Bản Tình Ca Mùa Thu

Chương 14



Cánh cửa chính của biệt thự vừa mở ra, mọi người trong nhà không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt đứng cạnh anh.

- “Mọi người tập trung nào!!”

Tất cả người làm trong nhà đều tập trung lại hết khi nghe thấy khẩu lệnh của anh, cả quản gia Âu Vũ và trợ lí Giang Chẩn.

- “Người đang đứng bên cạnh tôi là Lâm Tịnh Y. Từ bây giờ cô ấy sẽ sống ở đây, cảm phiền mọi người chăm sóc cô ấy tốt một chút.”

Lại một lần nữa, tiếng xì xào trong nhà lại vang lên.

Họ đều truyền tai nhau rằng đó sẽ chính là Hạ thiếu phu nhân tương lai. Dặn dò nhau rằng sau này liệu mà lấy lòng cô ấy.

Dương Nhược Hy đứng đó như chôn chân tại chỗ.

Tâm trí cô lúc này hỗn loạn vô cùng.

Người phụ nữ trước mắt rốt cuộc là ai cơ chứ? Tại sao lại có thể…..

Cô vẫn tin rằng người đó là Hạ thiếu phu nhân tương lai, người sẽ sống với Hạ Dực cả đời.

Chẳng lẽ cái thứ tình yêu vừa mới chớm nở của cô, đã vội bị vùi dập như này sao.



Sau khi mọi người giải tán hết, ánh mắt của anh mới chú ý đến cô.

- “Dương Nhược Hy, đã có cơm chưa?”

Thấy cô cứ đứng thất thường như vậy, anh liền lên tiếng hỏi.

Bị gọi như vậy khiến cô giật mình nhẹ, định thần lại rồi đi dọn cơm cho anh.

Sau khi món ăn được bày ra xong, cô đi tới ghế sofa, gọi anh lại ăn cơm.

- “Anh Hạ, cơm trưa đã sẵn sàng rồi.”

Lâm Tịnh Y ngồi cạnh nhanh nhảu đáp.

- “Có cơm rồi sao, anh à mau đi ăn thôi, em đói rồi.”

Nhớ ra vẫn còn Lâm Tịnh Y ở đây, khiến cô khó chịu không thôi.

Trong suốt bữa ăn, mọi người chỉ thấy rằng Lâm Tịnh Y như đang kể khổ.

- “Ngày trước em còn chẳng được ngồi ăn một cách tử tế như thế này. Toàn phải ngồi dưới nền nhà lạnh buốt.”

- “Trước kia em chẳng được ăn mấy món như thế này. Toàn là rau luộc.”

- “Đây là lần đầu em được ăn ngon như vậy đấy. Cuộc sống trước kia khổ quá.”

- “Em cảm thấy thật hạnh phúc khi thoát khỏi cuộc sống ảm đạm trước kia.”

“…..vv….”

Đám người hầu trong bếp nghe được vậy, liền bĩu môi.

- “Cô ta đang cố gắng kể lể để nhận sự thương hại chắc.”

- “Nhìn cô ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì rồi.”

- “Nhưng mà cô ta là ai mà lại được ông chủ trọng dụng vậy chứ.”

- “Ai biết! Chắc cũng mưu mô cả thôi.”

- “Haiz, tóm lại đừng có mồm năm miệng mười, không khéo người ta lại cho ra bã.”

- “Nhìn tướng tiểu thư thế kia chắc cũng khó chiều rồi.”

Dương Nhược Hy đứng ở một không dám lên tiếng, cô chỉ lặng lẽ quan sát hai người ngồi ở bàn ăn.

Họ ăn uống với nhau, cười đùa với nhau rất vui vẻ.

Đối với cô mà nói, cảnh tượng trước mắt ấy như hàng ngàn mũi dao sắc bén cứa sâu vào trái tim cô.

Nhìn Lâm Tịnh Y có vẻ hơn cô về mọi mặt…

Hoặc có không hơn cô đi chăng nữa, thì người mà anh chọn đã là cô ấy rồi.

Sống mũi cô cay cay, đôi mắt đỏ hoe tuôn trào những giọt lệ.

Cô đã cố gắng đừng để bản thân khóc, nhưng cô lại không làm được.

Dương Nhược Hy trốn vào trong nhà vệ sinh, oà khóc một cách đau đớn.

Đây là lần thứ hai cô khóc thảm như vậy.

Lần thứ nhất là khi biết mẹ cô mắc bệnh hiểm nghèo, còn lần này….lại là vì người mà cô yêu có người mới

“Có lẽ cái thứ tình yêu rẻ tiền ấy của mình, chẳng xứng đáng với anh ấy đâu.”



Sau bữa ăn trưa, Hạ Dực tiếp tục quay trở lại công ty, còn quản gia Âu Vũ đưa Lâm Tịnh Y lên phòng.

Mới khi nãy Hạ Dực đã kêu ông chuẩn bị một căn phòng thoải mái để Lâm Tịnh Y có thể dọn vào.

Phòng của cô ở ngay cạnh phòng của Hạ Dực.

Đứng từ ban công phòng của cô cũng có thể dễ dàng nhìn qua phòng của anh.

Lâm Tịnh Y ung dung đi thăm quan phòng, rồi đi thăm quan cả biệt thự.

Khi đi qua phòng bếp, cô ta bất chợt đụng phải ly cafe trên bàn.

Chiếc váy trắng ngà của cô ta bị ố một mảng rất to.

- “Trời đất ơi, ai lại để ly cafe ở đây cơ chứ. Bẩn váy của tôi rồi.”

Lâm Tịnh Y hét lên đầy tức giận.

Dương Nhược Hy đang rửa bát thì chạy ra xem thế nào, vậy mà lại bị cô ta gọi lại.

- “Nè cô kia, cô qua đây.”

Dương Nhược Hy miễn cưỡng đi đến trước mặt cô ta.

- “Cô tên là gì?”

Lâm Tịnh Y kiêu ngạo hỏi tên cô.

- “Dương Nhược Hy.”

- “Ồ! Cô Dương Nhược Hy à, mau đi giặt đồ cho tôi đi.”

Dương Nhược Hy nghe vậy thì cười khẩy.

- "Cô Lâm có vẻ chưa biết nhỉ. Tôi được thuê về để làm bảo mẫu riêng cho Hạ thiếu, chứ không phải nàng hầu của cô.”

- “Cô dám cãi lời tôi à?”

Dương Nhược Hy không nói gì mà xoay lưng đi vào tiếp tục rửa bát.

Điều này đã đủ để chọc tức Lâm Tịnh Y, cô ta hùng hổ bước vào, kéo mạnh tay cô lại phía sau.

Bản thân bất ngờ bị kéo như vậy, khiến Dương Nhược Hy đứng không vững mà ngã xuống sàn.

Phàm Vũ Vũ thấy thế thì vội chạy lại đỡ cô dậy.

- “Chị Hy, chị có sao không?”

Sau cú ngã vừa rồi, cô đã bị bầm một mảng lớn ở đầu gối.

Dương Nhược Hy liếc nhìn Lâm Tịnh Y với ánh mắt căm phẫn, rồi theo Tiểu Vũ lên phòng.

Còn Lâm Tịnh Y ở dưới thì vô cùng hả hê, thứ khiến cô ta ngứa mắt nhất trong nhà này là Dương Nhược Hy.

Cô ta sẽ tìm cách để khiến cô tự động ra khỏi căn nhà này.