Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 14



Cô gái đi qua trước mặt anh, phảng phất như sẽ không bao giờ... không bao giờ quay đầu lại nữa.

Dã thú trong lòng Thịnh Kình Việt giãy dụa gào thét đòi ra, mang đến cả hoảng sợ và hối hận, như là một cái vòng xoáy sâu không thấy đáy, không ngừng lôi kéo người ta xuống dưới, rơi xuống rồi lại chìm xuống lần nữa.

Lông mi anh rủ xuống, chằm chằm nhìn vào bóng dáng cách mình càng lúc càng xa, trong mắt hiện lên một tia hung dữ nham hiểm.

Tại sao phải khiến cô bỏ đi, cô vốn nên là của anh, cô nên là bông hoa của anh, là bông hoa thuộc về chính anh.

Anh đưa tay ra, muốn nắm chặt cổ tay cô, nhưng lúc sắp chạm vào thì ánh mắt nhìn vào gan bàn tay chính mình, đồng tử anh khẽ co lại một chút, tay giống như bị kim châm, nhanh chóng thu về.

Đổng Vi liếc nhẹ động tác của Thịnh Kình Việt, cắn chặt môi dưới, rốt cuộc là cô vẫn còn lưu luyến cái gì cơ chứ?

"Thịnh Kình Việt, sau này em sẽ không tới đây nữa."

"Nhưng mà... không phải còn nửa tháng nữa mới tới ngày chia tay sao?" Giọng anh khàn khàn vỡ vụn, cho tới giờ anh vẫn không nghĩ Đổng Vi sẽ nói lời chia tay với anh trước thời hạn.

Cô không quay đầu nhìn anh, giọng nói như thể không có gì gợn sóng: "Thịnh Kình Việt, em mệt mỏi rồi."

"Em cũng không yêu anh nữa rồi."

Cô mệt mỏi.

Cô không yêu anh nữa ư?

Chuyện này từng xuất hiện trong giấc mơ của Thịnh Kình Việt rất nhiều lần, anh mơ đến cô gái biết chuyện anh đã từng trải qua xong, rồi bỏ anh đi, anh cũng từng mơ tới cô không yêu anh nữa.

Mỗi lần anh đều giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mơ.

Nhưng đến giờ phút này chuyện ấy xảy ra, anh mới hiểu được đau đớn trong mơ không bằng một phần vạn hiện tại.

"Vi Vi..."

Tiếng gọi sau lưng mang theo sự thống khổ, khàn khàn mà vỡ vụn.

Đổng Vi hơi hất cằm lên, như thế nước mắt cũng sẽ không chảy xuống nữa, sau đó chậm rãi rời nơi đây - nơi cô đã từng coi là nhà mình.

Xuống lầu xong, ánh hoàng hôn xuyên qua tán lá chiếu tới, như thể ánh sáng rực rỡ của dải ngân hà nghiêng mình trút xuống dưới, kéo ra một cái bóng mờ thật dài sau lưng cô gái.

Chu Hoài Ngọc dựa vào xe nhìn Đổng Vi đi tới, vội vàng qua, "Vừa rồi..."

Cô nhìn qua anh ta, ánh mắt dừng lại trên cổ áo anh.

Chu Hoài Ngọc cúi đầu xuống thì chứng kiến cổ áo mình nhiều nếp nhăn, giống như thể bị người khác nắm chặt, anh vội vàng đưa tay ra vuốt qua một chút, "Người vừa rồi là..."

"Bạn trai cũ." Đổng Vi nói xong câu đó, cả người như bị rút sạch tất cả sức lực cô có, nhẹ nhàng lắc đầu, cắt ngang tất cả những câu hỏi Chu Hoài Ngọc muốn nói ra, "Tôi mệt mỏi lắm rồi, trở về thôi."

Môi Chu Hoài Ngọc mở ra đóng lại vài lần, cuối cùng không nói gì nữa.

Ánh đèn thành phố buổi tối sáng lên, cô dựa ở bên cửa xe, ánh sáng xuyên qua cửa kính rơi xuống trên mặt cô, rõ ràng là khuôn mặt vô cùng kiêu ngạo, vô cùng xinh đẹp, vậy mà giờ phút này cái cằm lại gục xuống hiện ra vài phần yếu ớt.

