trai làm sai nhưng người bị đánh với bị mắng lại là anh. Mẹ anh đuổi anh ra ngoài sân nhà trống vắng bắt anh nhịn cơm mà không được vào nhà. Tối hôm ấy có cơm thịt, mùi thịt rất thơm anh rất đói nhưng chỉ có thể ôm bụng tủi thân mà khóc.

Con trai phải mạnh mẽ lên, khóc là không được,chỉ có con gái mới được khóc vì họ yếu đuối cần được che chở. Ở trường tiểu học cô giáo luôn dạy như vậy. Con trai mạnh mẽ để cho người ta có thể dựa vào còn con gái mềm mại yếu đuối sẽ dựa vào con trai. Anh lúc nào cũng nghe theo lời nói đó, cố để cho bản thân thật mạnh mẽ, phải không được khóc phải chiến đấu nhưng không bao giờ chiến thắng nổi. Cuộc đời trớ trêu như vậy, ông trời thật biết đùa người.

Ngủ thiếp đi trong sự sợ hãi, bản thân anh cứ vậy ngồi cúi đầu mà ngủ gục cho đến khi trời sáng. Tờ mờ đến sáng ngày hôm sau, bản thân anh bỗng chốc thức dậy bởi cơn đau truyền tới. Mặt anh tái mét, tay vô thức sờ soạng tìm kiếm một thứ nhưng lại không có.

- Mày đang tìm cái gì?

- Chương 14 -

Hắn đã thức dậy từ sáu giờ sáng do không thể ngủ. Hắn xuống dưới nhà để lấy nước uống. Ánh mắt hắn để ý đến phòng kho nằm trong góc, muốn xem hiện tại anh như thế nào. Đồ chơi có bị gì thân là chủ nhân hắn không thể để món đồ mới mua bị hỏng được đặc biệt là khi món đồ đó có giá năm tỷ bằng giá với hai đến ba ngôi nhà hiện nay.

Mở cửa phòng ra, hắn thấy anh đang ngủ gục với tư thế hết sức ngứa mắt. Anh thu mình lại sau đó ngồi ngủ gục có ro ở một góc tường. Nhìn anh được một lúc, hắn thấy anh bất chợt thức dậy mặt mày xanh mét. Nhìn kĩ, hắn để ý thấy hô hấp của anh đang rất khó khăn và anh đang chống chọi lại cơn đau để tìm lấy một vật gì đó xung quanh. Nhìn anh khó khăn như vậy khiến hắn nổi lên tia tò mò dò hỏi một câu.

Mặt anh tái mét nhìn lên hắn khiến hắn bất ngờ. Biểu cảm này hắn thấy có chút quen thuộc trông giống như cha hắn vào những lúc mệt mỏi hay áp lực tựa như một căn bệnh.

- Cho...xin ngài...cho tôi..một..một cốc nước...nước đường...

Anh cố gắng nói ra từng chữ một. Hắn nhìn anh vừa nói lắp lại còn đang hít thở khó khăn làm hắn muốn lôi anh ra bên ngoài. Nghĩ là làm, hắn thật sự mặc cho anh đang đau đớn, tay hắn cầm lấy gáy cổ áo anh lôi anh ra ngoài bếp. Toàn bộ cơ thể anh đang mệt mỏi, tim anh đập mạnh thật sự rất đau nhưng cố phải đứng dậy để đi theo hắn. Hắn thả anh trước cửa phòng bếp sau đấy mới đi pha cho anh một cốc nước đường nguội. Hắn cúi người để mạnh cốc nước xuống sàn, nước bắn lên người và mặt anh. Vài giọt nước chảy đến khoé miệng, anh nhanh chóng liếm hết những giọt nước đấy để cứu lấy bản thân anh. Tay anh run lẩy bẩy cẩm cốc nước một hơi mạnh uống hết nửa cốc còn sót lại. Một cỗ nước đường ngọt ngào chảy thẳng vào bên trong cổ họng dậy đến một cơn đau mạnh ở trên đầu ngực. Là do anh quá vội vàng khiến cơn đau tim đang đến nhanh hơn.

