Bán Thính

Chương 43: Luôn luôn đúng giờ



Tết Dương, Uyển Hân không có về nhà vì mùng 3 cô nhận được một cuộc thi tổng, bên đại sứ quán kiểm tra tiếng Nhật Bản nữa nên cô tính ở trên Hà Nội chờ tới gần Tết âm rồi về cả thể. Mấy người trong phòng cô cũng không về, ở lại ôn cùng nhau, ai cũng lo lắng nên ôn bài rất chăm chỉ, duy nhất cô đi chơi về tối mới ôn bài. Lúc học cô rất ít khi cầm điện thoại đến khoảng ba giờ sáng, cô mở máy lên:

"Chúc chị năm mới... Chúc gì giờ nhỉ... Có những kỉ niệm đẹp trước khi đi."

Đúng 00:00 phút Lam Phong nhắn tin chúc Uyển Hân, cũng như hôm Noel cậu cũng chúc đúng giờ. Cô không cảm hơn hay chúc lại còn bắt bẻ cậu:

"Muộn một phút."

"00:00 nhé."

Uyển Hân chụp màn hình tin nhắn thứ ba nó đã nhảy sang 00:01 rồi, Lam Phong thả phẫn nộ.

"Tin nhắn đầu tiên là 00:00 còn cái thứ ba em đang nghĩ xem nên viết gì thôi."

"Không biết dù sao cũng muộn một phút." Kèm thêm mấy cái icon khóc.

"Chị thì sao? Muộn ba tiếng mười bảy phút."

"Tao có chúc ai đâu mà muộn."

"Không chúc ai thì im lặng đi, còn soi mói bắt bẻ, oánh cho."

"Mày quát tao?"

"Em sao dám quát chị."

"Hmm, mày bảo tao im lặng đi, mày quát tao to như thế kia cơ mà." Uyển Hân bắt đầu giọng điệu làm nũng, đến bản thân cô cũng không chịu được.

"Đâu có đâu."

"Thôi đi ngủ đi."

"Em đang chơi game."

Uyển Hân nhớ lại ảnh màn hình điện thoại nên cô nhẹ nhàng nhắc cậu:

"Chúc nó chưa?"

"Ai?" Lam Phong còn giả vờ ngây thơ như không hiểu cô đang nói chuyện gì.

"NGƯỜI YÊU CŨ." Uyển Hân phải mở Capslock lên để viết cho Lam Phong nhìn thấy rõ.

"Em huỷ kết bạn rồi."

"Tao nghĩ mày chưa quên được nó."

"Chỉ còn một chút đọng lại thôi, hơn hai năm gắn bó, làm sao mà quên được."

Uyển Hân cười nhẹ, hôm trước còn khẳng định quên rồi nay lại nó "làm sao quên được" đúng là miệng lưỡi con trai không thể tin được.

"Em lại thông minh rồi." Sau khi nói xong câu nói kia, Lam Phong đã nhận thức được việc mình vừa nói, cậu vội vàng sửa nhưng sửa sao mà kịp nữa.

"Ừ sao mà quên được, hôm trước tao thấy mày để hình nền điện thoại nên tao nghĩ mày chưa quên được nó." Uyển Hân nhớ lại chuyện chiếc điện thoại ngày hôm qua.

"Cái gì? Hình nền?" Lam Phong không có kí ức gì về chuyện đó, cậu chưa từng để hình nền người con gái nào cả.

"Ừ nền khoá, tao nghĩ là nó."

"Hôm nào?"

"Hôm qua."

"Điện thoại em á?"

"Ừ nền khoá."

"Ngơ à, em để hình này lâu lắm rồi." Lam Phong chụp gửi cho Uyển Hân là hình nhân vật trong game.

"Không màn hình khoá cơ."

"Màn hàng khoá đây thây."

"Chỗ mật khẩu ấy."

"Mật khẩu nào nhỉ?"