Chu Hoài Ngọc nhìn về phía trước, tựa như tùy ý mở miệng, "Em đói bụng không? Tôi biết một tiệm rất ngon, cảnh xung quanh cũng rất đẹp đó..."

Đổng Vi lắc đầu: "Không cần, tôi muốn về thẳng luôn."

Anh không nói gì thêm, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.

*

Tô Như nghe nói Đổng Vi xin nghỉ phép nên cố ý sang thăm cô.

"Em làm sao vậy?" Tô Như rất không vui, Nhược Hoa mời cô Catherine tới dạy học, lương một ngày đều vài nghìn, cuối cùng Đổng Vi lại không đi học?

Sắc mặt cô có phần tiều tụy: "Gần đây em bị cảm nhẹ, cô Catherine cho phép em nghỉ một ngày."

Tô Như thấy sắc mặt cô thật sự không ổn lắm, gọi trợ lý của cô Tiểu Tư qua: "Em chăm sóc Đổng Vi thế này sao?"

Tiểu Tư sợ sệt cúi đầu không dám nói lời nào, Đổng Vi mở miệng: "Chị Như, chị đừng trách em ấy, đêm qua em đi huấn luyện về quá mệt mỏi, cho nên ngủ quên trong bồn tắm."

Đúng là Đổng Vi ngủ lại trong bồn tắm quá lâu mới bị cảm.

Nhưng không phải là vì ngủ.

Cô để cả người mình chìm vào trong nước, như vậy nước mắt sẽ hòa với nước thành một dòng, sẽ không có ai biết cô khóc.

Cô cũng không cần bất cứ người nào biết mình khóc.

Khoét vết sẹo trên trái tim đi lẽ ra có biết bao nhiêu đau đớn, cô lại không biết, cô chỉ biết dòng nước kia lạnh bao nhiêu.

Tô Như nghĩ ngợi: "Không sao, hôm nay chị dẫn em đi xem một buổi Fashion Show, nhìn thêm một chút người mẫu quốc tế thể hiện như thế nào, đến lúc đó em nghỉ ngơi trên xe cũng được.”

Đổng Vi gật đầu: "Dạ."

Tô Như quả thực là một người đại diện tận tụy với công việc, bình thường cho dù người mẫu ký hợp đồng rồi, người đại diện cũng chẳng để tâm tới người mẫu bao nhiêu, dẫu sao người mẫu dưới tay bọn họ rất nhiều.

Đổng Vi ngủ một giấc trên xe cảm thấy thực sự cũng khá hơn nhiều, Tô Như đưa một ly trà gừng đường đỏ cho cô: "Vừa rồi Tiểu Tư mua ở ven đường đó, em uống chút đi, khi còn trẻ nhất định phải chú ý thân thể, lúc huấn luyện thì không nói, nhưng bình thường nhất định phải để ý."

Cô nhận lấy cốc trà, chóp mũi có chút cay cay: "Vâng ạ, em cảm ơn chị Như."

Fashion Show lần này do nhãn hiệu thời trang Hưng Nam Metropolitan tổ chức tại nhà hát Hưng Nam, lúc ba người đến show còn chưa bắt đầu.

Bên ngoài ầm ĩ, nhưng trong này lại rất yên tĩnh.

Người phụ trách show thấy Tô Như tới, đặc biệt tới tiếp đãi chị.

"Tô Như à, rốt cuộc chị cũng đến rồi, lần này không mời người mẫu bên Như Hoa thật sự là sai sót, cũng vì thế mà nhà thiết kế kia sáng giờ vẫn ầm ĩ với em một trận, nếu người công ty chị đến, chuyện này chúng em cũng khỏi cần lo lắng rồi."

Tô Như cười cười: "Đừng sốt ruột, bên chị sắp có người mới, đến lúc đó còn muốn nhờ phụ trách Trương đây quan tâm nhiều hơn."

"Đúng rồi, phụ trách Trương, bên ngoài đang làm việc gì đó?"

"Chỗ bên cạnh không phải là quảng trường Hưng Nam sao, đêm nay hình như có một buổi Carnival."

Chào hỏi một lúc, người phụ trách dẫn ba người bọn họ tới ngồi xuống ở hàng ghế phía trước.