Anh nằm gục xuống sàn hơi thở yếu ớt. Tay anh cấu lấy phần áo trước ngực tự ôm lấy cơn đau vào trong lòng. Chờ cho đến khi anh đỡ hơn, hắn xách cổ áo anh dậy để anh tựa vào tường, tay hắn chống ra sau, mắt hắn nhìn vào mắt anh mà dò hỏi.

- Mày bị thế này bao lâu rồi? Trả lời tao đi. Tao không muốn năm tỷ tao bỏ ra để nhận lấy một con hàng hỏng cả trong lẫn ngoài đâu.

Hắn hạ giọng hỏi anh. Giọng nói của hắn hôm nay nhẹ nhàng hơn một chút so với những hôm đầu. Có lẽ hắn đang kiên nhẫn hỏi anh đó là một sự nhẫn nhịn khiến anh sợ hãi.

- ... Tôi bị như vậy vào năm..mười lăm tuổi.

- Tại sao mày bị như vậy?

- ...chuyện gia đình..thưa ngài.

Anh sợ hãi trả lời hắn. Hiện tại mạng sống bẩn thỉu nhỏ bé này của anh là do hắn mua lấy. Cái giá ba tỷ còn đắt đỏ hơn chính bản thân anh và anh phải làm việc cho hắn như một nghĩa vụ khiến anh chẳng còn có một ý định sống nào khác.

- Mày mau chóng dọn dẹp đống này sau đấy đi làm bữa sáng đi. Trưa nay tao không ăn cơm. Ở nhà mày làm gì thì làm và tốt nhất đừng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi đây.

Hắn nhìn anh một cái rồi dặn dò anh vài câu rồi hắn tiến ra ngoài phòng khách. Hệ thống máy lạnh trong nhà được khởi động. Hắn ngồi làm việc với đống giấy tớ mà cha mẹ hắn gửi đến. Nhấp một cuộc điện thoại trên tay, hắn nhấc máy gọi cho đám đàn em.

- Chuẩn bị cho tao tầm năm thằng, mang theo máy ảnh và máy quay đi. Kiểm tra xem camera tao cho gắn ở nhà thằng súc sinh kia đã ghi lại được những gì. Xem giờ nào nó ở nhà, hôm nay tao đến thăm nó với hai ông bà già nhà nó.

Nói xong, hắn tắt máy không chờ thêm bất kỳ một câu trả lời nào mà tiếp tục làm việc. Bình trà mới đã được anh mang ra, tác phong anh nhanh nhẹn kể cả khi cơ thể anh đang bầm dập vết thương. Việc pha trà và dọn dẹp chuẩn bị công việc vào mỗi sáng của anh là do ông chủ cũ đào tạo anh mà ra tạo nên thói quen này cho anh. Thói quen tốt này đã khiến anh làm việc ở nhà hắn một cách tốt nhất mà không gặp phải sự chậm trễ gì.

Thức ăn buổi sáng là những món ăn phải dinh dưỡng đầy đủ bồi bổ cho một ngày mới. Anh đứng im lặng nấu ăn, làm một phần bánh mì pha thêm cả trà nóng. Hương trà thơm lan toả khắp căn phòng bếp sạch sẽ thoáng mát. Anh đi ra ngoài phòng khách đứng sau lưng hắn mời hắn vào ăn cơm.

Bữa sáng diễn ra trong im lặng, qua tấm gương phản chiếu, hắn lại để ý đến khuôn mặt anh. Khuôn mặt nhỏ bé ốm yếu mà hắn thấy ngày hôm qua hôm nay đã có thêm vết rách và vết thương nhìn càng thêm ngứa mắt. Đến cả một miếng băng dính thương chẳng lẽ anh không có hay sao, còn có thể nghèo khổ đến mức này cơ chứ.

