Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh

Chương 3



7.

Vốn tôi tưởng rằng việc tên Đinh Trừng kia xuất hiện đã là tôi xui tận mạng rồi. Không ngờ cái việc này còn dẫn đến phản ứng dây chuyền nữa chứ.

Ngay lúc tôi đang đi làm, đàn anh hồi học cấp ba đột nhiên nhắn tin cho tôi.

“Vũ Lạc, em xem cái này đi.”

Đồng thời chuyển tiếp cho tôi một quả voice vừa cao vừa chanh chua muốn chết, đang phàn nàn về cái gì đó. Tuy rằng hơi khó hiểu nhưng mà tôi vẫn nhân lúc đang rảnh ngồi xem cho hết.

Đại khái là kiểu có một cô gái đang mỉa mai mối tình đầu của bạn trai cô ta. Năm đó khi cô ta theo đuổi bạn trai đã viết rất nhiều thư tình. Sau nhiều năm gặp lại thì cô ta vẫn ngựa quen đường cũ viết rất nhiều thư, làm cho bạn trai sầu đời đau khổ, muốn chia tay.

Thoạt nhìn thì không có vấn đề gì cả. Nhưng mà cuối cùng cô ta lại làm rùm beng cả tên trường học và số lớp lên luôn. Năm đó chuyện tôi viết thư tình cho Đinh Trừng suốt nửa năm ròng ai ai cũng biết, thêm cả buổi tụ họp gần đây nữa, có rất nhiều bạn học cùng lớp comment ở dưới là đã đoán ra tên của tôi rồi.

Đám giang cư mận ngồi ăn dưa bắt đầu lùng sục thông tin của tôi. Mẹ nó thậm chí còn kêu gào muốn đến công ti vạch trần thân phận “Bạch Liên Thánh Mẫu” của tôi nữa chứ. Tiên sư bà đây thật sự là tai bay vạ gió. Đi làm thì cũng không kịp giờ nữa rồi, tôi nhanh chóng nhắn tin cho cô gái kia.

Sau khi giải thích thân phận và lí do vì sao nhắn tin, cô ta trả lời tôi rất nhanh. Có điều cô ta vừa mở mồm đã mang theo mùi thuốc súng rồi.

“Tôi không chỉ đích danh là ai, cũng không làm phiền gì đến cô, cô cứ thích phải bị mắng bằng được chứ gì?”

Tôi nhẫn nại giải thích.

“Tôi với Đinh Trừng đã không còn liên lạc với nhau từ lâu rồi, lần họp lớp cấp ba tôi còn không đi được, cô lấy đâu ra chuyện thư tình để nói đấy?”

Cô ta im mất một lúc, gửi qua đây một bức ảnh chụp thư tình.

“Vẫn còn cứng miệng, cô nhìn xem chữ ký cùng ngày tháng trên đây, vẫn còn cãi không phải cô viết à?”

Tôi xem qua một lượt. Chữ viết tay này đúng là của thôi thật. Nhưng mà cả nội dung bên trong và tờ thư tình này, chính là bản nháp tôi đã bỏ đi hồi cấp ba mà, mỗi tội ngày tháng trên đây lại là viết gần đây thôi. Nghĩ mẹ gì nữa, đây rõ rành rành là kiệt tác của Trần Hạ Nam rồi.

Tôi nghẹn một bụng tức, thế mà vẫn phải nhẫn nại giải thích cho cô ta.

“Thư này là do tôi viết hồi cấp ba, nhưng mà ngày tháng đã bị người khác viết vào rồi, hơn nữa cũng không phải là tôi gửi đi.”

“Chó tin!”

“Thế này đi, cô xoá bài trước, chúng ta gặp nhau, tôi giải thích cho cô nghe. Nếu như cô vẫn còn không tin, thích phơi bày gì thì tuỳ.”

Hình như đối phương cũng bình tĩnh lại rồi. Do dự một lúc, cô ta đồng ý lời đề nghị của tôi. Chúng tôi hẹn nhau tại một quán cà phê ngay gần ga tàu điện. Tôi mang vở lúc còn học cấp ba và nhật ký mới viết gần đây theo.

“Tuy rằng chữ viết của mỗi người đều có những điểm không thể nào sửa đi được, nhưng ít nhiều gì cũng bị khác đi theo thời gian, khác nhiều hay khác ít thôi.”