Chỗ ngồi dần dần được lấp kín, Fashion Show cũng đã bắt đầu.

Một người mẫu ưu tú chính thức cần phải có đặc trưng của riêng mình, nhưng lại không thể che đi sự nổi bật của sản phẩm, kết hợp với nhau tăng thêm sức mạnh là trạng thái tốt nhất.

Bởi vậy nhiều khi, việc tuyển chọn người mẫu đều là do nhà thiết kế đích thân chọn lựa.

Fashion Show lần này chủ đạo về trình diễn mốt thời trang series thu đông.

Những người mẫu mặc quần áo do nhà thiết kế làm ra, đẹp đẽ vững vàng, lắc lư thể hiện tài năng, ánh mắt lại điềm tĩnh không có chút gợn sóng.

Tô Như lại gần bên cạnh Đổng Vi giảng giải cho cô nghe ưu điểm và khuyết điểm của những người mẫu bên trên.

Show qua hơn phân nửa, điện thoại Tô Như lại rung lên, chị ra ngoài nhận một cuộc điện thoại xong, quay lại nói: "Giờ em muốn xem tiếp hay là xem hết mới đi? Chị có chút việc, nếu em muốn xem hết rồi mới đi thì chị sẽ tìm người đến đón em về."

"Em xem hết ạ, chị Như bận thì cứ đi trước đi, lát nữa kết thúc em và Tiểu Tư bắt xe trở về ạ."

"Vậy cũng được." Tô Như gật đầu, "Có điều show cũng qua hơn nửa rồi, trình độ những người mẫu còn lại có lẽ là không khác nhau lắm đâu."

Tô Như rời đi chưa được bao lâu, điện thoại của Đổng Vi cũng rung lên, là một dãy số không có tên.

Bởi vì việc của Đổng Thiện Kiền, Đổng Vi đổi số điện thoại, người biết số điện thoại của cô không nhiều lắm, cô sợ có chuyện gì, nên nói một câu với Tiểu Tư: "Chị ra ngoài nhận điện thoại, lát nữa chị sẽ quay lại."

Đi được nửa đường, đầu dây bên kia cúp máy, lại một hồi chuông không kiên nhẫn vang lên.

Trong lòng Đổng Vi bất chợt có dự cảm không hay.

Cô đi vào trong công viên cạnh quảng trường Hưng Nam mới lấy điện thoại ra nghe máy. Đam Mỹ Hay

"Chào ông."

"Ông đây không cần chào, mày cho rằng đổi số điện thoại là tao sẽ không tìm được ra mày sao? Bố mày quen khá nhiều loại người, hiện tại tao đã biết mày ở chỗ nào rồi, tao đã nói với mày, nếu mày không cho tao tiền mua rượu uống, tao sẽ làm một mồi lửa đốt hết chỗ ở của mày đi."

Trên mặt Đổng Vi toát ra một phần oán hận, dường như cô đi đến bất cứ nơi nào cũng đều không thoát khỏi được ông ta.

"Mày nói xem tao nuôi mày làm cái gì, lúc trước mày sinh ra tao nên ném mày đi..."

Cô nắm chặt điện thoại, ngón tay vì dùng sức mà hiện ra trắng bệch.

"Anh Việt, hôm nay cám ơn anh đã giúp em, Carnival đua xe có nhiều siêu xe chạy như vậy, em nhìn đến hoa hết cả mắt rồi."

Giọng nói quen thuộc xuyên qua hàng cây truyền đến, Đổng Vi có chút ngẩn người ra.

"Haiz, không biết lúc nào chúng ta mới có thể mua nổi đây, những chiếc xe của câu lạc bộ kia đều là xe gì vậy, chỉ có chúng mới được coi là bảo bối, chứ em biết trong lòng chúng nó coi thường chúng ta. Chúng nó giống như phụ nữ vậy, ai có xe có tiền thì đến gần người đó, thật tình."

Đổng Vi lui về phía sau một bước, theo bản năng chỉ muốn chạy đi, lại nghe thấy lời nói của Đổng Thiện Kiền, cứng nhắc dừng bước: "Bây giờ mày đang ở chung với một thằng con trai đúng không, có phải là mày đem tiền hết cho thằng đó rồi không?"

