Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 2



Hai người đã bên nhau từ năm trước, Đổng Vi cũng ở chung một chỗ với Thịnh Kình Việt.

Mà cũng không thể nói là ở cùng một chỗ, nói đúng hơn là thuê cùng một chỗ.

Ngay cả đụng anh cũng không cho cô đụng một cái, thì làm sao có thể gọi là ở cùng một chỗ được cơ chứ.

Dưới bầu trời đầy sao, hai người đi chung một con đường, cùng hướng về một điểm đến, rõ ràng là một khung cảnh rất lãng mạn song lại bởi chuyện vừa nãy nên bầu không khí trở nên nặng nề và im lặng.

Đổng Vi bước ra từ màn đêm, liếc nhìn bầu trời một cái lại phát hiện ánh sáng nhẹ nhàng khi nãy đã bị ngàn vạn ngọn đèn che khuất, thấy không rõ hình dạng vốn có của chúng, những ngọn đèn này tựa hồ đang chồng lên với ánh sáng trong ký ức của cô.

Thịnh Kình Việt đứng sau lưng cô, nhìn thấy cô ngẩng đầu, cần cổ non mịn hình thành một đường cong tuyệt mỹ, ngọn đèn chiếu thẳng lên khuôn mặt cô trắng trợn như thế, mà anh chỉ có thể núp ở sau lưng, ở trong màn đêm để nhìn cô.

"Quay về đi."

Bước chân của anh có chút vội vàng, vượt qua bên cạnh cô, dẫn đầu đi lên lầu.

Đổng Vi cũng không nghe Thịnh Kình Việt nói, mà đứng ở dưới lầu một hồi lâu mới đi lên.

Nhà này là do bọn họ cùng nhau thuê. Ngọn đèn màu vàng ấm áp, gối ôm màu xanh biển và màu hồng đặt cùng một chỗ, cả người Đổng Vi hoàn toàn thả lỏng, ngồi trên ghế sofa ôm lấy gối ôm màu xanh, tựa như đang hấp thụ năng lượng từ bên trong nó.

Cô ôm một hồi thì phát hiện Thịnh Kình Việt đang đứng trước cửa phòng anh nhìn cô, cô buông lỏng tay thả gối ôm của anh trở lại, lộ ra một nụ cười tươi tắn, giống như những chuyện trước kia đã bị cô quăng ra sau đầu: "Em thấy tối nay anh cũng không ăn nhiều lắm, em đi nấu cho anh tô mì nhé? Không bỏ hành ạ..."

Cô nhớ rõ anh không thích ăn hành.

Phòng Thịnh Kình Việt cũng không mở đèn, anh đứng ở đó, không gian nửa sáng nửa tối khiến cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh: "Được."

Anh nhìn Đổng Vi đứng lên từ trên ghế sofa, thắt lưng cực kỳ thẳng, mắt cá chân như ẩn như hiện trong lúc đi, mang theo một cảm giác mông lung, chỉ nhìn thoáng qua như vậy, Thịnh Kình Việt lập tức dời mắt ra chỗ khác.

Bây giờ cô rất đẹp, cực kỳ dịu dàng, nhưng lại không phải là chính cô.

Trong đầu Thịnh Kình Việt hiện lên một bóng hình đang chạy trốn, diễm lệ như vậy, tựa như một đóa hoa nở rộ trước gió.

Đổng Vi nấu nước sôi trong phòng bếp sau đó bỏ mì sợi vào, lại cắt một nắm hành, đợi cho đến khi hành lá mềm và hương vị ngấm hoàn toàn vào sợi mì thì mới bỏ hành lá.

Chỉ có một bát mì.

Thịnh Kình Việt chủ động cầm một cái bát ra, san một nửa rồi đẩy tới trước mặt Đổng Vi.

Đổng Vi cũng không khách sáo, vừa cầm đũa lên đã bắt đầu ăn.

Tuy cô là người mẫu nhưng lại có thể chất bẩm sinh là ăn hoài không mập, buổi tối ăn khuya một ít cũng là chuyện thường xảy ra.

Thịnh Kình Việt gắp một đũa mì cho vào trong miệng, vừa ăn đã hít phải mùi hành lá nồng nặc.

Đổng Vi lặng lẽ theo dõi Thịnh Kình Việt, lúc anh nhìn qua thì lập tức cúi đầu làm bộ như đang ăn mì sợi.

