Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh

Chương 8



15.

Tôi buộc mình phải bình tĩnh lại. Nhưng sau đó những tin nhắn ra oai của Trần Hạ Nam lại lần lượt gửi đến. Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, tay không ngừng run rẩy. Nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ ra kiên định rồi nhắn lại:

“Trần Hạ Nam, lần này cô xong đời rồi!”

Tôi không biết Giang Diêu đang làm gì, và tôi không biết tại sao tôi không thể liên lạc với anh ấy, nhưng tôi tin rằng anh ấy sẽ không lừa dối tôi chứ đừng nói đến việc phản bội tôi. Tôi cần phải làm tốt những việc bản thân nên làm trước đã.

Tôi đăng trên trang cá nhân bằng chứng được tổng hợp lên đó, bao gồm các bản ghi trò chuyện về tin nhắn riêng của Trần Hạ Nam với Tưởng Khinh Khinh, văn bản hòa giải mà Giang Diêu đã ký với Hoàng Nhân An, chứng cứ mà Trần Hạ Nam đã quấy rối và uy h.i.ế.p tôi trong nhiều ngày,…

So với bài viết ngắn của Trần Hạ Nam thì bài viết của tôi có cơ sở và logic, nhanh chóng thu hút một số cư dân mạng có lý trí. Nhưng cũng sẽ có số ít những người có định kiến chắc chắn sẽ không tin vào bài giải thích này của tôi. Tôi kiên nhẫn trả lời từng bình luận phía dưới bài viết.

“Nếu như biết em gái mình là loại người như vậy, sao lần đầu tiên bị hãm hại không xử lý triệt để đi?”

Tôi trả lời: “Lúc đó chuyện cô ta gây ra không có quá nhiều ảnh hưởng đến chúng tôi, với lại tôi cũng đã nói lại với bố mẹ rồi.”

“Trời đất, bây giờ ngoài đời có loại phụ nữ xấu xa như vậy sao? Sao cứ có cảm giác như chủ thớt đang hắt hết nước bẩn lên em gái mình vậy?”

Tôi trả lời: "Tôi nói bằng dẫn chứng và có chứng cứ đàng hoàng, cái thiện và cái ác trên đời này luôn tồn tại, tôi thấy bạn thật may mắn khi chưa có gặp phải điều gì tương tự như thế này."

- ----

Cứ thế tôi trả lời hết một loạt, cho đến khi lướt phải một bình luận…

“Anh trai kia đâu? Sao lại để cho bạn gái ra mặt thế này?”

Tôi ngừng lại, không biết trả lời sao. Dù sao thì nhân vật chính của câu chuyện là Trần Hạ Nam và Giang Diêu. Chỉ khi anh xuất hiện giải thích với quần chúng ăn dưa thì mới có thể thay đổi cục diện này.

Cuối cùng, khi tôi đang trên đường đi tìm luật sư, điện thoại của tôi cuối cùng cũng đổ chuông rồi. Người gọi đến không ai khác… là Giang Diêu.

Vừa nhận điện thoại, tôi đã hỏi:

“Anh có ổn không?”

Đầu dây bên kia hơi ngừng một chút:

“Anh không sao.”

Sau đó tôi mới nhớ ra để hỏi anh đã đi đâu cả ngày hôm nay. Sau khi biết toi đang đi tìm luật sư, anh cười cười nói với tôi:

“Không cần tìm đâu, anh đã sắp xếp xong hết rồi”