Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 18: Sự yêu thích của anh, tôi không cần nữa



Sóng biển cuồn cuộn, thi thoảng có những có những giọt nước biển nghịch ngợm nhảy nhót qua đầu ngón tay.

Đổng Vi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bức thư trên ngực mình nóng rực, khiến cả con tim cũng trở nên ấm áp.

Hơi thở của người còn lại phảng phất trong không khí, cuốn theo gió biển rót vào tai cô. Nghĩ đến việc Trần Dịch nói cô là một người phụ nữ tham lam, cô không khỏi cong khóe môi.

Đúng vậy, cô đích thực là một người phụ nữ có lòng tham.

Nhưng điều cô muốn chỉ là một người hoàn toàn thuộc về cô, một người yêu thương cô mà thôi.

Một giọt nước mắt mang theo cả bầu trời sao rơi xuống biển, chậm rãi hòa vào nhau, sau đó chẳng còn thấy con sóng nào nữa.

Đổng Vi nghiêng đầu nhìn Trần Dịch đang say ngủ bên cạnh, không khỏi phì cười. Cô sáp lại gần, trong đôi mắt có chút tò mò.

Chàng trai ngủ rất ngon, con ngươi dưới mí mắt bất giác chuyển động, chứng tỏ cậu ấy đang nằm mơ, khóe môi cậu cong lên, cho thấy đây là một giấc mơ đẹp.

Đổng Vi phát hiện ra, dù là lúc đang ngủ hay đang thức, cậu ấy đều lộ ra vẻ chân thành nhất mà chẳng có chút phòng bị nào với cô.

Mái tóc rũ xuống mang theo chút ngứa ngáy, Trần Dịch vừa mở mắt đã thấy Đổng Vi cách cậu rất gần. Cậu hoảng hốt nhắm mắt lại, cô ấy đang chuẩn bị hôn trộm mình sao? Sao cậu lại tỉnh vào bây giờ chứ!

Trống ngực của Trần Dịch rất nhanh, trong giây tiếp theo, một cảm giác đau đớn truyền đến từ bên má, cậu không kìm được rít một ngụm khí, Vi Vi cũng không dùng sức quá mạnh nữa.

Nhưng sau đó cậu mới phát hiện điều bất thường, cơn đau đó giống như cái kìm, kẹp chặt mặt của cậu.

Trần Dịch mở mắt, nhìn bên cạnh liền thấy một con cua lớn, cậu nhất thời bị dọa đến nhảy dựng, kéo con cua nọ bằng tay.

Giọng nói mang theo ý cười của Đổng Vi truyền đến: “Xin lỗi nhé, tôi nghĩ rằng cậu tỉnh lại sẽ phát hiện nên không động vào, ai ngờ chưa gì nó đã đến kẹp cậu rồi.”

“Đau quá.” Lúc Trần Dịch ngồi lên xe vẫn cứ xoa mặt mãi. Cậu vốn dĩ là một đại thiếu gia, mặt phơi nắng một tý đã tróc da rồi, bây giờ lại bị kẹp một lúc nên không khỏi đỏ lên.

Đuôi mắt Đổng Vi hàm chứa ý cười. Ý cười đó cũng cuộn chảy trong đôi mắt cong nhẹ đó. Cô sợ Trần Dịch cảm thấy mình đang cười nhạo cậu ấy nên bèn quay đầu sang một bên.

Trần Dịch ấm ức nói: “Chị muốn cười thì cứ cười đi.”

“Bây giờ có phải tôi xấu lắm không?”

“Không xấu.”

“Nhưng chị có nhìn tôi đâu.”

Đổng Vi nín cười quay đầu lại, nhưng cô phát hiện chỗ đó trên mặt Trần Dịch đã sưng tấy lên rồi, vì vậy khó tránh có chút lo lắng. Cô tiến lại gần quan sát cẩn thận hơn: “Ủa? Sao bây giờ sưng phù lên rồi? Có phải do dị ứng không?”

Cô không ý thức được mình đang gần gũi với Trần Dịch biết bao, hơi thở nóng rực phả hết lên mặt cậu.