Thịnh Kình Việt càng nhìn càng thấy Đổng Vi có gì đó mờ ám, khóe môi lập tức xẹt qua ý cười, sau đó mặt không đổi sắc mà nuốt từng sợi mì mà đối với anh mà nói là cực kỳ khó ăn vào bụng.

Đổng Vi ăn cơm rất nhanh, ăn xong thì nhìn Thịnh Kình Việt đang ăn từ từ, tựa như không để ý tới hương vị bên trong, cô cảm thấy mình nhất định phải nhắc nhở anh một phen.

"Lần này em nấu mì theo phương pháp gia truyền do nhà em đặc chế, vốn nghĩ anh không thích, ai ngờ anh ăn ngon như thế, lần sau em sẽ làm cho anh ăn tiếp, có được không anh?"

Tay Thịnh Kình Việt dừng một chút, sau đó gật gật đầu, "Được."

Đổng Vi liếm liếm răng, chẳng lẽ cô mua nhầm hành lá rồi à? Nếu không tại sao một người lúc bình thường chỉ ăn một chút hành lá cũng khó chịu như Thịnh Kình Việt lại không có phản ứng gì vậy?

Thịnh Kình Việt ăn sạch sẽ tô mì, sau đó lau miệng.

"Chờ anh một chút, anh có chuyện muốn nói với em."

"Dạ?" Đổng Vi có chút thắc mắc, không hiểu tại sao bây giờ Thịnh Kình Việt không nói mà còn phải chờ một chút.

Một lát sau Thịnh Kình Việt quay lại, Đổng Vi đã ngửi thấy một mùi hương bạc hà thoang thoảng, hơi kinh ngạc nói: "Anh đi đánh răng hả?"

"Ừ, hơi khó chịu." Dường như Thịnh Kình Việt không muốn bàn sâu về vấn đề này, hơi nghi ngờ mà chuyển sang chủ đề khác: "Lúc trước Lưu Đăng nói với anh, trận đấu đêm nay có rất nhiều người thuộc các câu lạc bộ khác có mặt ở đó, bọn họ đang muốn chọn người."

"Anh được tuyển rồi hả?"

Đổng Vi hơi phấn khích.

"Ừ."

Đổng Vi thật sự cảm thấy mừng cho Thịnh Kình Việt, cô biết đua xe quan trọng với Thịnh Kình Việt tới cỡ nào, anh thích nó đến mức nào, đối với cô mà nói, nếu hỏi Thịnh Kình Việt thích xe hơn hay thích cô hơn thì cô không thể nào tự lừa gạt bản thân mà trả lời rằng Thịnh Kình Việt thích cô hơn thích xe.

Cô muốn ôm anh một cái thật chặt để ăn mừng, nhưng lúc tới gần anh thì ngừng lại, "Có muốn em gọi bạn bè qua chúc mừng và ăn mừng với anh không?"

"Không cần, anh chỉ muốn nói với em một chút, sau này có thể anh sẽ bận rất nhiều việc."

Đổng Vi cảm thấy Thịnh Kình Việt luôn luôn có thể khiến nụ cười của cô vụt tắt chỉ trong một câu nói, cô nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc.

Cuối cùng là anh muốn nói cô sau này ít phiền anh lại hay là chỉ đơn giản muốn báo cho cô một tiếng mà thôi?

Thịnh Kình Việt cũng không có ý muốn giải thích rõ ràng hàm ý trong đó, sau khi nói xong thì quay lại phòng mình.

Rõ ràng lúc nãy hai người vẫn ngồi chung một chỗ, chia nhau ăn một tô mì, không hiểu sao bây giờ cô cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Cô nhìn những thứ xung quanh mình một chút, rất nhiều thứ đều có đôi có cặp, nhưng tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, tựa như cuộc đời của hai người bọn họ cho dù có bị ngoại lực tác động đẩy vào cùng một chỗ thì cũng sẽ không có có giao điểm nào.

- ---

Trận đấu ngày hôm đó cũng có vài người thuộc các câu lạc bộ siêu xe đến, "Bão Tuyết" và Thịnh Kình Việt đã để lại ấn tượng sâu sắc cho bọn họ, Đổng Vi chỉ biết Thịnh Kình Việt quả thật giống như anh từng nói, đã bắt đầu vô cùng bận rộn, còn về phần anh tham gia vào câu lạc bộ nào thì cô không biết, anh chưa từng nói với cô chuyện này.

Dù sao cô cũng chỉ là một cô bạn gái có cũng được, không có cũng chẳng sao.

