Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh

Chương 1



1.

Sếp tôi muốn giới thiệu bạn trai cho tôi.

Không thể từ chối, tôi chỉ có thể đồng ý.

Trước khi đến buổi hẹn, sếp tôi ngập ngừng nói:

“Cháu tôi cái gì cũng tốt, nhưng mà trông có hơi trẻ con thôi.”

Tôi tự hỏi có thể trẻ con đến mức nào. Lúc gặp mặt, mù mắt chó luôn rồi!

Áo len quần jean, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt nai lộ rõ vẻ ngây ngốc...

Ngược lại, tôi từ nhỏ đã bị nói là già trước tuổi.

Bây giờ còn đang mặc váy xuông, đi giày cao gót, trang điểm thanh tú cùng với tóc xoăn dài…

Xin lỗi, là dì đây làm phiền rồi.

Nhưng vì đã đồng ý với sếp, thế nên tôi vẫn phải cắn răng ngồi xuống nói chuyện một cách gượng gạo. Có thể là do độ tương phản quá rõ ràng, thỉnh thoảng vẫn có người tò mò nhìn về phía chúng tôi.

Tôi còn nghe thấy ai đó thì thầm:

“Nhìn kìa, phú bà với nam sinh đại học.”

Tôi cảm ơn vì đã xem trọng tôi đến thế!

Sau cùng, tôi cũng hạ bài nói thẳng:

“Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ tuổi của chúng ta không có hợp nhau lắm đâu...”

Lời còn chưa dứt, Giang Diêu nhìn tôi, mắt nai chớp chớp, có chút đỏ.

Tôi lập tức câm mồm.

Anh ta cúi thấp đầu, dùng cái giọng vừa chó con nhưng cũng khàn khàn* của mình lí nhí nói:

“Tuổi tác không thay đổi được, nhưng tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng được mà…”

(*là kiểu giọng cute nhưng mờ sắp khóc ấy mấy pác)

Mấy lời nói của đám trẻ tuổi, tôi không có đặt trong lòng làm gì. Nhưng sau buổi xem mắt hôm đó, Giang Diêu như yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên vậy, ngày nào cũng quan tâm hỏi thăm, thỉnh thoảng còn tặng quà cho tôi nữa.

Trừ việc tuổi tác ra, anh ta đúng là rất tốt.

Cuối cùng, tôi cũng đồng ý thử yêu đương với anh ta.

Yêu nhau tháng thứ hai, mẹ tôi đột nhiên gọi điện cho tôi:

“Vũ Lạc, con đang yêu đương đó hả? Lớn như vậy rồi mà cũng không nói cho người trong nhà biết.”

Tôi ngạc nhiên.

Chuyện với Giang Diêu, tôi chưa kể với bất kì ai cả. Trong đầu đột nhiên nhảy ra một người. Em kế của tôi, Trần Hạ Nam.

Mẹ tôi tiếp tục nói:

“Con đã bao lâu chưa về nhà rồi, em gái con cũng bảo rất nhớ con. Tuần sau đem theo bạn trai cùng về đi.”

“Mẹ, mẹ quên Trần Hạ Nam ghét con đến thế nào rồi à?”

Mẹ tôi im lặng.

“Đều là chuyện từ lâu, qua cũng qua rồi, với lại, người trong nhà với nhau ai lại đi ghi thù nhau bao giờ?”

Tôi không đáp lại.

Bà ấy nói dông dài một lúc lâu, nhấn mạnh rằng tuần sau phải đưa Giang Diêu về nhà, sau đó mới tắt máy.

Sau khi cúp máy, tôi cười lạnh một tiếng.

Năm 10 tuổi mẹ tôi đem theo tôi đi tái hôn. Đối phương cũng mang theo một đứa con riêng, nhỏ hơn tôi 2 tuổi.