Vẻ mặt cô lạnh như băng, nghĩ đến đêm đó Thịnh Kình Việt nói cô là ví tiền của anh, cô lại muốn cười.

Mà Đổng Thiện Kiền có lẽ vẫn tưởng rằng cô còn ở chung với Thịnh Kình Việt.

"Tôi quả thực đã cho anh ấy tiền, nhưng tôi đã chia tay với anh ấy rồi, tôi không tiện tìm người đòi tiền, ông tự đi đòi anh ấy đi, tên anh ta là Thịnh Kình Việt."

"Mẹ nó, đúng thật là mày cho nó tiền, đàn bà bọn mày đúng là đồ tiện..."

"Đổng Thiện Kiền, tôi cảnh cáo ông một lần cuối cùng, nếu ông dám mắng tôi một câu nữa, tôi đã có cách tiễn ông vào đồn cảnh sát ở lại một tuần, tất nhiên có thể khiến cho ông ở đó cả đời." Giọng cô như ngậm băng, "Nếu ông muốn tiền, cũng đừng gọi điện thoại cho tôi."

Nói xong, cô thẳng tay ngắt điện thoại.

Qua khe hở bóng cây loang lổ, Đổng Vi nhìn về phía thân hình cao lớn bên kia, mím chặt môi.

Trước kia cô không muốn Thịnh Kình Việt nhớ ra mình, không muốn cho anh biết quá khứ kinh khủng của mình, nhưng cô phát hiện hoàn toàn không có tác dụng.

Một người không yêu mình, dù có hoàn mỹ hay nghe lời cũng chẳng có tác dụng gì.

Nhất là người lạnh lùng như Thịnh Kình Việt.

"Ồ, anh Việt, sao anh không... Đi rồi hả? Cô gái phía trước giống như..." Lưu Đăng thấy bầu không khí không đúng lắm, ngậm miệng lại, không dám nói tiếp nữa.

Đổng Vi cất điện thoại đi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, lúc ngang qua Thịnh Kình Việt, cô dừng bước chân.

"Có phải anh ghét dáng vẻ này của tôi nhất không?"

Đổng Vi vừa nói chuyện điện thoại xong, cô tin anh chắc chắn nghe thấy được, mà hôm nay cô tùy ý mặc một chiếc váy hai dây, khoan khoái nhẹ nhàng thoải mái, là kiểu quần áo mà cô thích nhất.

"Nhưng đây cũng là dáng vẻ tôi thích nhất, anh có biết không?"

Thịnh Kình Việt cắn chặt quai hàm, không nói một lời, anh sợ chính mình vừa há miệng ra sẽ ngay lập tức bảo cô quay về.

Cô hận anh cũng được, mắng anh cũng được, chỉ cần rời xa anh là tốt rồi, cô xứng đáng với người tốt hơn.

Lưu Đăng nhìn hai người đứng đó giống như sắp đánh nhau tới nơi bèn rụt cổ lại, thấy Đổng Vi sắp đi thì vô thức gọi một tiếng chị dâu.

Bước chân cô không ngừng, giọng nói theo gió phiêu bạt trong không trung: "Đừng gọi tôi là chị dâu, tôi đã chia tay với anh ấy rồi."

"Chia tay rồi á?" Lưu Đăng có phần không thể tin được, xem tình hình này còn là Đổng Vi bỏ mặc Thịnh Kình Việt?

Cô thật sự cam lòng chia tay sao?

Khi đó trong đội đua xe bọn họ đã từng thảo luận, Đổng Vi thực sự rất thích anh Việt, phỏng chừng sau này bám lấy anh Việt sẽ không bao giờ buông tay.

Lời nói năm đó còn rõ mồn một trước mắt, bây giờ người chia tay không níu kéo lại là Đổng Vi?

"Anh Việt, anh đừng vội, em đi nói chuyện rõ ràng với chị dâu, nhất định là có chuyện gì đó hiểu lầm?"

"Không có hiểu lầm." Mắt Thịnh Kình Việt phiếm hồng.

Không có hiểu lầm, tất cả đều như anh muốn, nhưng trái tim anh lại rất đau.