"Ngay cả câu lạc bộ mà bạn trai tham gia cậu cũng không biết à? Thịnh Kình Việt không nói gì với cậu sao?" Đông Xuân Hạ có cảm giác chỉ tiếc không rèn sắt thành thép mà nhìn Đổng Vi.

"Gần đây tớ hơi bận."

Đông Xuân Hạ không tin lắm: "Cậu bận gì chứ? Bận đi chụp hình hả? Cậu nói xem, cậu gạt anh ta tự mình để dành tiền thì có ích sao? Tớ thấy anh ta vốn không xem cậu là bạn gái."

Đổng Vi ôm bả vai Đông Xuân Hạ nói: "Cậu nói gì đó, rõ ràng tớ chính là bạn gái thật sự của hotboy trường chúng ta."

"Được được được, tớ nói này Vi Vi, bọn mình đều đã năm bốn, còn có hai tháng nữa là tốt nghiệp, bọn mình nên bắt đầu nghĩ xem sau này sẽ làm gì rồi."

Ngành các cô học chính là chuyên ngành nghệ thuật trình diễn thời trang ở trường đại học Hưng Nam, cũng là người mẫu.

Trước khi lên đại học thì cô làm người mẫu chụp lookbook để kiếm tiền, một buổi chụp hình có thể kiếm được 1000 tệ, nhưng mà vì cô không đủ tuổi nên lúc chụp hình cần phải trang điểm kiểu chín chắn. Sau khi học đại học, cô đã trang điểm nhạt hơn một chút, lại có sẵn kinh nghiệm nên có rất nhiều người chủ động book lịch chụp, cô cũng ký một vài hợp đồng quảng cáo ngắn hạn, một buổi chụp ảnh và quay phim cũng có thể kiếm được bốn năm nghìn tệ.

Nhưng những thứ này không phải là kế lâu dài.

Người mẫu mà không có người đại diện đều chỉ được coi như người mẫu tự do.

Đông Xuân Hạ thấp giọng nói: "Cậu đừng làm người mẫu lookbook nữa, ngày mai có cuộc thi Elite Model quốc tế bắt đầu vòng sơ tuyển, cậu đi với tớ đi."

Cuộc thi Elite Model quốc tế là cuộc thi người mẫu quy mô lớn đã được thương mại hóa, hầu hết những người mẫu bộc lộ toàn bộ tài năng trong cuộc thi này đều sẽ được ký hợp đồng với công ty đại diện, cho dù sau đó không nổi danh thì cũng kiếm được không ít tiền.

Đổng Vi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Được, tới lúc đó chúng ta sẽ là hai chị em trên sàn catwalk rồi."

Đông Xuân Hạ bị Đổng Vi trêu chọc bèn nở nụ cười: "Còn bây giờ cậu tốt rồi, mỗi lần nhìn thấy cậu và Thịnh Kình Việt ở bên nhau, tớ đều cảm thấy cậu đang ép bản thân vào khuôn, lại còn cố ý cười ghê tởm như vậy."

"Dám nói tớ ghê tởm?" Đổng Vi hơi nhướng mi một chút, đôi mắt đảo tới đảo lui kèm theo vẻ mỹ lệ: "Người ta lúc đó gọi là dịu dàng đáng yêu, lại bị cậu nói thành ghê tởm!"

Cô nên là như vậy, sức sống tỏa ra khắp nơi, ngang ngược cứng đầu, ánh sáng tươi đẹp bắn ra bốn phía, như vậy mới đúng là cô.

"Ọe, thì ra là người dịu dàng đáng yêu, ha ha."

Vòng sơ tuyển của cuộc thi người mẫu bắt đầu vào buổi sáng, số đo hình thể, trang điểm, diễn tập và trình diễn trước ống kính...Tại nơi diễn ra cuộc thi có rất nhiều người mẫu, vòng sơ tuyển sẽ tiến hành trọn vẹn trong một ngày, mà ngày thứ hai đã ngay lập tức có kết quả.

Đổng Vi và Đông Xuân Hạ đang tẩy trang, bên cạnh còn có giày cao gót. Hai người đều rất cao, bình thường không đi giày loại này song hôm nay lại phải mang cả một ngày, do vậy cả hai đều mệt mỏi không ít.

"Vi Vi, cậu có mang theo đôi giày nào có thể thay được không? Không được rồi, lát nữa tớ phải bảo bạn trai mang thêm một đôi giày đến đây cho cậu."

"Bạn trai cậu về à?"

