Bạn Trai Cũ Dùng Mẹ Để Tiếp Cận Tôi

Chương 5



9

"Anh Cẩm Niên này~"

Tôi nằm trên mái nhà và nhìn một người đàn ông đang nói chuyện với một người phụ nữ trước cửa.

Trong thời tiết lạnh như vậy, mấy người còn đứng ngoài nói chuyện được hả——

Tôi cố gắng ép người để nghe rõ hơn, và ngay khi tôi ngồi sát mép trên mái, Chu Cẩm Niên đã quay đầu lại.

"Lục Yên Yên, em đang làm cái trò gì vậy?"

TÔI:"!"

Anh ta có mắt đằng sau đấy à?

Chu Cẩm Niên trở lại, leo lên thang và nhìn tôi, người đang từ từ lấy một mảnh quần áo và che vào đầu.

"Lục Yên Yên, em cho rằng em làm như thế thì anh sẽ không thấy hả?"

Thành thật mà nói, tôi đã có suy nghĩ này.

Tôi mở quần áo và nói một cách tự tin: "Tôi không thể ngắm nhìn mặt trời sao?"

Chu Cẩm Niên không nói gì, cứ như vậy nhìn tôi.

TÔI:"……"

"Được, được, tôi đi xuống là được chứ gì?"

Nhìn cái gì, anh ta làm tôi thấy khó chịu đấy.

Chu Cẩm Niên duỗi tay: "Để anh đỡ em."

"Anh xem thường ai vậy?"

Tôi đột nhiên đứng thẳng dậy.

“Anh Cẩm Niên, anh làm gì thế ạ?” Sau lưng một giọng nói đột nhiên truyền đến.

Tôi và Chu Cẩm Niên đồng thời cúi đầu xuống, và thấy cô gái vừa dính lấy Chu Cẩm Niên đang nhìn chúng tôi một cách ngây thơ.

"Không có gì."

Chu Cẩm Niên ừ hứ một tiếng, vẫn không thu tay lại.

"Anh Cẩm Niên trên đó nguy hiểm, anh mau xuống đi, em sẽ lo lắng đó."

Tôi bĩu môi: "Anh Cẩm Niên~ Anh xuống mau đi~ Em sẽ lo lắng đó~"

Chu Cẩm Niên: "..."

"Em còn không mau xuống, tôi lên bế em xuống bây giờ."

TÔI:"!"

"Không! Tôi xuống ngay!"

Một giây sau, tôi ngẩng đầu lên ôm chân: “Chân tôi bị kẹt rồi.”

Tại sao một mái nhà tốt lại có quá nhiều ô vuông lồi lõm vậy?

Tôi phải kiếm người tháo dỡ nó thôi!

Khi tôi được Chu Cẩm Niên bế xuống, tôi che mặt lại, thật là xấu hổ quá đê.

"Anh Cẩm Niên, anh còn chưa từng ôm em như vậy, làm sao anh có thể ôm cô gái khác như thế."

Tôi nhại lại lời cô ta: "Anh Cẩm Niên~ Anh còn chưa ôm em~"

“Cô!” Cô gái nhỏ tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng.

Tôi vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó, tôi không có ý đó, cô tin tôi đi, tôi không có quan hệ gì với Chu Cẩm Niên cả!”

"Em ngủ với tôi, xong liền phủi quan hệ luôn sao?"

Chu Cẩm Niên nhìn tôi với vẻ mặt ủy khuất.

TÔI:"?"

10

"Cho nên, là cậu đã ngủ với Chu Cẩm Niên!!!"

Người bạn thân nhất của tôi cất tiếng nói trong điện thoại, cả người cậu ta vô cùng hưng phấn.

Tôi có chút không xác định: "Cũng không hẳn...?"

Người bạn thân nhất của tôi đã cười ba lần: "Hahahahahaha, ồ mây dinh gút chóp! Thứ bảy này chúng ta sẽ có một cuộc hội ngộ với các bạn cùng lớp đại học! Mình phải công khai tin tức này thật tốt. Mua ha ha!"

"Tốt nghiệp đại học hắn liền cùng cậu chia tay,haha, hiện tại không phải đã bị cậu xích lại sao!"

“Họp lớp?” Tôi có vẻ bối rối: “Họp lúc nào vậy?”

"Thứ bảy này, tôi còn chưa kịp thông báo cho cậu, tôi nói cho cậu biết, cậu nhất định phải mang Chu Cẩm Niên tới đây, nhớ chưa hả!"

