Bản Tình Ca Mùa Thu

Chương 20



Cơm nước mọi thứ đã xong xuôi hết, đang chuẩn bị cho cơm vào hộp, Lâm Tịnh Y đã bước xuống.

Giọng cô ta nghêu ngoao.

- “Dương Nhược Hy, cô đã nấu cơm xong chưa vậy. Tôi chuẩn bị xong xuôi rồi.”

Quả thật, cô ta chuẩn bị xong hết rồi.

Mái tóc dài của cô ta được uốn xoăn lơi, trên người diện một bộ đầm hồng phấn thắt eo rất tôn da tôn dáng.

Có một điều không thể phủ nhận rằng Lâm Tịnh Y rất xinh đẹp.

Nước da trắng hồng, mái tóc dài ngang lưng màu bạch kim.

Con người của cô ta toát ra một vẻ rất quyền quý, là vẻ của một tiểu thư đài cát, chứ không phải là người có quý khứ đau khổ mà cô đã kể cho Hạ Dực nghe.

Gương mặt cô ta thanh tú. Vẻ kiêu sa mỹ lệ của Lâm Tịnh Y thật khiến cho bao chàng trai phải đổ gục ngay từ lần đầu gặp gỡ.

Dương Nhược Hy cũng bị thu hút từ vẻ đẹp của cô ta.

Cô cứ đứng đó, đứng hình mất vài giây.

Đến khi Lâm Tịnh Y cất giọng gọi, cô mới bừng tỉnh.

- “Làm gì mà cứ ngơ ra vậy, cô lên thay đồ đi, tôi làm nốt cho.” - Lâm Tịnh Y cáu kỉnh nói.

Dương Nhược Hy cũng gật gật đầu, rồi chạy lên phòng thay đồ.



Tầm mười lăm phút sau, họ xuất phát đến công ty của Hạ Dực.

Lâm Tịnh Y là người cầm lái, họ không muốn để tài xế lái vì sợ không được thoải mái.

Suốt quãng đường đi, hai người chẳng nói với nhau lấy một câu.

Cho đến khi Lâm Tịnh Y hỏi câu một câu hỏi, không khí lúc này còn trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.

- “Này Dương Nhược Hy, cô thích Hạ Dực đúng không?”

Dương Nhược Hy thấy cô ta hỏi như vậy thì chỉ im lặng, cô thật sự không biết phải trả lời ra sao.

Nếu như cô nói không, cô sẽ cảm thấy rằng bản thân đang tự lừa dối chính mình.

Còn nếu như cô nói có, cô sẽ cảm thấy tội lỗi với Lâm Tịnh Y.

Thấy cô lúng túng như thế, Lâm Tịnh Y phì cười.

- “Làm gì mà phải căng thẳng như thế chứ. Tôi đâu có ăn thịt cô.”

- “Tôi…tôi đâu có…căng thẳng…”

- “Trán cô đã đầm mồ hôi, thế mà còn kêu không căng thẳng à. Mà cô vẫn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của tôi đấy.”

- “Tôi…Tôi có thích anh ấy. Thật sự xin lỗi cô…”

- “Haha tôi đoán trúng phóc rồi. Công nhận cô đáng yêu thật đấy.”

- “???”

Thái độ này của cô ta là sao chứ.

Lâm Tịnh Y vậy mà lại cười một cách thoải mái với cô như vậy. Cô cứ nghĩ rằng trong mắt cô ta, hai người là kẻ thù không đội trời chung với nhau nữa cơ đấy.

- “Ý cô là sao? Tôi thích người yêu của cô mà cô không giận ư” - Dương Nhược Hy ngờ vực hỏi.

Từ khi lên trên xe, thái độ của cô ta đối với cô rất khác so với khi ở nhà.

Cô ta không nói chuyện một cách thô lỗ, hay thậm chí là oang oang lên khi nói chuyện với người khác.

Lâm Tịnh Y bây giờ rất quý phái, đằm thắm, khác xa so với Lâm Tịnh Y khi ở nhà.

- “Tôi biết cô đang suy nghĩ gì mà cô Dương. Sự thật thì tôi là người sống với hai bộ mặt.” - Lâm Tịnh Y nửa đùa nửa thật nói với Dương Nhược Hy.

- “C-cái gì, cô là người đa nhân cách à? Tôi hay thấy người ta nhắc đến trên TV nhiều lắm.”

- “Hahahha, không phải như vậy. Cô ngây thơ quá đấy.”

Thấy gương mặt của Dương Nhược Hy đờ đẫn, Lâm Tịnh Y cũng đoán được lý do.

- “Cô không phải sợ, tôi không đa nhân cách đâu. Thật ra tôi cũng đang suy nghĩ rất kĩ, không biết tôi có thể nói với cô không…”

- “Nếu cô có chuyện cần tâm sự, cô có thể chia sẻ với tôi. Mặc dù tôi không thể làm thay đổi nó, nhưng có thể giúp cô thoải mái hơn đấy.”

- “Hahaa phải rồi, sẽ chẳng còn ai phù hợp hơn cô nữa.” - Lâm Tịnh Y cười phá lên.

- “….”

- “Thật ra thì….tôi không phải là cái cô gái mà Hạ Dực đã chờ suốt bao năm qua, càng không phải người yêu của anh ấy. Thậm chí một chút tình cảm tôi dành cho anh ấy lại càng không có.”

Nghe đến vậy, Dương Nhược Hy như chết lặng.

Lời cô nói đều là sự thật sao?

- “Cô…Sao cô lại nói như vậy….Ý tôi là…sao cô lại nói dối rằng cô chính là cô gái năm đó.”

- “Đã có người nhờ tôi làm vậy. Chứ cô nghĩ xem người như tôi mà lại đi làm vợ của tên thương gia nào đó đã có hai đời vợ ư. Thậm chí sống khổ như thế mà tôi vẫn nhuộm được mái tóc bạch kim như thế này à. Tất cả đều là giả thôi.”

- “Ai đã kêu cô làm như vậy chứ. Chủ đích của người đó là gì.”

- “Là Vu Tiểu Anh.”