Trần Dịch chỉ cảm thấy chỗ đau còn có thêm vài phần ngứa ngáy. Sau đó, vết đỏ ở đó dần men theo các lỗ chân lông, lan ra khắp tứ chi, ngấm vào xương cốt.

Đổng Vi nhìn mãi nhìn mãi, rồi nhìn thấy Trần Dịch quay đầu nhìn cô, sắc xanh nhạt trong con ngươi màu nâu nhạt càng đậm hơn một chút, lúc này cô mới phát giác là mình đã ở quá gần cậu.

Hàng lông mi của hai người dường như có thể chạm vào nhau, vương vít quấn quanh.

Lòng bàn tay Trần Dịch rịn một lớp mồ hôi, đầu hơi cúi thấp.

Đổng Vi muốn lùi về sau, nhưng cô còn chưa cử động, bên ngoài bỗng nhiên có một tia sáng lóe lên. Nó khiến cho Trần Dịch bừng tỉnh, cậu vươn tay ôm Đổng Vi vào lòng, che khuất khuôn mặt của cô.

“Khỉ thật, có paparazzi.”

Trần Dịch có chút nóng giận, cậu đã che mặt Đổng Vi kịp thời, không biết chúng có chụp được cô hay không.

Đổng Vi có chút không thoải mái đẩy Trần Dịch, còn cậu thì vỗ về cô: “Đừng sợ.”

Bởi vì bị cậu ép ở trong lòng, nên giọng nói của cô có chút bức bối: “Tôi không sợ, cậu bỏ tôi ra trước đã.”

Trần Dịch thả cô ra, sau đó bật đèn xe rồi bước xuống.

Cậu nhìn xung quanh, thấy một chiếc xe lao vút đi. Cậu tức giận đá lên bãi cát.

“Xin lỗi.” Trần Dịch túm tóc, mái tóc xoăn mềm gọn gàng bị cậu làm cho rối tung.

Cậu cảm thấy hối hận lạ thường, trước kia lúc đổi bạn gái, cho dù có bị chụp thì cậu cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng lần này cậu không muốn đám người đó soi mói Đổng Vi, suy cho cùng bọn họ quả thật cũng không có quan hệ gì.

Đổng Vi cũng xuống xe, đi đến trước mặt Trần Dịch. Cô vươn tay chỉnh lại đầu tóc của cậu, đôi mắt cong cong: “Không sao đâu, cảm ơn cậu đã đưa tôi đi chơi.”

“Những ngày này rất vui.”

“Nhưng...đừng thích tôi đấy, tạm thời tôi sẽ không yêu ai nữa.”

Rõ ràng cử chỉ của cô gái ấy dịu dàng như vậy, nhưng lời nói ra lại khiến Trần Dịch có chút buồn, cô phải đau lòng đến mức nào mới nói ra rằng sẽ không tiếp tục yêu ai nữa.

Bỗng nhiên trong lòng cậu rất hận người đã từng tổn thương Đổng Vi.

“Nhưng trái tim tôi không nghe theo lời nói của tôi thì phải làm sao?”

Ánh mắt ngang ngược, bướng bỉnh của chàng trai khiến Đổng Vi không thốt lên lời.

***

Lúc Thịnh Kình Việt nhặt điện thoại lên mới biết rằng màn hình đã bị vỡ hoàn toàn, nó đen ngòm, không mở lên được.

Còn trái tim anh cũng chia năm xẻ bảy như chính cái màn hình đó.

Anh biết rằng mình không nên đi tìm Đổng Vi bây giờ, anh cần phải dùng lý trí tuyệt đối và đầu óc tỉnh táo, để áp chế tình yêu và sự đau buồn trong lòng.

Nhưng anh không thể khống chế nổi mình nữa.

Anh nghĩ về cô mỗi ngày, cô từng khiến anh khơi dậy niềm hy vọng với ngày mai, nhưng bây giờ, cô sẽ không còn xuất hiện trong ngày mai của anh nữa.