"Sao lại không có hiểu lầm chứ? Anh Việt chờ em một chút." Lưu Đăng nói xong thì chạy đi đuổi theo Đổng Vi, từ đường nhỏ của công viên đi ra, cậu thấy Đổng Vi lên xe của một người đàn ông, nhìn rõ một chút, là nhận ra cái xe kia cũng là một chiếc xe mấy trăm vạn.

Lưu Đăng dừng bước, bỗng dùng chân đá mạnh vào hàng rào bảo vệ ven đường.

Trước kia bọn họ nói Đổng Vi tham tiền của Thịnh Kình Việt, cậu còn không tin, kết quả bây giờ là gặp được người có tiền rồi hả? Cho nên cô quăng anh Việt đi?

Tiểu Tư thấy Đổng Vi đi mãi không thấy quay lại, đang định chuẩn bị gọi điện thoại cho cô thì Chu Hoài Ngọc lại gọi điện thoại tới hỏi hai người ở đâu, anh qua đón bọn họ.

Tiểu Tư chép miệng một cái, chị Như bảo gọi người tới đón hai cô, kết quả là gọi tiểu Chu tổng tới?

Thực tế là Chu Hoài Ngọc gọi điện thoại cho Đổng Vi, cô lại đang máy bận, sau đó gọi một cú điện thoại cho Tô Như mới biết hai người họ chuẩn bị bắt xe trở về, đã chạy ngay xe đến đón hai người rồi.

Đổng Vi ngồi trên xe nhỏ giọng nói: "Làm phiền tiểu Chu tổng rồi."

"Không phiền đâu, đúng lúc ở gần đây."

"Tiểu Chu tổng, đúng lúc có phần hơi nhiều rồi." Đổng Vi có vẻ như vô ý nói, lại khiến cho Chu Hoài Ngọc có chút kinh ngạc, lập tức bị anh giấu đi: "Vậy sao? Chuyện này chứng minh chúng ta có duyên phận rồi."

Đổng Vi có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

*

Gần đây tất cả mọi người lớp huấn luyện phát hiện Đổng Vi chăm chỉ hơn trước, nhưng nụ cười trên mặt cũng ít đi rất nhiều, tiểu Chu tổng đến tìm, cô cũng không có vẻ mặt vui vẻ gì với anh.

Hà Nhân Nhân đến bên tai Vương Thiến, thì thầm nói: "Thiến Thiến, cậu xem cô ấy, gần đây huấn luyện rất nghiêm túc, phỏng chừng là so đo với cô căng thẳng muốn chết rồi."

"Tớ cảm thấy dù cô ấy có tập luyện thêm chăng nữa cũng không sánh bằng cậu, Thiến Thiến, cậu là người đứng thứ mười Cuộc thi người mẫu Trung Quốc, cô ấy là cái thá gì đâu."

Tâm trạng Vương Thiến không tốt, thực lực của Đổng Vi bọn họ đều để vào mắt đó, bây giờ những lời Hà Nhân Nhân nói, hoàn toàn là đổ dầu vào lửa.

"Thôi đi, cậu có thời gian nói chuyện này chi bằng đi tập luyện nhiều hơn một chút."

Hà Nhân Nhân vốn muốn cùng Vương Thiến châm biếm Đổng Vi, kết quả lại bị Vương Thiến nói như vậy, vẻ mặt khó coi chẳng khác gì nuốt phải ruồi, trong lòng cô ta chửi bậy hai tiếng rồi đi sang một bên.

Vương Thiến đi đến trước mặt Đổng Vi, hơi ngẩng đầu: "Tôi nói cho cô biết, chắc chắn tôi sẽ không nương tay đâu."

Đổng Vi sững sờ, ánh mắt lướt qua chỗ gần xương cùng của cô ta, tựa như cười mà lại không cười nhìn cô ta.

Vương Thiến bị nhìn đến xấu hổ: "Nhìn cái gì vậy?"

"Không nhìn cái gì, chỉ là nhìn xem bên trong có tốt hay không?"

Nếu tốt rồi có thể lại kéo thêm lần nữa.

Vương Thiến bỗng chốc tự bổ não* chỗ còn lại theo lời nói của Đổng Vi, chỉ cảm thấy chỗ đó cực kì đau đớn, không nhịn được có chút tức giận, "Đồ man rợ!"