Lúc này Uyển Hân nghĩ Lam Phong muốn giấu nên thôi cô cũng không hỏi nữa.

"Thôi bỏ qua đi."

"Em nhớ em xoá hết rồi, chắc chị nhầm."

"Nó chụp ở chỗ I <3 BK." Uyển Hân vẫn nhớ như in bức hình đó chỉ là chưa kịp nhìn nữ chính trong bức ảnh thôi.

"Điên à, chị họ em đấy."

Uyển Hân ngạc nhiên khi nghe Lam Phong nói như vậy.

"Để ảnh chị họ?"

"Áo đỏ đúng không?"

"Không trắng đeo kính cơ."

"Chị nhầm thế nào ấy chứ."

Uyển Hân mệt không muốn cãi nhau với Lam Phong nữa, nên một lần nữa cô nhắn:

"Bỏ qua đi, coi như tao nhầm."

"Em nhớ không có ảnh nào như thế trong máy em. Chị nói cho rõ đi, sợ em xoá sót."

"Tao chỉ nhớ màn hình khoá của mày có để hình một đứa con gái cầm máy ảnh chụp ở chỗ thư viện thôi, nó có đeo kính mái bằng."

"Trong kí ức của em không có. Có hay không cũng kết thúc rồi."

"Tự mày cảm nhận thôi, ngủ đi."

"Chị mới là người cần đi ngủ đấy." Ngày nào nhắn tin cho Uyển Hân cũng ba, bốn sáng vẫn chưa thấy cô ngủ.

"Tao không ngủ được."

"Gần bốn giờ rồi, em đi ngủ đi, hơi đâu mà lo lắng em ơi."

"Tát cho phát giờ, dạo này mày xưng hô hơi bị láo đấy nhé."

Lúc trước Lam Phong trả lời không có chủ ngữ Uyển Hân đã nhắc rồi, cậu không những không thay đổi mà còn chuyển sang gọi cô là "em" nữa.

"Bọn mình nghèo túng để cho quen, ngày sau giàu có mới thương nhau. Em hát."

Đêm hôm rồi Lam Phong không đi ngủ mà còn ở đây nói mấy câu xàm xí nữa.

"Qua hát cho Mai Vân nghe. Tao xin mày đấy."

"Ơ xin gì em cho."

"Nếu có thể giết người không phải đi tù tao sẽ giết mày thứ hai."

"Nếu ăn trộm không phải tội thì tôi sẽ đánh cắp trái tim em."

Nghe xong Uyển Hân hết nói nổi luôn.

"Qua hát cho Mai Vân nghe."

"Câu trên không phải hát, em lấy chị ra làm bia để tập thả bả thế."

"Mày nghĩ tao dính à? Ra chỗ khác thả nhé."

"Em bảo lấy chị làm bia mà lại."

"Mày thật tốt."

"Chị yêu cũ mà lại."

Không biết từ khi nào mối quan hệ của hai đứa đã thêm chữ "cũ", mọi thứ sẽ luôn thay đổi theo thời gian quả không sai.

"Nó cũ rồi, không còn ở hiện tại, vậy nên không có chuyện lấy ra làm bia."

"Ngủ đi chị, thức khuya ung thư trứng đấy."

"Mày ngủ đi, vợ tao đang kêu mai đi chơi mà tao có hẹn với Minh Tường và Thu Hà rồi."

Hồi cấp ba, Uyển Hân có quen một cô bạn, hai đứa chơi thân với nhau nên gọi nhau là vợ chồng, đợt này cô ấy lên Hà Nội chơi nên rủ cô qua đó mà cô chót hẹn với hai người kia rồi giờ huỷ cũng không được mà lại không muốn từ chối vợ, cuối cùng cô quyết định chia ca để gặp cả hai.

"Mối quan hệ của chị rắc rối thế, bồ bịch lố lăng, thôi em ngủ đây."