- Chương 15-

Hắn ăn xong thì liền đi đến trước mặt anh. Đẩy anh áp lên mặt tường trắng sạch, hắn cúi đầu xuống ngậm lên vết thương ở môi anh mà liếm một cái. Anh trực tiếp đơ người ra, mắt anh mở to nhìn hắn. Hắn cứ vậy kệ anh mút lấy vết thương bị rách ở trên môi anh mà chà lưỡi lên sau đó lại mút.

Những hình ảnh ngày hôm qua hiện lên trong đầu anh khiến anh sợ hãi toàn thân vô thức run rẩy nước mắt anh chảy xuống. Hắn thấy vậy thì bóp mặt anh nâng lên nhìn đối diện với mắt hắn, hắn mở miệng nói.

- Tao không muốn thấy đồ dùng của tao bị như hôm qua thêm một lần nào nữa. Mày lo mà để bản thân mày trong buổi trưa hôm nay tốt nhất là che hết đi. Tao mà thấy vết tích này mày đừng hỏi tại sao cơ thể mày lại chảy máu.

Hắn trong một buổi sáng nói đặc biệt nhiều. Nói xong hắn mở ví ra lấy một triệu nhét vào trong cổ áo anh rồi quay lưng rời đi. Anh để hắn đi đến cửa đã suy sụp mà ngồi xuống. Anh không thể khóc anh chỉ đang mệt mỏi thôi. Bào chữa cho sự yếu đuối của bản thân anh chỉ khóc một chút rồi loạng choạng đứng dậy đi dọn dẹp bàn ăn.

Hắn ra ngoài lấy xe rời đi. Đi tới khu tập trung, bọn đàn em đã đứng sẵn bên ngoài chờ hắn tiến đến để báo cáo công việc. Thằng chó kia sau hôm bị chặt mất ngón tay, nó chỉ băng bó sơ sài sau đấy cầm tiền chạy đi chơi hai đêm chưa về. Nó mang tất cả tiền đi để mua tinh dầu ma túy cao cấp hút để chóng mặt đánh nhau cùng lũ đồng bạn của nó xong nó ôm tiền đi cược tài xỉu tiếp. Hiện tại nó vẫn còn một tỷ năm trăm triệu. Nó đang ở nhà hút thuốc còn ông bà nhà nó bị đuổi ra ngoài đi nhặt chai kiếm tiền.

- Chúng mày chuẩn bị gậy đi. Thằng này bán cho tao con hàng hỏng.

- Có cần chuẩn bị thuốc không anh đại?

- Có, lấy loại mạnh nhất cho tao. Nhất là loại chúng mày thu thập được từ bọn HIV thì càng tốt.

Hắn nói xong thì cùng trợ lý ra xe ngồi. Vị trợ lý này là bạn của hắn mặc dù không phải bạn thân nhưng cũng quen nhau từ lúc mới khởi nghiệp.

- Ngài quan tâm cậu ta nhỉ anh đại.

Trợ lý hỏi hắn. Ánh mắt cậu ta vẫn để ý đến tin nhắn trong điện thoại hẳn là đang nhắn với người yêu.

- Tao không để ý nó. Chỉ đơn giản là tao không thích đồ hỏng thôi.

Hắn châm một điếu thuốc rồi rít một hơi, mùi đắng và mùi khói hoà quyện đi vào bên trong cổ họng hắn. Cửa sổ xe được kéo xuống, hương khói bay ra bên ngoài, trợ lý bên cạnh nghiêng đầu nhìn hắn.

- Đừng có dối lòng lần đầu tiên tôi thấy ngài chịu nhịn ai đến vậy. Có thể là đã phải lòng cậu ấy. Một người chịu nhiều tổn thương như vậy thì cần phải được chữa lại bằng sự thật lòng và sự yêu thương.

Trợ lý vừa nói vừa nhìn hắn sau đấy lại tiếp tục nhắn tin với người yêu tiếp. Hắn dập điếu thuốc rồi mang vứt đi.