*Bổ não: từ ngữ mạng, nghĩa là dựa theo lời người khác nói tự tưởng tượng ra cảnh đó.

Đổng Vi không hề nhìn cô ta, coi cô ta như không khí. Quả thực cô chỉ là một người man rợ, trưởng thành ở phía Tây nếu như không dã man, cô cũng không biết đã mang thai bao nhiêu lần rồi.

Mà toàn bộ những thứ lanh lợi kia đều là giả vờ.

"Đợi đến lúc thi đấu tôi sẽ lại cho cô thấy sự lợi hại của tôi."

Lời nói của Vương Thiến có chút chột dạ, vóc dáng cô ta không cao bằng Đổng Vi, trọng tâm có phần không ổn định, tuy là nhiều ngày qua đã cải thiện nhưng dường như so ra vẫn kém cô, Vương Thiến không nhìn ra được cô có khuyết điểm nào.

Đổng Vi không nói gì, tự mình kéo cơ bắp, lắc lư cổ chân.

Vương Thiến nhìn cô nghiêm túc khởi động như vậy, lập tức cũng bắt đầu làm động tác khởi động ở bên cạnh.

"Mọi người, bên này." Catherine cầm một cuốn vở, đứng ở phía trước mọi người.

"Hôm nay là ngày cuối cùng trong chương trình học, cũng là một lần kiểm tra đánh giá, mong mọi người nghiêm túc đối với bài kiểm tra lần này, thành tích lần kiểm tra này tôi cũng báo cáo chi tiết cho người đại diện của các em. Đợi lát nữa bắt đầu rút thăm, mọi người bắt đầu chuẩn bị đi."

Catherine ngồi ở vị trí đầu tiên, chỉ vào phía trước mà nói: "Cái này là sàn chữ T, là nơi sau này các em chia nhau tỏa sáng rực rỡ, được rồi, mọi người bắt đầu theo thứ tự nhé."

Các cô gái đều từ phòng học đi đến bên kia, không có đèn pha, không có người xem đông đúc, nhưng các cô đều muốn cuộc thi lần này trở thành một lần đi trên sàn diễn.

Thông qua huấn luyện lần này, gần như mỗi người đều có thể đứng thẳng mà không cứng người, mềm mại mà bền bỉ, chuyển động phối hợp rất tốt, nhưng với người mẫu ngoại trừ catwalk ra thì thân hình bên ngoài cũng rất quan trọng, đồng thời ánh mắt cũng quan trọng không kém.

Catherine càng xem mày nhíu lại càng sâu, khiến cho dáng vẻ những người sau đều rất khẩn trương, trình diễn lại càng không tốt.

Chỉ có mỗi ánh mắt của bà đã khiến cho các cô khẩn trương lên rồi, đợi đến lúc đi trên sàn diễn, nhiều ánh mắt như vậy, các cô phải làm thế nào đây?

Catherine hơi thất vọng.

Đến lượt Đổng Vi đi, ánh mắt bà hơi sáng lên, bà rất đánh giá cao cô bé người mẫu này, chăm chỉ cố gắng, trong xương mang theo một loại khí chất khác người.

Cô đi vô cùng vững vàng, hai tay đong đưa tự nhiên, bước chân hạn chế sự dư thừa, âm vang catwalk mạnh mẽ.

Catherine khẽ gật đầu, nhưng khi chạm đến ánh mắt của cô, bà lại nhíu mày.

Bà khá quen thuộc ánh mắt này, năm đó lúc bà và bạn trai mình chia tay, bà cũng như vậy.

Toàn bộ việc đi trên sàn diễn kết thúc, bà bắt đầu đưa ra lời bình: "Hà Nhân Nhân đi quá nhanh, bước chân không ổn định, kỹ năng cơ bản cũng không chắc chắn, bình thường ở đó làm cái gì vậy?”

"Vương Thiến có hạ trọng tâm xuống một chút, thực ra bình thường em đi bộ mặc dù nói trọng tâm không ổn định, nhưng rất tự nhiên, chú ý một chút là được rồi, lần này có hơi gồng mạnh quá.”

Vương Thiến gật đầu.

"Còn Đổng Vi, em catwalk rất tiến bộ, chuyển động phối hợp rất tốt. Nhưng em phải chú ý một việc, đi trên sàn chữ T, em chính là vua trên sàn diễn, sàn chữ T này chính là thế giới của em, đừng nên để thế giới bên ngoài quấy nhiễu, hơn nữa ánh mắt, ánh mắt của em phải phối hợp với tất cả những gì sản phẩm biểu hiện ra, chứ không phải biểu đạt tình cảm cá nhân." Câu nói cuối cùng của Catherine có chút nghiêm khắc.

Vương Thiến thầm vui vẻ, Catherine nói nhiều lời phê phán với Đổng Vi như vậy, cô ta có thể sẽ xếp hạng cao hơn Đổng Vi rồi.

Nhưng đến lúc Catherine báo thành tích, tên Đổng Vi lại xếp thứ nhất, mà Vương Thiến chỉ là tên xếp thứ mười.

"Vì sao chứ?" Vương Thiến không nhịn được kêu lên.

Catherine nói: "Em bảo vì sao cái gì?"

"Vì sao tên Đổng Vi lại xếp thứ nhất? Không phải cô chỉ ra rất nhiều khuyết điểm cho bạn ấy sao?"

"Khuyết điểm nhiều đại diện cho không gian tiến bộ cũng lớn, tôi cho là em ấy xếp thứ nhất là vì em ấy có thể khiến cho tôi nhớ rõ mình. Thương hiệu tuyển người đi sàn diễn, một ngày có thể nhìn thấy mấy trăm người, dựa vào cái gì người ta tuyển em, chính là dựa vào việc người mẫu mà người ta nhìn một cái là nhớ rõ, dù catwalk của em rất ổn, nhưng tôi cảm thấy lần này huấn luyện với em không có tác dụng gì, em đã cố định tác phong trên sàn diễn của mình lại rồi.”

"Có điều lúc trước không tìm được phong cách trên sàn diễn phù hợp mà cứ làm như vậy đương nhiên là không sáng suốt rồi, hơn nữa trên người em cũng không có gì đặc sắc, những điều này em đều cần phải tăng cường thêm đó, những chỗ cần tăng cường đều không thể nào dự đoán được thời gian."

"Nhưng mà Đổng Vi... tôi tin chỉ cần thêm một tháng chương trình học nữa, em ấy có thể xuất sắc giống như tôi."

Catherine là người mẫu nổi danh quốc tế, mà Đổng Vi thì sao? Chỉ mới tham gia một trận đấu thương mại, thậm chí còn không phải người xếp hạng nhất.

Bà đánh giá Đổng Vi như vậy thật sự quá cao.

Cô cũng sửng sốt: "Em cảm ơn cô, nhưng em cảm thấy có lẽ muốn được xuất sắc như cô, em cần phải học tập thêm thật nhiều."

Sau khi nói xong, cô liền nhìn về phía Vương Thiến.

Cô ta khẽ cắn môi, đi đến trước mặt cô: "Thật xin lỗi, trước kia tôi không nên bịa đặt như vậy."

Đổng Vi gật đầu, "Quả thực không nên, lời đồn đôi khi sẽ dồn một người tới đường chết."

Trên mặt Vương Thiến hiện lên sự xấu hổ, cô ta cảm thấy thật bẽ bàng.

Sau khi kết thúc, Catherine gọi Đổng Vi ở lại.

"Đổng Vi, khi nhìn em tôi dường như thấy được mình ngày trước, thật ra tôi tới Trung Quốc đã học được rất nhiều, cũng đã từng nhìn thấy một câu nói trên mạng."

"Em có thể dịu dàng điềm đạm nho nhã, khéo hiểu lòng người, cũng có thể ích kỷ hẹp hòi, không để ý đến tình người, em chỉ cần tìm hạnh phúc thuộc về chính em, chứ không phải theo đuổi ai, bởi vì ai đó mà dừng lại chờ đợi, đặc biệt đừng quan tâm có người yêu em hay không, bởi vì em là đóa hoa bất tử, yêu hay không yêu, em đều vĩnh viễn tỏa hương thơm."

"Em phải tin tưởng..."

"Em nhất định sẽ tỏa sáng."