Rõ ràng, chữ viết hiện tại của tôi đã trưởng thành hơn nhiều rồi.

“Còn nữa, ngày tháng năm này, ngày 25 tháng 11. Số 5 tôi viết không như thế này đâu.”

Cuối cùng, tôi tung đòn sát thủ. Là một đoạn ghi âm. Lúc đó nhìn thấy Trần Hạ Nam với Đinh Trừng ở dưới lầu, vì mang theo tâm lý phòng bị nên tôi đã mở phần mềm ghi âm lên, ghi lại toàn bộ cuộc đối thoại.

Cô ta nghe thấy Đinh Trừng còn đang tính toán cứu vớt lại, sắc mặt dần dần thay đổi. Sau khi đoạn ghi âm kết thúc, tôi tắt điện thoại đi.

“Cô cũng nghe thấy rồi đó, từ đầu đến cuối tôi đều từ chối anh ta. Với cả, tôi còn có một người bạn trai rất yêu tôi. Chúng tôi thậm chí đã… bàn nhau chuyện kết hôn rồi cơ.”

Cô ta sững sờ ngẩn người ra.

“Cô cố ý ghi âm cho tôi nghe đúng không?”

“Trong lòng cô cũng có đáp án rồi. Chuyện một người có yêu hay cô không, cô còn không rõ ràng sao?”

Cô ta im lặng.

“Tôi không nghĩ tới hắn ta lại là loại người này.”

Tôi không biết làm sao để an ủi cô ta.

“Gây ra phiền phức cho cô rồi. Xin lỗi, tôi sẽ xoá bài đăng đó đi, quay một video làm rõ mọi việc.”

Tôi mừng là cô ta còn tỉnh được ra đấy.

“Cảm ơn, chúc cô sớm tìm được hạnh phúc thật sự cho mình.”

Cô ta gật đầu, sau đó do dự một chút, bèn nhắc nhở tôi.

“Thật ra việc tôi quay video làm rùm beng lên, là do một người bạn của Đinh Trừng nhắn tin kiến nghị tôi làm thế. Tôi đoán cô ta chắc là người cố ý lấy trộm thư tình của cô, làm cho tôi hiểu lầm.”

Tôi sững người, nói cô ta mở lên cho tôi xác minh lại. Cái tài khoản kia của đối phương nhìn là biết chỉ là tài khoản ảo, tên là Fiona. Tôi cười lạnh. Biết ngay mà, đoán trúng rồi đây này. Fiona, chính là tên tiếng Anh của Trần Hạ Nam.

8.

Chuyện thư tình coi như là đã xong.

Tôi sợ Giang Diêu lo lắng nên đã không kể gì với anh cả. Nhưng không biết anh nghe được thông tin từ đâu, anh đến tận nhà tìm tôi với một vẻ mặt nghiêm trọng. Khi thấy anh, tôi cảm nhận được tâm trạng xấu đến thậm tệ từ phía anh.

“Có chuyện gì vậy anh?”

Anh im lặng không nói gì.

“Vũ Lạc, anh hi vọng rằng dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì em đều có thể kể với anh.”

Tôi lập tức hiểu ý anh đang ám chỉ điều gì.

“Không phải em không muốn kể cho anh biết…” Tôi cắn cắn môi, “Em chỉ sợ anh lo lắng, với cả chuyện cũng đã giải quyết xong rồi…”

Anh im lặng, nhiệt độ xung quanh như giảm đi đến vài độ. Tưởng anh đang giận, tôi lí nhí nói:

“Xin lỗi.”

Anh sửng sốt.

“Em xin lỗi cái gì?”

Anh nắm lấy vai tôi.

“Người phải nói xin lỗi là Trần Hạ Nam mới đúng. Em cho rằng cô ta làm ầm ĩ lên như vậy chẳng phải chỉ vì để chia rẽ chúng ta à? Em lại chẳng nói cái gì với anh cả, thế này không phải là đúng ý của cô ta sao? Đúng không?”

Tôi ngơ ngác gật đầu. Anh ấy lại cười tươi. Chỉ là không biết vì sao, đôi mắt thường ngày trong trẻo ngốc nghếch, lúc này hơi híp lại, tựa hồ tràn đầy gian xảo.

“Thật là ngoan.”

Tim tôi lỡ một nhịp, nhanh chóng quay sang hướng khác.

“Nhưng mà anh yên tâm, em đã nói chuyện với cô ta rồi. Cô ta đồng ý quay 1 cái video để giải thích cho em.”

Bàn tay vừa to vừa ấm của anh xoa xoa đầu tôi. Tôi còn nghe được cả giọng nói trầm khàn của Giang Dục:

“Vậy anh sẽ giúp một tay.”

9.

Tôi không biết Giang Diêu sẽ làm gì. Nhưng tôi đã kể hết những ân oán giữa tôi, Trần Hạ Nam và Đinh Trừng cho Tưởng Khinh Khinh – bạn gái hiện tại của Đinh Trừng nghe. Coi như là tư liệu để làm video giải thích của cô ta.

Khi mà tôi đang cố gắng và nỗ lực để cứu vớt lai danh tiếng của bản thân thì Trần Hạ Nam lại biến mất một cách cực kì là gọn gàng và sạch sẽ. Hơn thế nữa còn có cả một tình yêu mới luôn mới sợ.

Có lẽ là vì cô ta thấy câu dẫn Giang Diêu quá khó, vậy nên đã chuyển đối tượng sang một huấn luyện viên quyền anh. Chỉ là ở ngoài cô ta vẫn luôn duy trì dáng vẻ của một người độc thân mà thôi.

Làm sao mà tôi biết được chuyện đó à? Thật trùng hợp, cuối tuần lần đó, đồng nghiệp rủ tôi cùng tham gia lớp trải nghiệm tập quyền anh miễn phí, vừa từ trong phòng thay đồ ra, tôi đã thấy một nam một nữ có cử chỉ rất thân mật bước ra từ phòng tập. Người phụ nữ đó không ai khác chính là Trần Hạ Nam.

Người đàn ông đó quay lại sau khi tiễn cô ta ra về, tôi bước đến giả vờ bâng quơ hỏi:

“Huấn luyện viên, vừa rồi là bạn gái của anh à?”

Anh ta gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng:

"Ừ."

“Quen nhau bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, mới tròn một tháng.”

Tôi suýt nữa nghĩ rằng tai mình hỏng luôn rồi. Trong tháng này Trần Hạ Nam đã làm không biết bao nhiêu chuyện quấy rầy tôi và Giang Diêu, lấy trộm bản thảo thư tình hồi cấp 3 của tôi, làm cho bạn gái hiện tại của Đinh Trừng hiểu lầm, lên cả video để bóc phốt tôi, rồi sau đó còn dắt mũi dư luận chửi mắng tôi.

Vậy mà cô ta vẫn có thời gian để tán tỉnh yêu đương?

Đây không phải là bậc thầy quản lý thời gian nữa rồi.

Đây cmn là tổ sư gia luôn ấy chứ!

Nhưng tôi đã kìm được lửa giận trong người lại. Chỉ định người đàn ông đó thiết kế cho tôi bài tập thử nghiệm.

Anh ta tên Hoàng Nhân An, dáng dấp không cao lắm, nhưng dạy rất nghiêm túc. Tôi giả bộ nghe giảng rất nghiêm túc, đồng thời tranh thủ hỏi về mối quan hệ của anh với Trần Hạ Nam.

Hóa ra anh ta không phải mới xuất hiện mà đã theo đuổi Trần Hạ Nam từ rất lâu rồi. Dù sao thì trà xanh cao cấp vẫn có mánh khóe, lấp lửng để người ta theo đuổi cả nửa năm mới gật đầu đồng ý. Và xét với cái tình hình phân nửa tiền lương của Hoàng Nhân Ân đều tiêu cho cô ta, tôi đoán rằng là cô ta đã hết tiền tiêu nên mới gật đầu đồng ý.

Tôi không phải kiểu người thích gièm pha sau lưng người khác giống Trần Hạ Nam, vậy nên sau khi nghe xong câu chuyện của Hoàng Nhân An, tôi cũng không khuyên anh ta câu nào cả. Mỗi người đều có số phận của riêng mình, và người mà tôi muốn đối phó, là Trần Hạ Nam.