“Không ổn lắm.” Tôi do dự: “Tôi không nghĩ cậu ta—”

“Có thể mà!” Bạn thân tôi khẳng định chắc nịch.

Khi tôi xuống lầu, cô gái nhỏ đã không còn ở đó, thấy Chu Cẩm Niên ngồi trên ghế sofa, tôi do dự.

Tôi muốn hỏi anh ta có muốn đi họp lớp vào thứ bảy không, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại mở miệng:

"Anh Cẩm Niên~ Anh còn chưa ôm em~"

Chu Cẩm Niên: "..."

Anh từ từ ngẩng đầu lên và bình tĩnh nhìn tôi.

Mặt tôi đỏ bừng: "Anh nhìn cái gì vậy! Chưa từng thấy mỹ nữ bao giờ à!"

Chu Cẩm Niên dựa lưng vào ghế sofa, trên môi nở nụ cười: "Ừm, anh chưa từng thấy mỹ nữ ăn giấm chua."

Ăn giấm* chua!

“Anh đùa tôi đấy à!” Tôi lập tức phủ nhận!

Làm thế nào tôi có thể ăn giấm với anh ta cơ chứ?

(*) giấm chua: ý chỉ sự ghen tuông

Tôi muốn tiếp tục lên tiếng, nhưng tôi nghe thấy anh ta nói: "Họp lớp đại học, anh sẽ đi."

OK,fine。

Vào ngày họp lớp, Chu Cẩm Niên và tôi cùng nhau đi đến.

Nhìn hết đồ nọ đến đồ kia trong túi, tôi kinh ngạc nhìn mẹ Chu Cẩm Niên: “Dì, con đi ăn cơm nhà hàng, không phải đi dã ngoại.”

Dì ấy vẫn cố gắng nhét vào trong: "Không sao, không sao, con mang theo đi, phòng khi con không quen ăn đồ ăn ở đó, dì đã gói vào hộp cách nhiệt cho con rồi, lúc nào con ăn cũng được."

Lời từ chối của tôi thất bại.

Buổi họp lớp có rất nhiều người, tôi trốn vào ngồi một góc, và người bạn thân nhất của tôi kéo tôi ra.

"Lục Yên Yên! Cậu rúc ở đây làm gì vậy? Nếu cậu không nhìn những người kia, họ sẽ ăn thịt Chu Cẩm Niên của cậu đấy.

Tôi ngáp một cái: "Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?"

Người bạn thân nhất của tôi giận dữ thì thầm vào tai tôi: "Cậu không muốn trả thù Chu Cẩm Niên sao? Cách tốt nhất để trả thù Chu Cẩm Niên là tiếp cận anh ta trước, sau đó trực tiếp vứt bỏ anh ta khi anh ta đang chìm đắm với cậu."!"

"Tôi không có dã tâm độc ác này.”

"Mới là lạ đó.”

Tôi ưỡn lưng đứng dậy và đi thẳng về phía Chu Cẩm Niên.

"Chu Cẩm Niên!"

Vừa nói tôi vừa nhìn vào mặt anh ta.

Mọi người xung quanh Chu Cẩm Niên giật mình, đều quay đầu nhìn tôi, kể cả Chu Cẩm Niên.

"cẩn thận!"

Tôi không biết ai đã kêu lên.

Ah?

Tôi chưa kịp phản ứng thì đã dẫm phải một quả cam, thân người không kiểm soát ngã về phía trước.

"A a a a a a!"

Chu Cẩm Niên đưa tay ra, tôi cũng đưa tay ra.

Mình lướt qua đời nhau.

Tay của tôi túm lấy một vật gì đó, "Oạch!"

Ôi cái mông của tôi!

"Lục! Yên! Yên!"

Khoảnh khắc tôi nghe thấy tên mình, tôi ngẩng đầu lên và nhìn Chu Cẩm Niên trước mặt tôi.

Tôi chợt phát hiện ra.

So với việc vứt bỏ hắn, để hắn nhục nhã trước mặt mọi người, báo thù càng triệt để.

Để vãn hồi chuyện vừa nãy, tôi ngượng ngùng cười: “Chu Cẩm Niên, anh mặc quần lót màu đỏ trông rất đẹp trai đó.”

Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khuôn mặt của Chu Cẩm Niên đen như đáy nồi.