Thịnh Kình Việt nhặt điện thoại lên, sau khi đổi một điện thoại khác liền bắt đầu gọi điện thoại cho một người.

“Cô ấy ở Hoa Kinh.”

Thịnh Kình Việt cúp máy, sau đó đi mua vé máy bay.

Trước khi rời khỏi Hưng Nam, Thịnh Kình Việt đã đến gặp bác sĩ tâm lý một lần nữa.

Cát Thâm giới thiệu cho anh một vị nữ bác sĩ dịu dàng, cô hỏi anh, tại sao sau khi rời xa cô ấy rồi lại muốn đi tìm cô ấy.

Thịnh Kình Việt từ từ nói: “Tôi vừa tự ti, vừa tự ái. Có những lúc tôi còn không chịu nổi mình, lúc nào cũng sợ sệt không biết vì sao. Sợ phải chia xa, sợ bị bỏ rơi, càng sợ cô ấy sẽ giống như mẹ, vì kỳ vọng quá cao, sự tổn thương cuối cùng sẽ càng sâu.”

“Nhưng tôi càng sợ người khác tổn thương cô ấy hơn. Tôi càng ngày càng lún sâu vào trong vũng bùn, nhưng lần này tôi muốn thoát ra, tôi muốn cố gắng, tôi muốn cho cô ấy hạnh phúc.”

“Tôi đang nỗ lực để thay đổi.”

Nữ bác sĩ gật đầu nói: “Vậy đợi cậu trở về, tôi sẽ tiếp tục điều trị cho cậu, hơn nữa tôi rất hy vọng rằng cậu có thể gặp được cô ấy.”

Một chiếc máy bay dần cất cánh trên bầu trời xanh thẳm, bay từ Hưng Nam đến Hoa Kinh, cũng là bay đến điểm đích trong tâm hồn.

***

Kết quả cuối cùng mà hotsearch mang lại là, video của Zuhair Murad* được lật lại, hơn nữa mọi người càng tò mò nhiều hơn về cuộc thi người mẫu tinh anh Thế giới, và cũng tò mò nhiều hơn về Đổng Vi.

* Tên của một nhà thiết kế thời trang.

Khi Đổng Vi đến trại huấn luyện mới phát hiện không ít người đều đang nhìn cô.

“Cô chính là Đổng Vi?” Một cô gái trẻ đi đến trước mặt cô, giọng nói còn mang theo chút giễu cợt.

Giống như là đang nói trông cũng chỉ đến vậy thôi.

Ánh mắt của Đổng Vi đảo quanh quan sát trại huấn luyện này: “Hửm? Có chuyện gì?”

Cô gái có chút tức giận, thái độ của Đổng Vi hoàn toàn đang xem thường cô ta.

“Đừng vội đắc ý, chẳng qua là dựa được cái cây lớn mà thôi. Cuộc thi này của chúng ta được công khai toàn bộ, cô muốn đi cửa sau cũng chả đi được đâu.”

Cô gái hừ lạnh một tiếng.

Lúc này Đổng Vi mới dời mắt lên trên người cô ta, mỉm cười: “Em gái, đôi lúc ảo tưởng quá cũng là bệnh đấy.”

Cô gái khinh thường liếc nhìn Đổng Vi: “Tâm tư của bọn người mẫu như cô ai chẳng biết.”

Người mẫu như cô?

Đổng Vi nhìn cô ta, cô và cô ta chẳng phải giống nhau sao?

Đây là xem thường cô, hay là tự xem thường bản thân mình vậy?

Đổng Vi cũng chẳng bận tâm.

Đợi sau khi cô ta rời khỏi, một cô gái cao gầy với mái tóc xoăn dài đi ra từ trong góc, thấp giọng nói: “Đừng giận, cô ta là Mạc Tuyết Nhi, là quán quân của Hoa Kinh, rất khinh thường những người ngoại tỉnh như chúng ta.”

“Tôi không giận.” Đổng Vi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Cậu biết không? Khi con người ta đứng trên đỉnh núi cao, thì những âm thanh dưới chân núi cũng chẳng còn nghe thấy nữa rồi.”