- Tao sẽ không bao giờ có tình cảm với người nghèo.

Hắn nói xong thì mở điện thoại ra xem tin nhắn. Trợ lý bên trên đã bắt đầu lái xe trên con đường đi đến nơi gọi là gia đình của anh. Cậu vừa đi vừa nhìn qua tấm gương phản chiếu khuôn mặt hắn nói thêm vài lời.

- Bây giờ có thể là vậy. Nhưng về sau thì tôi chưa biết được. Tôi sẽ cá cược với ngài thưa anh đại. Vẫn như cũ, tôi cá hai hộp thuốc lá.

Hắn nhìn về phía cậu trợ lý của hắn. Người này đã theo hắn từ lâu. Có chuyện buồn sẽ tâm sự cùng hắn. Có chuyện vui cũng sẽ kể cho hắn nghe. Cậu ta đã có người yêu hiện tại họ đang rất hạnh phúc. Người yêu của cậu ta cũng là đàn em dưới trướng của hắn.

- Tao cá năm hộp thuốc lá. Nếu mày thật sự thắng, tao sẽ chi tiền cho đám cưới của mày.

Nghe đến đây, mắt trợ lý sáng lên. Cậu nhìn về phía hắn sau khi dừng đèn đỏ mà cười rất tươi.

- Vậy nhớ chuẩn bị tiền đám cưới thật hậu hĩnh nhé ông chủ. Mấy tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn đấy.

Hắn nghe vậy mà nhức đầu. Hắn biết điểm dừng và chắc chắn bản thân hắn sẽ không bao giờ yêu hay có tình cảm gì với một người như anh. Chắc chắn sẽ không bao giờ.

Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thật lâu, xe của hắn đã dừng trước cổng nhà anh lúc nào chẳng hay.

- Đến nơi rồi anh đại.

Hắn xuống xe, đám đàn em cũng đã đến và đang đứng chờ trước cửa. Đeo găng tay lên, hắn cầm gậy trên tay sau đó tiến vào cùng bốn thằng đàn em. Thằng cuối cùng ở lại chuẩn bị thuốc và kim tiêm.

- Ông chủ bực thật rồi.

- Anh cũng không nghĩ là anh đại sẽ quan tâm một ai đó ngoài người nhà ra.

- Em đã cược với ông chủ đó.

- Anh đã bảo không được hút thuốc mà.

Tên đàn em đưa tay ra sau cổ trợ lý rồi cúi xuống hôn môi cậu. Bàn tay to lớn thô ráp bóp lấy cánh mông được bảo bọc bởi lớp quần âu cao cấp.

- Em không hút. Ưm..em cược nếu ông chủ thua thì đám cưới của chúng ta sẽ được ông chú trả tiền. Còn em thua thì em trả hai bao thuốc lá thôi.

- Thật vậy sao? Vậy thì anh sớm phải dẫn em đi mua đồ cưới rồi.

- Đúng vậy. Thôi mau vào đi. Tên em trai ngoan ngoãn kia đang chờ anh sử lý đó.

- Về có thưởng anh không?

- Anh thật là...được có thưởng anh mau vào đi.

- Anh vào đây.

"Bép" vỗ mông em người yêu trợ lý xinh đẹp xong, tên đàn em tiến vào cũng Bali đựng thuốc và kim tiêm chờ lệnh xử lý của anh đại xong sẽ liền ra tay.

Phía bên trong, khi anh đại mới bước vào liền thấy thằng súc sinh kia đang ngủ. Hắn đạp một cước đá nó ngã xuống đất. Nó mở mắt thức dậy đã gào lớn.

- Ông bà bị điên à. Dám làm tôi ngã xuống. Mẹ nó tin tôi giết hai ông bà không hả!

Nó gào lên trong vô thức mà không biết rằng người làm nó thức là ai. Hắn nhìn nó như vậy thì cười khinh nó rồi mở lời.

- Mày nói giết ai?