Lần đầu gặp mặt, cô ta ở trước mặt người lớn tỏ vẻ đáng yêu gọi tôi một tiếng chị, kéo tôi đi chơi búp bê. Cha ruột tôi cờ bạc rượu chè, tiêu xài phung phí hết tài sản trong nhà, tôi chưa từng có búp bê bao giờ. Vì thế ở trước mặt Trần Hạ Nam, tôi dè dặt nhặt lên một con. Cô ta cười và nói rằng chân con búp bê này có thể di chuyển. Sau đó cần tay tôi và bẻ mạnh... Cái chân gãy rồi. Vài giây sau cô ta khóc toáng lên:

“Chị làm hỏng búp bê của em!”

Mẹ và cha dượng nghe tiếng vội chạy đến. Tôi bị tát một cái, còn bị phạt không được ăn cơm tối.

Tối đó, tôi đứng trong góc nhìn thấy Trần Tiên Nam đang ngồi ở bàn ăn, cười đắc thắng với tôi.

Từ hôm đó trở đi, tôi đã không có nổi một ngày bình yên.

Cô ta rất xảo quyệt, ở nhà thì tính kế tôi, đến trường thì bắt nạt tôi, nhưng lần nào cũng an toàn rút lui, đẩy mọi trách nhiệm lên đầu tôi, làm mọi người hiểu lầm tôi.

Sau đó, ở tuổi dậy thì, tôi đã biết yêu.

Tôi viết thư tình cho mối tình đầu của mình cả nửa học kỳ, cậu ấy mới chịu chấp nhận tôi. Nhưng rồi một ngày, cậu ấy đột nhiên nói lời chia tay. Tôi hỏi cậu ấy vì sao với đôi mắt ngấn lệ. Cậu ấy thiếu kiên nhẫn nói:

“Tớ ghét những cô gái không thật lòng.”

Ngày hôm sau, tôi thấy Trần Hạ Nam đi trước mặt tôi, tay trong tay với cậu ấy. Cô ta nhìn tôi với nụ cười như trước.

Nhưng cô ta cũng không ở bên cậu ấy lâu. Chủ yếu là muốn hưởng thụ cảm giác lên mặt với tôi mà thôi.

Cô ta là một cô con gái ngoan trong mắt bố mẹ và là một học sinh ngoan trong mắt cô giáo, tôi không biết làm thế nào để vạch trần bộ mặt thật của cô ta cả.

Ở một nơi không có ai xung quanh, cô ta chà đạp nhân phẩm của tôi dưới chân, cười nhạo sự bất tài và hèn hạ của tôi:

"Chị, chị có biết tại sao họ lại chọn tôi không?"

"Vì chị chẳng là gì so với tôi cả, vậy nên kiếp này đừng bao giờ cố gắng thay đổi điều đó."

2.

Chuyện gặp bố mẹ tôi chỉ mới mở miệng nói với Giang Diêu. Không ngờ anh ấy lập tức gật đầu:

“Tất nhiên là được.”

Tôi còn chưa kịp định thần lại thì anh đã nói tiếp:

“Anh sẽ mang theo chút quà. Cô chú thích cái gì nhỉ?”

“Em yên tâm, anh nhất định sẽ ăn mặc nghiêm túc và trưởng thành hơn.”

Tôi bình tĩnh lại nói:

“Anh cứ… bình thường một chút là được.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc và lo lắng của anh ấy, tôi lại cảm thấy có chút phức tạp. Không biết sau này, anh có tiếp tục thích tôi nữa hay không.

Đến giờ hẹn, tôi cùng Giang Diêu về nhà.

Cửa vừa mở, đón chào tôi là một cái ôm thắm thiết.

“Chị, chị lâu lắm không về nhà rồi đó. Dạo trước mẹ bị bệnh, còn luôn nhắc đế chị với em đó.”

Quả nhiên là trà xanh thượng hạng, chỉ trong một câu nói đã thể hiện sự hiếu thảo của cô ta và sự bất hiếu của tôi.

Sau khi ôm đủ, Trần Hạ Nam mới buông ra, quay đầu nhìn Giang Diêu. Một tia kinh ngạc xẹt qua trong mắt cô ta. Nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi.

“Đây là?...”

Rõ ràng là biết hôm nay tôi đưa bạn trai đến. Tôi đảo mắt ngán ngẩm trả lời:

“Bạn…”

“Tôi là bạn trai của Vũ Lạc, Giang Diêu.”

Giang Diêu nhìn Trần Hạ Nam, mặt vô cảm nói.

Trần Hạ Nam đưa tay ra, nở một nụ cười ngọt ngào:

“Rất vui được gặp anh.”

Giang Diêu liếc nhìn một cái, không động đậy.

“Sao lại đứng ở ngoài hết như thế, mau vào đây.” Mẹ tôi nói vọng từ trong nhà ra.

Giang Diêu theo tôi vào nhà, Trần Hạ Nam xấu hổ mà rút tay lại.

Trong phòng khách, mẹ tôi nhìn Giang Diệu, hỏi đông hỏi tây. Trần Hạ Nam miệng treo một nụ cười ngọt ngào ngồi cạnh tôi, lúc thì rót cho tôi cốc nước, lúc thì bóc quýt cho tôi, dáng vẻ chị chị em em thắm thiết keo sơn. Tôi chỉ thờ ơ nhìn, không khỏi chế nhạo.

“Sao thế?” mẹ tôi hỏi.

“Không có gì.” Tôi buông tay, quả cam rơi xuống đất, “Quả quýt bẩn rồi, không ăn được nữa.”

Trần Hạ Nam sắc mặt tái nhợt. Nhưng cô ta đã nhanh chóng nhặt lên.

"Chị muốn ăn hoa quả gì, em đi mua."

Nói rồi cô đứng dậy:

"Giang Diêu cùng tôi đi đi, tôi sợ mua nhiều quá cầm không hết."

Đó là một yêu cầu kỳ lạ, nhưng lý do có vẻ hợp lý. Tôi nhìn Giang Diêu. Giang Diêu hiển nhiên có chút giật mình, chần chờ một lúc, sau đó đứng lên:

“Được.”

Tim tôi chùng xuống một chút.

Khi họ trở lại, bữa trưa đã sẵn sàng. Sắc mặt Giang Diêu vẫn như thường, nhưng đôi mắt của Trần Hạ Nam lại có chút u ám.

Bữa ăn im ắng lạ thường.

Cho đến tận khi chúng tôi rời đi, Trần Hạ Nam cũng không có chút hành động quỷ quái nào.

Trên đường trở về, tôi không thể không hỏi Giang Diêu:

"Hai người đi mua hoa quả xảy ra chuyện gì sao?"

Giang Diêu sửng sốt một lúc, vô thức tránh đi tầm nhìn của tôi.

"Chỉ giúp cô ấy xách đồ thôi, không có chuyện gì đâu."

Rõ ràng là anh đang nói dối.

"Ừm."

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lần này không biết anh có thể trụ được bao lâu.

3.

Sau ngày hôm đó, Giang Diêu hoàn toàn không có gì thay đổi. Anh vẫn dịu dàng săn sóc như cũ. Cách anh nói chuyện vẫn mềm mại nhỏ nhẹ như thế, dùng đôi mắt ướt sũng nước cứ thế nhìn tôi, nhìn giống một con chó nhỏ muốn cọ cọ làm nũng ấy.

Không thể không nói, vì cái giao diện thanh thuần non nớt này, mỗi lần hôn hít rồi ôm ấp, tôi đều cảm thấy áp lực chết mẹ. Kiểu tôi cảm thấy chính mình như phú bà đi bao dưỡng mấy nhóc sinh viên đại học vậy. Nhưng mà đến khi sờ sờ cái đầu bông xù xù của anh, tôi lại nghĩ, niềm vui của phú bà, người thường hưởng thế quái nào được.

Giang Diêu là một hoạ sĩ chuyên nghiệp, hầu hết thời gian anh đều ở nhà. Bình thường khi hẹn hò, anh đều từ nhà đi.

Lần hẹn hò này, chúng tôi hẹn nhau đi ra công viên Trung Sơn tản bộ. Nhìn thấy xe của anh phía xa xa, tôi bèn phi đến tiếp.

“Giang Diêu, hôm nay khí trời tốt như thế, chúng ta đi hồ…”

Giọng tôi đột ngột dừng lại. Trên xe vẫn còn một người nữa.

“Thật ngại quá, chị”

Trần Hạ Nam mở cửa xuống xe, con ranh này như kiểu chỉ sợ tôi không hiểu lầm thôi ấy, còn há mồm cố ý nhấn mạnh.

“Là em nhờ Giang Diêu thuận đường cho đi nhờ thôi, chị nhất định đừng có hiểu lầm nha.”

Tiện đường?

Nghĩ kiểu gì cũng thấy cô ta không thể nào mà thuận đường được.

Tôi nhìn về phía Giang Diêu. Anh vội vàng giải thích.

“Anh gặp trên đường.”

Tôi làm như không có chuyện gì gật gật đầu.

Đáy lòng lại như nổi bão. Nhiều năm như vậy rồi, Trần Hạ Nam vẫn giữ cái thủ đoạn cũ rích quê mùa này.

“Chị, em có thể đi tản bộ cùng hai người không?”

Tâm tình tôi đứng trên bờ vực bùng nổ. Thế nhưng ngoài mặt lại vẫn cố gắng bảo trì thể diện.

“Tôi đi toilet chút.”

Trên đường đi, cả bộ nhá bị tôi nghiến muốn nát.

Tiên sư, cô ta vẫn tưởng bà đây là quả hồng mềm dễ bóp giống hồi nhỏ chắc? Muốn cướp chứ gì, hôm nay tôi sẽ xé nát cái mặt nạ này của cô ta ngay trước mặt Giang Diêu.

Chấn chỉnh lại cho gọn gàng, tôi hai bước thành một quay trở lại. Lúc đến gần hai người, tôi nghe thấy Trần Hạ Nam đang nói cái gì đó.

“Em trai à…” Cô ta dùng cái chất giọng ngọt ngấy của mình gọi Giang Diêu.

Đờ mờ, tôi nổi hết cả da gà rồi đây này. Giang Diêu không phản ứng lại. Trần Hạ Nam lại tiếp tục mở mồm nói:

“Chị ấy lớn tuổi như vậy rồi, không sợ chị ấy sẽ xuống lỗ trước cả em sao?”

???

Mẹ nó cô ta chỉ kém tôi có hai tuổi, lấy đâu ra tự tin nói câu này đấy? Trần Hạ Nam lại sán đến gần hơn nữa.

“Em trai à, cùng chị ở bên nhau đi.”

Giang Diêu không động đậy. Nhưng gương mặt tuấn tú dùng mắt thường có thể thấy được mà đỏ lên.

Cơn phẫn nộ điên tiết của tôi tan biến đi trong nháy mắt. Thủ đoạn của trà xanh, quả nhiên không có tên đàn ông có thể thoát khỏi được. Tôi còn tưởng rằng anh vẫn còn kiên trì được cơ đấy. Đến giờ thì xem ra, tình yêu chị em này quả nhiên chẳng có gì là đáng tin cả.

Tôi lùi lại một bước, định lặng lẽ rời đi, lại nhìn thấy Giang Diêu đột nhiên nhíu mày đẩy Trần Hạ Nam ra.

Giây tiếp theo, chó con dùng giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng từ trước đến nay, phẫn nộ quát:

“Ông đây lớn tuổi hơn cô ấy. Cô còn lắm mồm, ông đây cho cô xuống lỗ trước.”