“Vậy nên...chẳng đáng để tức giận với những âm thanh mà sớm muộn gì cũng chẳng nghe được đó.”

Cô gái có mái tóc xoăn dài nhìn Đổng Vi khác lạ, sau đó bật cười: “Mặc dù cậu rất kiêu căng, nhưng tớ thích. Xin chào, tớ là Tô Khiết, cậu là Đổng Vi đúng chứ. Nghe cậu nói, tớ bỗng nhiên hết giận rồi.”

“Cậu đến cũng không sớm, trại huấn luyện này nói là mình tự tìm phòng ở, hay là tớ dẫn cậu đi lượn xung quanh?”

“Được đấy.”

Trước trận chung kết, bọn họ sẽ luyện tập chuyên biệt một tháng, sau đó mới vào trận chung kết.

Lúc huấn luyện, giáo viên sẽ đặc biệt tìm Mạc Tuyết Nhi để thị phạm. Mỗi lần như vậy Mạc Tuyết Nhi đều sẽ hất cao cằm, kiêu ngạo nhìn người khác, và ánh mắt sâu xa của cô ta sẽ rơi trên người của Đổng Vi.

Dường như giáo viên rất xem trọng Mạc Tuyết Nhi, thường xuyên khen cô ta, lúc này Đổng Vi mới biết gia đình cô ta rất có tiếng ở Hoa Kinh. Trong số các giáo viên dạy bọn cô, có một người đã từng đứng lớp cho Mạc Tuyết Nhi.

Đổng Vi không quan tâm ánh mắt của cô ta, miễn là nó không ảnh hưởng đến buổi tập luyện của cô.

Cho dù là bọn họ đang luyện tập, nhưng mọi người đều biết trong những người mẫu lần này, nhất định sẽ có một nhà vô địch của Trung Quốc, vì vậy chỗ luyện tập thường xuyên xuất hiện truyền thông thời trang và một số quản lý.

Tô Khiết nhìn truyền thông đang phỏng vấn Mạc Tuyết Nhi phía bên dưới, bỗng nhiên có chút tò mò với Đổng Vi: “Cậu ký hợp đồng với công ty quản lý chưa vậy?”

“Ừ, Nhược Hoa.”

“Nhược Hoa rất nổi tiếng nha, nhưng sau khi kết thúc cuộc thi lần này sẽ còn rất nhiều công ty quản lý nổi tiếng đến tìm cậu, cậu có suy nghĩ đổi công ty khác không?”

Đổng Vi ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu: “Không đâu, cậu thì sao?”

“Tớ là người mẫu tự do mà, tớ chỉ đợi cuộc thi này lần này kết thúc rồi ký hợp đồng với một công ty nào đó.” Tô Khiết vui vẻ, “Cậu biết MOL chứ? Tớ đang đợi anh ấy ký với tớ đây.”

“Ài, lỡ như các công ty quản lý khác giành để ký kết với tớ thì làm sao đây?”

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, nhưng truyền thông bên dưới đã chuyển ống kính, chĩa vào một người đang đi từ ngoài vào.

Ánh mắt của Tô Khiết tỏ vẻ kinh ngạc.

“Sao vậy?” Đổng Vi cũng nhìn thấy người đó, nhưng vì quá xa nên không nhìn rõ mặt.

Tô Khiết nói: “Bên ngoài có một người đàn ông đến, không giống như mẫu nam lần này, nhưng tớ cảm thấy chất lượng của anh ấy cao quá đi mất.”

“Cậu không thấy sao?”

Đổng Vi lắc đầu.

“Tớ nói cậu biết, anh ta cao khoảng 185cm, khuôn mặt gầy tuấn lãng, nhưng vai rộng eo nhỏ, đường nét uyển chuyển, cơ bắp rất hút mắt, vừa nhìn là biết người này thường xuyên tập gym, quả là người đàn ông hấp dẫn nha.”

Người đàn ông bước vào, trong cái liếc nhìn vô ý, anh đã nhìn thấy Đổng Vi đang đứng bên trên.