"Đúng rồi, anh ấy qua bên kia giao lưu xong thì về, nhưng mà tối nay lại làm muộn quá, lúc đến chắc chắn anh ấy sẽ mắng tớ một trận." Đông Xuân Hạ hơi buồn rầu, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ của thiếu nữ hoài xuân.

Nhìn như phiền não, nhưng thật ra đang ngược cẩu độc thân.

Đổng Vi cười thầm trong lòng, than thở xong rồi mới nghĩ đến việc, mình cũng có bạn trai...

"Không cần phiền cậu ấy đâu, chỗ này gần nhà tớ, đường ngắn tớ vẫn đi được mà."

Đông Xuân Hạ vốn đang muốn tiếp tục khuyên Đổng Vi, nhưng nghĩ đến tính cách của cô thì không khuyên nữa.

Một khi cô đã quyết định chuyện gì thì bất kể người nào khuyên cũng không có tác dụng.

Tựa như chuyện Đổng Vi thích Thịnh Kình Việt vậy, Đông Xuân Hạ khuyên lâu như vậy mà cô vẫn không có phản ứng gì.

Cố chấp muốn chết.

Bạn trai Đông Xuân Hạ và Đông Xuân Hạ là thanh mai trúc mã, tên là Cát Thâm, đối phương lớn hơn cô ba tuổi, hiện tại đang làm việc tại một bệnh viện, tính cách điềm đạm.

Lúc Đông Xuân Hạ gọi Cát Thâm đến, mới biết thì ra anh ấy đã đứng chờ bên ngoài hai tiếng rồi, mà lúc Cát Thâm thấy Đông Xuân Hạ cũng thật sự cằn nhằn cô ấy vài câu, có điều không phải là trách sao cô ấy về trễ như vậy, mà là đau lòng vì cô làm tổn thương chân mình.

Đổng Vi chào anh một tiếng xong bèn khoát tay kêu bọn họ đi trước đi.

Đông Xuân Hạ nói: "Vi Vi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ nhé."

"Được, cậu mau về đi."

Đổng Vi dẫm giày cao gót đi về, cô còn nghe tiếng Cát Thâm hỏi Xuân Hạ ở phía sau: "Bạn trai cô ấy đến đón cô ấy sao?"

Đổng Vi rũ mắt, đi nhanh hơn một chút, đã không còn nghe được âm thanh phía sau, mà mỗi một bước chân hiện giờ đều khiến cô có cảm giác chỗ bị đau ở chân như là bị kim đâm vậy.

Vẻ mặt Đổng Vi cực kỳ bình thản.

Chút đau đớn đó không là gì với cô cả.

Chẳng qua đi tới đi lui, đột nhiên cô lại trẹo chân, khiến gót giày cao gót gãy "cốp" một tiếng.

Cổ chân Đổng Vi có cảm giác đau âm ỉ, cô dứt khoát trực tiếp ngồi xuống đất, sau khi suy nghĩ một hồi cô vẫn lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại cho Thịnh Kình Việt.

Cô hi vọng anh có thể mang đến một đôi giày khác cho cô.

Cô gọi ba cuộc điện thoại, đầu dây bên kia đều không có người bắt máy.

Mặt Đổng Vi hơi tái nhợt, cô cúi đầu đưa tay nắn nắn cổ chân mình, nơi đó đã đỏ một mảng, tùy tiện đụng trúng một cái đã đau vô cùng.

Đau đớn từ từ giảm bớt một chút, nhưng nước mắt Đổng Vi lại rơi xuống.

Từng giọt từng giọt rơi trên chân mình.

Cô khóc không thành tiếng, chỉ là bả vai có hơi run rẩy.

- ---

Một lát sau Đổng Vi ngẩng đầu lên, ngoại trừ khóe mắt có hơi hồng thì không còn thấy nước mắt bên ngoài nữa.

Cô ngồi xuống đất, cầm đôi guốc gãy gót bên cạnh lên rồi ném mạnh vào trong bụi cỏ, sau lại nghe trong bụi cỏ có người bị đau rên lên một tiếng, Đổng Vi lập tức trở nên cảnh giác.

Mọi người đàn ông chui từ trong bụi cỏ ra, anh mặc âu phục nhưng trên đó lại dính lá cây, hơn nữa còn cầm chiếc giày bị gãy gót trong tay, nhìn kiểu gì cũng thấy rất kỳ quái.

Có lẽ người đàn ông đó cũng nhận ra hình tượng hiện tại của bản thân, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Cô gái à, giày của cô nè."