Hô hấp của Thịnh Kình Việt nghẹn lại, trái tim vốn trầm tĩnh nay lại đập trở lại, máu huyết đình trệ bắt đầu chảy.

Ánh mắt có sức xuyên thấu xuyên qua khe hở chật hẹp giữa đám người đông đúc, xuyên qua đường chỉ trời*, giống như bị thượng đế bỏ quên ở nhân gian, rồi rơi trên người của Đổng Vi.

* Nguyên văn 一线天, chỉ khe núi hẹp và sâu, khi đi qua, hai vách núi che khất bầu trời chỉ còn lại một đường.

Nụ cười trên mặt cô từ từ biến mất, cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ sẽ gặp Thịnh Kình Việt ở đây.

Tất nhiên Mạc Tuyết Nhi cũng đã nhìn thấy Thịnh Kình Việt, người đàn ông tràn đầy hooc môn như sóng cuộn, cùng với mùi nam tính khiến người khác khó có thể kiềm chế, làm cho nhịp tim của cô ta đập nhanh hơn.

“Anh tìm ai?” Mạc Tuyết Nhi hỏi.

Nhưng ánh mắt của Thịnh Kình Việt vẫn luôn dán chặt ở tầng trên. Mạc Tuyết Nhi men theo ánh nhìn của anh liền nhìn thấy Đổng Vi và Tô Khiết ở phía bên đó. Trong lòng bèn hiểu rõ ràng rằng, người này có lẽ đang tìm Tô Khiết.

Cô cho rằng Đổng Vi và Trần Dịch là một đôi, vì vậy căn bản không hề nghĩ đến Đổng Vi.

Trong lòng Mạc Tuyết Nhi có chút bực tức, vóc dáng của cô, khí chất của cô có chỗ nào thua kém với ả người mẫu tự do đó, anh chàng này có phải bị mù không.

Cô ta nện đôi giày cao gót, trực tiếp bỏ đi.

Có soái ca đến, mọi người đều chạy ra xem. Soái ca đứng như trời trồng chứ không lên tiếng, dường như chỉ đến xem mà thôi.

Vốn dĩ mọi người rất tò mò, nhưng ngày nào anh cũng đến, mọi người cũng đều đã quen. Có những lúc còn định bắt chuyện với anh, nhưng người đàn ông đó luôn làm mặt lạnh, dần dần cũng chẳng có ai nói chuyện với anh nữa.

Thịnh Kình Việt không biết phải nói thế nào với Đổng Vi, anh muốn xin lỗi cô, muốn nói hết tất cả mọi chuyện cho cô.

Nhưng những chuyện mà anh làm không thể dùng những lý do đó để giải thích.

Tình yêu gần ngay trước mắt nhưng cũng xa tận chân trời.

Ban đầu Tô Khiết cũng rất tò mò về Thịnh Kình Việt, nhưng sau rồi cô cũng chẳng rảnh rỗi quan tâm đến những chuyện đó nữa.

***

“Mạc Tuyết Nhi có bệnh phải không, tớ đụng chạm gì cô ta à? Sao gần đây ngày nào cô ta cũng chống đối tớ vậy?”

Tô Khiết kéo Đổng Vi cùng đi ăn cơm.

Bọn họ đi ngang qua Thịnh Kình Việt, cũng chẳng ai nhìn anh lấy một cái, cứ như là người xa lạ.

Cánh môi của Thịnh Kình Việt khẽ mấp máy, Vi Vi.

Nụ cười của Đổng Vi khựng lại, sau đó lập tức cười lên, kề vào tai Tô Khiết cười nói một câu: “Chắc thời kỳ mãn kinh đến rồi.”

Tô Khiết đột nhiên bật cười.

Cô lướt ngang qua người anh, không hề cho anh dù chỉ một cái liếc mắt.

Thịnh Kình Việt nhíu mày đau khổ, rốt cuộc anh phải làm sao đây?

Lúc Tô Khiết và Đổng Vi đi ra, vừa vặn gặp phải Mạc Tuyết Nhi.

Khi xuống cầu thang, Mạc Tuyết Nhi khẽ duỗi một chân ra, Tô Khiết không nhìn thấy, nếu không phải Đổng Vi kéo cô lại thì cô đã vấp ngã rồi.

Tô Khiết toát mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi bị ngã, cổ chân cô chắc chắn sẽ bị thương, bỗng nhiên cô lao qua cho Mạc Tuyết Nhi một cái tát.

“Tôi đụng chạm gì cô hả?”

Động tác của Tô Khiết quá nhanh, Mạc Tuyết Nhi căn bản không phản ứng kịp. Cô ta giận đến toàn thân run bần bật, sau đó chuẩn bị trả Tô Khiết một cái tát tai, nhưng lại bị Đổng Vi tóm chặt tay.

Một màn sương lạnh giá phủ trên mặt Đổng Vi, lòng ghen tị của con quỷ này đến cũng thật quái lạ, bình thường châm chọc khiêu khích thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn hủy hoại Tô Khiết.

Lúc này Mạc Tuyết Nhi mới phát hiện cô ta một người chọi hai, “Cô bỏ tay ra! Cô ta tự ngã, liên quan gì đến tôi chứ, dựa vào cái gì mà đánh tôi?”

“Tôi thấy cô duỗi chân ngáng cô ấy.” Đổng Vi nói.

“Cô nói bậy!” Mạc Tuyết Nhi vung cánh tay khác lên, chuẩn bị đánh Đổng Vi, nhưng cả người lại bị kéo về sau, mông của cô ta đã trực tiếp chạm đất.

Bóng hình cao lớn từ từ bước qua, Mạc Tuyết Nhi mới nhận ra đó là người đàn ông vẫn luôn đứng ở đó.

Cô ta phát hiện địa vị của cô ta bây giờ rất bất lợi, lập tức khóc òa lên: “Huhuhu, tự mình ngã còn đổ vạ cho tôi, đã thế còn bạt tai tôi, ba người các người ức hiếp tôi. Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát.”

Trên gương mặt khóc của Mạc Tuyết Nhi được trang điểm rất kỹ càng, trông đáng thương đến lạ, có không ít người đều chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Ba người bắt nạt một người sao?”

“Có một cô gái quen quá nha...”

Đổng Vi không ngờ Mạc Tuyết Nhi vô liêm sỉ như vậy, nhưng nếu làm lớn chuyện này lên sẽ gây bất lợi cho cô và Tô Khiết, cơ mà cô cũng hết cách với Mạc Tuyết Nhi.

Trong lòng Tô Khiết và Đổng Vi đều trở nên nôn nóng.

Thịnh Kình Việt nâng mắt nhìn xung quanh, sau đó gập người, cổ họng đã lâu không lên tiếng mang theo chút khàn khàn: “Góc phố cách 300m bên trái có một camera, vừa hay chiếu về bên này, có thể không nhìn rõ mặt người, nhưng chân của cô thì vẫn có thể nhìn rõ.”

Tô Khiết nghe anh nói vậy, ngẩng đầu đưa mắt nhìn, quả thật bên đó có một camera, trong lòng vui mừng: “Vi Vi, bên đó đúng là có camera, hừ, không biết gửi cho ban tổ chức thì sẽ có kết quả gì nhỉ.”

Mạc Tuyết Nhi bàng hoàng nhìn về hướng đó, cắn răng, đứng dậy khỏi mặt đất, “Hai người cứ đợi đấy!”

Người xung quanh thấy không có gì náo nhiệt nữa cũng bèn tản đi.

Tô Khiết cảm ơn Thịnh Kình Việt: “Cảm ơn anh nha, không ngờ anh thông minh như vậy. Nếu không có anh, không khéo thật sự bị con người đó giở trò rồi.”

Đổng Vi rũ mắt không nói gì.

Thịnh Kình Việt lắc đầu, tỏ ý không cần cảm ơn, “Camera đó không mở.”

Tô Khiết sửng sốt, “Lợi hại.”

Nhưng ánh mắt của Thịnh Kình Việt lại quấn lấy Đổng Vi, anh hé miệng, cuối cùng đã thốt ra cái tên mà anh chôn chặt trong lòng.

“Vi Vi.”

Giọng nói của người đàn ông run rẩy, cứ như sợ nói to quá, người con gái trước mặt sẽ bị dọa.

Tô Khiết nhìn Đổng Vi rồi lại nhìn Thịnh Kình Việt, lúc này mới hiểu ra người này là đến tìm Đổng Vi.

Nhưng mà… lâu như vậy rồi, Đổng Vi chẳng để ý đến anh ta, có thể thấy cô ấy không muốn quan tâm tới người này.

Tô Khiết giả vờ như không nghe thấy, trực tiếp kéo Đổng Vi đi.

Cô và Đổng Vi quen biết chỉ mới mấy ngày, những vấn đề riêng tư này cô cũng không tiện hỏi, mà chỉ hỏi một câu rằng cô có quen anh ta không?

Đổng Vi gật đầu: “Chẳng qua là bạn bè bình thường thôi, tớ cũng sắp quên tên anh ta rồi.”

Lời nói của cô gái bay theo gió, rơi vào tai của Thịnh Kình Việt, khiến anh không kìm được đỏ hốc mắt.

Cô không thể quên anh.

Đổng Vi tiễn Tô Khiết về phòng của cô ấy, lúc chuẩn bị mở cửa về phòng, cô nói với đằng sau: “Anh có việc gì sao?”

“Xin lỗi.”

Hai chữ vang vọng trong hành lang, Đổng Vi quay lại, nhìn Thịnh Kình Việt: “Anh có ý gì?”

Yết hầu của Thịnh Kình Việt nhấp nhô, nhớ rất lâu về trước, khi Vi Vi hỏi anh có phải thích cô không.

Lúc đó anh không dám nói, anh sợ cho cô hy vọng.

Nhưng bây giờ anh muốn nói ra.

“Vi Vi, anh thích em.”

Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, vẫn luôn thích em.

Đổng Vi cứ như nghe được chuyện gì đó buồn cười, trong mắt cô cháy lên ngọn lửa và mang theo băng, “Rốt cuộc anh có ý gì đây? Thích tôi? Tôi rời xa anh rồi, nên anh thích tôi à?”

“Hay là anh xem những thứ trên mạng, cảm thấy đồ của mình bị người khác cướp đi, cho nên trong lòng không cam tâm?”

“Thịnh Kình Việt, anh thật sự quá ích kỷ, anh thích tôi nên mới tìm đến tôi? Anh muốn nghe cái gì? Muốn nghe tôi nói tôi cũng thích anh ư?”

“Thật ngại quá, việc anh thích tôi chẳng liên quan đếch gì đến tôi cả.”

“Sự yêu thích của anh tôi cũng không muốn nữa.”

Thịnh Kình Việt muốn nói không phải.

Cô là ánh sáng trong mắt anh, là nốt ruồi son của anh, là người mà anh không bao giờ quên.

Cô là người mà anh muốn cùng đắm chìm.

Nhưng chuyện anh đã làm lại khiến anh không thể giải thích.

Anh đã làm tổn thương cô là việc không thể chối cãi.

Thịnh Kình Việt nhắm mắt lại, nuốt lại nước mắt: “Xin lỗi.”

Đổng Vi đóng sầm cửa lại.

Cô đã đợi anh nói thích bao nhiêu lâu như vậy, bây giờ anh mới đến nói với cô.

Nhưng xin lỗi, cô không còn cần nữa.

Cô không cần Thịnh Kình Việt hối hận, cô muốn một ngày nào đó trong cuộc sống, anh bỗng nhiên nhận ra rằng mình đã đánh mất thứ quý giá như thế nào.

Cơ thể Thịnh Kình Việt như mất đi toàn bộ sức chống đỡ, anh chạm nhẹ trán vào cửa phòng.

Cánh cửa này ngăn cách họ thành hai thế giới.

Khóe mắt anh như có ánh nước lấp lánh.