"Anh đừng tới đây." Đổng Vi đứng lên bằng một chân. Vì vừa mới khóc xong nên đôi mắt cô có vẻ mềm mại, nhưng vẻ cảnh giác sáng rực bên trong không khỏi khiến cho người ta cảm thấy hơi buồn cười, lại có hơi đau lòng.

Người đàn ông lui về sau một bước, thả giày cao gót trên mặt đất: "Tôi để giày ở chỗ này, nếu cô cần thì cứ tới đây lấy, lần sau nhớ không được ném lung tung, nếu ném trúng mấy đứa bé thì không tốt lắm đâu."

Sau khi người đàn ông nói xong thì xoay người rời khỏi.

Đổng Vi nhìn động tác của người đàn ông nọ, sự cảnh giác trong mắt biến mất, chỉ còn lại vẻ ủ rũ.

Người đàn ông kia bước được hai bước thì ngừng lại, có chút chán nản quay đầu: "Thật ngại quá, tôi biết mình xuất hiện ở đây rất kỳ lạ nhưng mà tôi làm việc ở gần đây. Chiều nay lúc đi ngang qua chỗ này tôi đánh rơi đồng hồ, vì thế mới tìm đến tối khuya như vậy. Đồng hồ kia là do mẹ tôi mua cho tôi, nếu như bà biết tôi làm mất, chắc chắn sẽ nhéo tai tôi cho mà xem."

Lúc anh ta nói tới mẹ mình thì vẻ mặt lộ vẻ thỏa mãn, Đổng Vi hơi sững sờ, hơi ngây người nhìn.

"Nếu dọa cô sợ hãi, tôi thật lòng xin lỗi cô nhé. Nhưng mà để một người phụ nữ bị trẹo chân ở lại đây một mình thì thật sự không đáng mặt đàn ông, cho nên tôi mạo muội hỏi một câu, tôi có thể đưa cô về nhà không?"

"Không cần," Đổng Vi lắc đầu, "Nhà tôi ở gần đây, không cần phiền tới anh đâu."

"Sao lại phiền chứ?" Người đàn ông cười khổ, "Thật ra con người tôi có một tật xấu là nếu nhìn thấy người cần giúp đỡ mà tôi không giúp, có lẽ đêm nay trở về tôi sẽ ngủ không ngon giấc, tôi có thể phiền cô giúp tôi một chút không? Để cho tôi về nhà được ngủ ngon?"

Nói xong câu cuối cùng, người đàn ông cũng cảm thấy mình nói chuyện quá khó tin, sau đó anh ta nhoẻn miệng cười.

Đổng Vi cũng nhịn không được mà nở nụ cười, hình như người này thật sự rất lịch sự, cô khẽ nói: "Vậy có thể phiền anh đỡ tôi một chút không? Nhà tôi ở tòa nhà phía trước."

"Được."

Cho dù người đàn ông đỡ cô, cũng chỉ cầm cánh tay của cô, cực kỳ lịch thiệp.

Đổng Vi thở dài một hơi, đi về phía nhà mình, đến chỗ đầu bậc thang mới thuận tiện nói lời cảm ơn, cô cho phép người ta đưa cô đến dưới lầu đã là cực hạn, cô tuyệt đối sẽ không cho người khác biết căn hộ cô đang ở.

Người đàn ông cũng không nói gì thêm, còn vịn vào cái cớ vừa nãy mà vui đùa nói: "Không không, tôi nên cảm ơn cô mới đúng, có lẽ đêm nay tôi có thể ngủ một giấc ngon lành rồi."

Tâm trạng Đổng Vi lập tức thoải mái hơn một chút, giọng nói cũng bắt đầu nhẹ nhàng hơn: "Vậy anh nên ít ra khỏi nhà thôi, nếu không mỗi lần ra đường chắc sẽ mất ngủ thôi."

Người đàn ông mỉm cười gật đầu, vươn tay ra với Đổng Vi: "Tôi tên là Chu Hoài Ngọc, rất hân hạnh được biết cô."

"Đổng Vi." Đổng Vi cũng bắt tay anh, "Hôm nay rất cám ơn anh."

Chu Hoài Ngọc lắc tay, xoay người rời khỏi.

Đổng Vi nhìn một hồi rồi chuẩn bị vịn tường đi về nhà, cô thấp giọng ho một tiếng, đèn cảm biến âm thanh lập tức bật sáng.

Sau đó cô nhìn thấy Thịnh Kình Việt đứng ở kia.

Không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi.