Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 22



Bây giờ đã cận kề ngày thi đấu, mọi người trong câu lạc bộ đều tập trung luyện tập, thế nhưng lại không thấy Thịnh Kình Việt - người luôn luôn nghiêm túc đâu.

Tiểu Trần tò mò hỏi Lưu Đăng: “Anh Đăng, anh Việt đi đâu rồi? Lâu lắm không nhìn thấy anh ấy, hôm qua em nghe nói quản lý đã nổi giận.”

Mặt Lưu Đăng vừa lạnh vừa thối, đương nhiên cậu biết Thịnh Kình Việt đi đâu, nhưng bởi vì cậu biết Thịnh Kình Việt đi đâu nên tâm trạng mới không tốt.

Theo như cậu thấy, Đổng Vi mới chia tay với Thịnh Kình Việt liền xoay đầu ôm ấp người đàn ông khác, rõ ràng là đã nhìn trúng người kia từ trước.

Hơn nữa nói không chừng, lúc cô còn chưa chia tay Thịnh Kình Việt thì hai người đã dan díu với nhau rồi.

Đồng nghĩa với việc cho anh Việt đội nón xanh.

Vậy mà Thịnh Kình Việt còn muốn đi tìm Đổng Vi, thật sự khiến cậu rất tức giận. Nhưng những việc này lại rất khó nói ra, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, sắc mặt cũng ngày càng khó coi.

“Đương nhiên là anh Việt có chuyện gấp rồi, quản lý tức giận thì liên quan gì tới anh Việt chứ, cậu đừng nói lung tung.”

Tiểu Trần bĩu môi, những lời quản lý mắng Thịnh Kình Việt bọn họ đều nghe được, vậy mà Lưu Đăng còn muốn che giấu.

“Được rồi, tôi đi xem điện thoại.” Lưu Đăng ngồi lên ghế, bắt đầu xem Đổng Vi tham gia cuộc thi Elite Model, trong miệng cứ lẩm bà lẩm bẩm: “Trước kia còn thấy Đổng Vi rất thích anh Việt, vậy mà bây giờ lại đá anh Việt để ở bên người đàn ông khác…”

“Anh Đăng, anh đang xem cái gì vậy?” Tiểu Trần đi lại chỗ Lưu Đăng, cúi đầu nhìn vào điện thoại cậu ta.

“Cuộc thi người mẫu.” Lưu Đăng bực mình trả lời.

“Khó trách chân lại dài như thế, có điều nhan sắc của người này lại quá bình thường.”

Rất nhiều người mẫu có nét riêng nhưng không hẳn là đẹp, Tiểu Trần nói như vậy cũng không khó hiểu.

“Từ từ, người này đẹp này.” Tiểu Trần chỉ vào màn hình, vẻ mặt của Lưu Đăng không tốt lắm, bởi vì cậu ta chỉ vào Đổng Vi.

Cậu quen biết Thịnh Kình Việt đã lâu, lúc trước vì Đổng Vi là bạn gái của Thịnh Kình Việt nên mới có ấn tượng tốt với cô, bây giờ chia tay nên cậu càng nhìn càng thấy Đổng Vi không vừa mắt.

“Đẹp chỗ nào mà đẹp!”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng cậu lại không kìm được mà nhìn về phía cô gái trong video.

Cô mặc một chiếc váy ngắn, vòng eo tinh tế uyển chuyển, làn da trên đôi chân dài như đang phát sáng, gương mặt mang theo một nét đẹp rất riêng, khiến cho người khác không thể nhìn đi đâu được.

“Người này chỉ được vẻ ngoài, thật ra chỉ là một bình hoa thì có ích lợi gì, ở đây chọn người mẫu chứ không phải chọn hoa khôi, không phải người ta thường nói người mẫu cần nhiều thứ hơn là gương mặt sao…”

Ở trong lòng Lưu Đăng, Đổng Vi chỉ đơn giản là hoa hải đường sống bám vào người khác, cậu hoàn toàn không tin cô sẽ được hạng nhất.

“Thật là lợi hại, cô ấy được hạng nhất rồi!” Tiểu Trần cắt lời Lưu Đăng.

Khi Lưu Đăng nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt Đổng Vi, cậu ta xém chút đã ném điện thoại đi. Dựa vào đâu mà sau khi chia tay cô sống tốt như thế, vậy mà anh Việt đã nửa sống nửa chết, thậm chí còn nhớ nhung quyến luyến cô chứ!

“Ha ha, mấy ngày trước tôi còn thấy cô ta ở bên một kẻ có tiền đấy.”

“Anh Đăng, anh quen cô ấy à? Nhưng mà tôi thấy cách cô ấy catwalk thật sự rất tốt, hơn nữa anh có nghe MC nói cô ấy sẽ đại diện Trung Quốc thi giải quốc tế, đạt hạng nhất sẽ được thưởng 15 vạn đồng Euro không. Huống chi không phải người mẫu không bao giờ thiếu tiền sao? Sau khi nổi tiếng giống như cô ấy thì phỏng chừng sau này mỗi lần đi thi đều nhận được mười mấy vạn.”

Lưu Đăng ngây ngẩn cả người, cậu không ngờ người mẫu kiếm được nhiều tiền như vậy, đua xe của bọn họ phải qua một thời gian mới có một trận, rất nhiều tiền thưởng lấy được ở trường học lúc trước đều chia cho cả đội, khi vào tay thì không còn nhiều lắm.

Mà lúc Đổng Vi học đại học đã thường xuyên ra ngoài làm thêm, nếu so sánh với bọn thì chẳng lẽ Đổng Vi được xem như người có tiền sao?

Cho nên kết quả là... không phải Đổng Vi cảm thấy anh Việt không có tiền chứ?

Sắc mặt Lưu Đăng khó coi, úp điện thoại lại một cái bộp: “Không được xem nữa.”

*

Tuy trận đấu đã kết thúc nhưng ban tổ chức vẫn chuẩn bị tiệc tối, mời tất cả người mẫu, giám khảo, nhà tài trợ tới dự.

Vốn dĩ Đổng Vi không muốn đi nhưng Tô Khiết lại kéo cô đến.

“Cậu là quán quân, sao có thể không đi chứ? Cậu không đi thì ban tổ chức còn mở tiệc gì nữa?”

“Còn nữa, tớ muốn xem thử mặt Mạc Tuyết Nhi thế nào.” Tô Khiết nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước của Mạc Tuyết Nhi mà bực tức trong lòng, bây giờ chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cơ hội châm chọc cô ta. Truyện Kiếm Hiệp

“Không phải cô ta rời khỏi cuộc thi rồi sao? Chắc sẽ không tham gia bữa tiệc thế này đâu.” Đổng Vi cởi giày cao gót, thay thành giày đế bằng.

“Ai biết được, nhưng nếu có thể gặp cô ta thì tớ phải vả vào mặt cô ta một phen.”

Mạc Tuyết Nhi không còn mặt mũi để tham gia, nhưng sư phụ của cô ta lại gọi cô ta đến khuyên bảo một lượt.

“Sai lầm và cách xử lý lần này của con đúng là cần phải suy nghĩ lại, nhưng đêm nay có rất nhiều người có máu mặt trong giới thượng lưu Hoa Kinh, con là học trò của cô thì lúc đó cứ đến với cô, không ai nói gì đâu.”

Mạc Tuyết Nhi lập tức bổ nhào vào ngực sư phụ mình mà khóc nức nở: “Sư phụ, cảm ơn cô.”

Sư phụ vỗ vỗ lưng Mặc Tuyết Nhi: “Đừng khóc, đúng rồi, con cũng có thể gọi bố mẹ con tới, lâu rồi con chưa gặp lại bọn họ, có nhớ họ không vậy?”

Mạc Tuyết Nhi dùng sức gật gật đầu: “Nhớ, nhưng hôm nay bọn họ có việc rồi.”

Trên mặt sư phụ lộ ra một chút tiếc nuối: “Được rồi, đêm nay Tuyết Nhi đi với cô đi, có điều chuyện sư phụ muốn làm lúc trước, Tuyết Nhi về nhà nhớ nói giúp sư phụ vài câu nha.”

“Vâng, con nhớ rồi.” Khóe mắt Mạc Tuyết Nhi lộ ra một chút khinh thường, cho cô ta tham gia bữa tiệc không phải chỉ vì nhờ cậy bố mẹ cô ta thôi sao?

“Nhưng mà…bố con cũng không thể làm chủ được chuyện này, loại chuyện bình chọn có quy mô như thế cần phải được cấp trên xét duyệt, nhưng con sẽ cố gắng giúp sư phụ.” Mạc Tuyết Nhi lộ ra một nụ cười trong sáng.

Sư phụ thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy nhờ Tuyết Nhi rồi.”

Bữa tiệc tổ chức tại phòng tiệc Kim Xa nổi tiếng nhất Hoa Kinh, lúc Đổng Vi và Tô Khiết đến đây thì bữa tiệc đã có rất nhiều người.

Mà ánh mắt đầu tiên của Đổng Vi lại nhìn thấy một người phụ nữ trong đám người.

Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy dài được may duyên dáng, là màu khoai môn đang hot, đeo một đôi găng tay ren xinh đẹp, mái tóc dài xoăn sạch sẽ hơi cụp vào má. Bà ấy trong trí nhớ của cô là một người xinh đẹp, nhưng lúc ấy bọn họ không có tiền, bà ấy không có quần áo xinh đẹp như vậy, tóc của bà cũng không sạch sẽ gọn gàng như bây giờ.

Thì ra bà lại đẹp như vậy.

Trái tim của Đổng Vi không khống chế được mà co rút một cái, môi dưới bị cắn đến trắng bệch.

“Sao lại không đi nữa?” Tô Khiết phát hiện cơ thể của Đổng Vi hơi run rẩy, lo lắng hỏi.

Đổng Vi thở một hơi, chớp chớp mắt, chớp cho khóe mắt bớt ướt át lại, nhẹ giọng nói: “Hơi mất tập trung thôi, chúng ta vào nào.”

Hồ Vân Linh chỉ vừa liếc mắt đến thì liền nhận ra Đổng Vi, đó là con gái của bà, đứa con gái bà ngày nhớ đêm mong thì sao bà có thể không nhận ra được chứ.

Cho nên sau khi biết cô thi đấu ở chỗ này thì bà liền đến đây.

Lúc bà ra đi, Đổng Vi còn rất bé, mà nháy mắt con bé đã lớn thế này rồi.

Nước mắt Hồ Vân Linh rơi xuống, nhưng đây là một sự kiện quan trọng, bà chỉ có thể kìm nén lại nước mắt, đến đó nở một nụ cười tươi vì vui sướng: “Vi Vi…”

“Phu nhân, bà có chuyện gì sao?” Đổng Vi cầm một ly rượu, ánh mắt đặt trên chỗ rượu sóng sánh bên trong.

Niềm vui của Hồ Vân Linh nháy mắt đông cứng, sau đó bà lại tự an ủi chính mình, lúc bà đi thì Đổng Vi còn nhỏ như thế, thêm cả việc bà quá khác so với lúc trước nên cô không nhận ra bà cũng là bình thường.

Bà vừa định nói chuyện thì đã có người cầm ly rượu đến chúc mừng Đổng Vi.

Đổng Vi cũng mỉm cười khách sáo vài câu, có vẻ như thật sự không quen biết người mới đây, nhưng không ai biết trong lòng lòng cô đã cuồn cuộn mưa bão.

Bà đã mơ thấy rất nhiều lần qua bao nhiêu năm nay, bà sợ con gái của mình sẽ giống những người ở Thành Tây, mỗi lần như vậy bà đều bừng tỉnh, sau đó chìm vào sự tự trách.

Bây giờ Hồ Vân Linh nhìn thấy dáng vẻ thoải mái hào phóng của Đổng Vi thì mới yên lòng.

Chờ sau khi người kia vừa bước đi, Hồ Vân Linh đè ép niềm vui sướng dưới đáy lòng: “Đổng tiểu thư, có thể nói chuyện một chút hay không? Tôi có một tin tức tốt muốn nói cho cô.”

Đổng Vi nhìn thái dương gọn gàng đang cố gắng che đi phần tóc bạc của người phụ nữ, bỗng nhiên đỏ hốc mắt, nói bằng giọng mũi: “Hồ phu nhân muốn nói tin tức tốt gì cho tôi vậy? Là muốn nói với tôi rằng cuộc sống của bà tốt đẹp quá nên quên mất con gái ruột của mình rồi sao?”

Hồ Vân Linh há miệng thở dốc, thì ra Vi Vi nhận ra bà rồi.

Con bé biết bà là mẹ của nó.

Chẳng qua lời nói của cô lại như một lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào lòng bà, đây cũng là bóng ma ám ảnh lòng bà suốt bao năm nay.

Bà ném Vi Vi ở nơi đó, không dám trở về tìm cô.

Sống lưng của thiếu nữ mong manh như một tờ giấy mỏng, hơi run rẩy trên đường đi.

Cô không khóc, bởi vì nước mắt của cô đã khóc khô vì Hồ Vân Linh rồi.

Đổng Vi chớp chớp mắt, nén hết nỗi khổ sở nơi đáy lòng lại, thấy có người đến tìm mình thì lại cố gắng tươi cười.

Tô Khiết không để ý chuyện xảy ra bên chỗ Đổng Vi, cô đi một vòng ở phòng tiệc, cuối cùng cũng tìm thấy Mạc Tuyết Nhi.

Cô uống một hơi cạn sạch ly rượu, đi qua cùng nụ cười tươi rói. Vốn dĩ Tô Khiết không phải người tốt, chuyện như ra sức đánh chó rơi xuống nước là chuyện cô ấy thích làm nhất.

“Ủa, đây không phải là Mạc Tuyết Nhi sao? Mạc Tuyết Nhi cao quý, được sư phụ yêu thương nhất đây đúng không? Sao cô lại không đi chào hỏi Dịch Thiên Hoa và Trầm Tập đi nhỉ? Bọn họ chính là những người vô cùng muốn thấy chúng ta được truyền thông chụp được khi tập luyện đó.”

Tô Khiết nói ra hai cái tên, người thứ nhất là tổng biên tập của tạp chí thời trang, còn lại là một người đại diện nổi tiếng.

Cơ thể của Mạc Tuyết Nhi bị chọc đến tức phát run: “Tô Khiết, cô đừng nghĩ lần này cô thắng tôi, sao như vậy được?”

“Không phải như vậy nhưng đúng là lần này tôi mạnh hơn cô.” Tô Khiết cảm thấy vui vẻ vô cùng: “Thì ra người mẫu ở Hoa Kinh còn kém hơn ở chỗ khác, may mà chúng tôi không bị hạ gục ở đây.”

Mạc Tuyết Nhi cảm thấy như mình bị tạt một xô nước lạnh, cô ta run miệng, nói không nên lời.

Cuối cùng Tô Khiết cũng cảm thấy tâm trạng của mình lên cao, nhìn thấy Đổng Vi liền gọi cô lại: “Vi Vi, chúng ta tới nhìn Mạc Tuyết Nhi nổi tiếng một chút đi.”

Mạc Tuyết Nhi cảm thấy vô cùng nhục nhã, đặt ly rượu lên bàn “cốp” một tiếng: “Đừng tưởng thắng tôi là giỏi, hai cô có cái gì? Các cô có tiền sao? Các cô có quyền sao? Các cô chỉ là một đống hàng giá rẻ! Chỉ là một cuộc thi mà thôi, nếu tôi muốn thì có thể khiến các cô không ngừng rơi xuống trong giới người mẫu, khiến các cô cút khỏi Hoa Kinh!”

Vốn dĩ Đổng Vi cảm thấy Tô Khiết không nên tới tìm Mạc Tuyết Nhi, bây giờ xem ra là Mạc Tuyết Nhi chưa được dạy dỗ kỹ càng.

“Con gái của tôi không thể kém hơn bất cứ kẻ nào được!” Hồ Vân Linh tràn đầy lửa giận đi tới, bà vừa mới gặp lại Đổng Vi, sao có thể để mặc Đổng Vi bị người khác mắng được chứ!

Tô Khiết có chút khiếp sợ nhìn Hồ Vân Linh, sau đó lại nhìn Đổng Vi không nói lời nào.

“Con bé thắng cũng đã thắng rồi. Tôi muốn xem xem người nhà họ Mạc sẽ làm thế nào để khiến con gái của tôi và Tang Dụ cút khỏi Hoa Kinh!” Hồ Vân Linh làm phu nhân mười mấy năm, đối phó với cô gái nhỏ như Mạc Tuyết Nhi đúng là dễ như trở bàn tay, bà biết mình phải bắt chẹt Mạc Tuyết Nhi như thế nào.

Mạc Tuyết Nhi vừa nghe đến tên Tang Dụ, liền biết đối phương là ai.

Dù sao người lãnh đạo bố cô ta chính là Tang Dụ.

Nếu biết Đổng Vi là con gái của Hồ Vân Linh, thì có cho mười cái lá gan cô ta cũng không dám kiếm chuyện.

Nhưng cô ta lại không thể hiểu nổi, đang yên đang lành như thế mà gà rừng lại biến thành phượng hoàng!

Mạc Tuyết Nhi lắp bắp, có chút không thể tin được: “Tang phu nhân… đây… cô ta là con gái của ngài sao?”

Hình như cô ta chưa từng nghe nói Tang Dụ và Hồ Vân Linh có con, nhưng chắc chắn Tang phu nhân sẽ không bảo vệ Đổng Vi mà không có lý do.

Lúc Hồ Vân Linh mới gả cho Tang Dụ, bà không dám nhắc lại quá khứ của mình nhưng người đàn ông này rất tốt với bà. Sau khi bà kể về cuộc sống trước kia thì ông vẫn không trách bà, không những vậy còn hỏi bà có muốn nhận lại Đổng Vi hay không.

Bà biết Tang Dụ yêu mình nhưng lúc ấy sự nghiệp của Tang Dụ đang lên như diều gặp gió, bà sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Tang Dụ, mà sâu trong lòng bà cũng không muốn liên quan gì đến những chuyện trước kia, bà sợ người trong nhà Tang Dụ sẽ ghét bỏ mình.

Nhưng mà… quyết định lúc đó lại khiến bà tự trách ngày qua ngày, sau đó bà cho người đi tìm Đổng Vi thì lại không tìm được con bé.

Bây giờ khó khăn lắm bà mới tìm thấy Đổng Vi, cho dù con bé không nhận bà thì bà cũng không thể để bất cứ ai khinh thường Đổng Vi nữa.

“Đúng vậy, cô cảm thấy con bé kém cô ở điểm nào?” Nói xong chữ cuối cùng, Hồ Vân Linh không thể kiềm được cơn tức, giọng nói trở nên không nghiêm mà giận.

Mạc Tuyết Nhi không dám nói lời nào.

Tay Tô Khiết ôm ngực, nhìn dáng vẻ không dám nói lời nào của Mạc Tuyết Nhi lại cảm thấy có chút buồn cười.

Người này cho rằng mình ở nhà được ngàn nghe trăm chiều nên ra ngoài là công chúa sao? Còn xem thường người khác, nhìn bộ dạng kia của cô ta đi, phỏng chừng đã biết bắt nạt kẻ yếu từ nhỏ rồi.

Lần này đụng phải một cây gậy sắt mới biết sợ.

“Cô không nói cũng được, tôi cũng định trở về sẽ hỏi Tang Dụ một chút, nhà họ Mạc này có quyền có thế ra sao.” Hồ Vân Linh nghiêm mặt nói.

“Không được!” Mạc Tuyết Nhi lập tức luống cuống, dáng vẻ đỏ mắt muốn khóc nhưng không thể khóc của cô ta cực kỳ đáng thương.

Nếu Tang Dụ biết, bố cô ta chắc chắn sẽ đánh chết cô ta. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình quan trọng hơn quyền thế của ông.

“Được rồi.” Giọng của Đổng Vi hơi khàn khàn, cô chán ghét Mạc Tuyết Nhi, nhưng cô còn ghét mỗi một câu nói đều đưa người khác vào đường cùng của Hồ Vân Linh hơn.

Đổng Vi cúi nửa đầu, vỗ vỗ mặt Mạc Tuyết Nhi: “Đừng cứ muốn đuổi người khác đi như thế, nói không chừng một ngày nào đó sẽ chọc phải một người ỷ thế hiếp người như hôm nay đây.”

Mạc Tuyết Nhi lắc đầu, tóc tai lộn xộn: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi… Tôi không dám nữa đâu.”

Hồ Vân Linh không quan tâm Mạc Tuyết Nhi nữa. Nghe Đổng Vi nói vậy, trên mặt bà hiện lên nét khổ sở: “Vi Vi, mẹ đang muốn giúp con mà.”

Đổng Vi ngước mắt, hơi nâng cằm, bình thản nói: “Rốt cuộc là mẹ giúp đỡ con hay là Tang Dụ giúp đỡ con?”

Bà vứt bỏ cô vào lúc cô chỉ vừa 6 tuổi, ném cho ác quỷ kia, sau đó cũng chưa từng xuất hiện lần nào. Nếu bây giờ bà ấy sống tốt như vậy thì tại sao lại không đi tìm cô chứ?

Bây giờ lại nói gì mà giúp cô, quả thật rất buồn cười.

Đổng Vi nhớ rõ ngày ấy, cô cứ khóc la không ngừng ở bậc thang ngay cửa, nhìn về phía bên kia đường, cô chờ bà dẫn cô đi, chờ bà tới cứu cô.

Nhưng lại không thể chờ được.

Bà chưa từng xuất hiện một lần nào cả.

Đổng Vi quay đầu nói với Tô Khiết: “Tớ về trước đây, lát nữa cậu xin lỗi ban tổ chức giúp tớ nhé, cảm ơn.”

Tô Khiết làm động tác ok.

Cánh môi của người con gái mím thành một đường, khuôn mặt xinh đẹp còn hơi ửng đỏ, xuất hiện dưới làn da, đỏ đến kinh người, cũng khiến người khác đau lòng không thôi.

Thịnh Kình Việt ngồi ở trong xe, lúc nhìn thấy Đổng Vi xuất hiện thì chân mày nhíu lại, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt của thiếu nữ, trái tim của anh ngày càng nôn nóng, như một con thú dữ bị giam giữ trong bóng tối, kêu la, rít gào, khiến anh hận không thể lập tức lao ra ôm thiếu nữ vào trong ngực, hôn lên mắt, lên môi của cô.

Hồ Vân Linh cũng đuổi tới, bà mang giày cao gót nên xém chút đã té ngã, ai da một tiếng, sau đó liền nhìn thấy con gái đang quay người lại với ánh mắt lo lắng.

Bà lập tức hiểu rõ, Đổng Vi vẫn rất quan tâm bà.

Bà lập tức lộ ra một nụ cười tươi, đuổi tới trước mặt Đổng Vi: “Vi Vi, mẹ biết con trách mẹ, mẹ biết sai rồi. Nhưng lúc nãy mẹ thật sự đang giúp con, nếu không nhắc tới Tang Dụ thì mẹ cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.”

Vẻ mặt của Hồ Vân Linh trở nên ảm đạm, ngay sau cũng nhanh chóng giấu đi.

“Tang Dụ là ai?” Đổng Vi nhìn vẻ mặt của Hồ Vân Linh, trong lòng xuất hiện một nỗi đau không biết tên.

Cô nhớ rõ lúc trước người đàn ông chạy trốn với Hồ Vân Linh không phải họ Tang.

Hồ Vân Linh biết Đổng Vi nghi ngờ, cười khổ kể hết cho Đổng Vi: “Lúc trước mẹ sợ bị… bị ông ấy bắt về nên luôn chạy đến Hoa Kinh với người kia. Nhưng ở đây thứ gì cũng phải tiêu tiền, người kia lại không có tiền nên bán mẹ đi. Lúc mẹ chạy trốn thì gặp được Tang Dụ, ông ấy đã cứu mẹ, cũng không để bụng đến quá khứ của mẹ…”

“Nhưng mà thân thể của mẹ đã hỏng hết rồi, không có cách nào mang thai được nữa. Có điều Tang Dụ cũng không để ý. Vi Vi, Tang Dụ rất yêu mẹ, ông ấy luôn nói muốn nhận nuôi một đứa con nhưng mẹ đã có con nên chưa từng đồng ý, con trở về nhà họ Tang với mẹ đi, chắc chắn ông ấy sẽ rất thích con.”

“Mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt, sẽ không để con bị bất kỳ ai làm tổn thương nữa.”

Nói đến đây, Hồ Vân Linh không khống chế được mà nắm chặt cánh tay của Đổng Vi, bà muốn bù đắp cho sai lầm của mình.

Đổng Vi bị đau nên cắn môi, cô lắc đầu: “Con không cần, Hồ Vân Linh… mẹ đừng tới tìm con nữa.”

Cô đã sớm không còn là đứa bé chỉ biết chờ mẹ tới cứu khi xưa rồi.

Cô cũng biết Hồ Vân Linh không tìm cô vì có lý do, nhưng cô không thể không thấy tủi thân.

Vì sao lại ném cô cho Đổng Thiện Kiền, bắt cô phải nhận hết tất cả lỗi lầm chứ?

“Vi Vi…” Lực tay của Hồ Vân Linh ngày càng lớn, không cho Đổng Vi rời đi: “Vi Vi, bây giờ mẹ có tiền, mẹ có thể mua rất nhiều quà cho con, chúng ta có thể ở bên nhau, có thể sống trong những căn phòng rất lớn…”

“Con không cần.” Đổng Vi lắc đầu.

“Vi Vi, mẹ có thể mua bánh kem cho con, không phải lúc nhỏ con thường xuyên muốn ăn bánh kem của gia đình ngoài đầu đường sao? Mẹ còn có thể mua rất nhiều quần áo đẹp cho con, còn có thể dẫn con ra ngoài chơi.”

Hồ Vân Linh bắt đầu nói năng lộn xộn, cánh tay đang nắm Đổng Vi cảm nhận được một sức mạnh mềm nhẹ nhưng cũng mạnh mẽ không kém, khiến bà phải thả lỏng tay ra.

“Bác gái.”

Thịnh Kình Việt phủi phủi cánh tay còn hơi run rẩy của Đổng Vi, đen mặt: “Đổng Vi không cần những thứ kia.”

Ngày đầu tiên anh dọn đến Tây Thành sống, chuyện nghe được nhiều nhất chính là chuyện trong nhà của Đổng Vi.

Hồ Vân Linh nhìn Thịnh Kình Việt, lập tức sửa sang tóc một chút, trở về dáng vẻ bình tĩnh lúc trước: “Cậu là ai?”

“Con là bạn của Đổng Vi.” Thịnh Kình Việt cảm thấy miệng mình có chút đắng, anh không biết mình có được xem là bạn bình thường của Đổng Vi không nữa.

“Đây là chuyện gia đình tôi, xin cậu rời đi cho.”

“Hồ Vân Linh, nếu bây giờ mẹ sống quá tốt thì sao lại muốn mang con về, chẳng lẽ người tên Tang Dụ kia thật sự sẽ cho phép một người không phải con ruột của mình trong nhà hai người sao?” Đổng Vi run môi, tiếp tục mở miệng: “Hay là bây giờ hai người đang thiếu một đứa con để bồi đắp tình cảm vợ chồng?”

“Không phải!” Hồ Vân Linh phủ nhận nhanh như vậy lại khiến cho người khác không khỏi nghĩ nhiều.

Trái tim của Đổng Vi đã nguội lạnh rồi, cô nghiêm túc nhìn thoáng qua Hồ Vân Linh, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Hồ Vân Linh muốn đuổi theo nhưng lại bị Thịnh Kình Việt chặn lại.

Anh nhìn người phụ nữ trước mặt, không chịu được nữa mà mở miệng: “Vì sao lúc trước bác lại không dẫn cô ấy đi cùng?”

Hồ Vân Linh không ngờ Thịnh Kình Việt lại biết những chuyện này, khiến bà có cảm giác bị nắm thóp.

Bà hít một hơi thật sâu: “Vì sao à? Bởi vì dẫn con bé theo thì chắc chắn sẽ không thoát.”

“Vậy tại sao sau đó bác lại không quay về tìm cô ấy nữa?”

“Tất nhiên là tôi sợ rồi, tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, Đổng Thiện Kiền là một kẻ điên, ông ta nhìn thấy tôi thì chắc chắn sẽ giết tôi.” Hồ Vân Linh khóc như một đứa trẻ hư.

Sao bà lại không muốn đi tìm Đổng Vi chứ, nhưng bà không dám.

Trái tim của Thịnh Kình Việt quặn đau, anh nhìn Hồ Vân Linh khóc nức nở nhưng cũng không thấy chút thương tiếc nào: “Bác sợ, không lẽ cô ấy không biết sợ sao? Cô ấy sống một mình ở đó, cô ấy còn nhỏ như vậy, bác không sợ cô ấy bị đánh sao?”

“Con bé là con gái ruột thịt của ông ta, ông ta sẽ không đánh nó!” Hồ Vân Linh tự lừa mình dối người.

Thịnh Kình Việt nhìn Hồ Vân Linh, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, anh xoay người chuẩn bị đi tìm Đổng Vi, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Thứ Đổng Vi cần không phải tiền, cũng không phải nhà ở, cô ấy chỉ cần tình thương thiếu hụt lúc nhỏ của mẹ.”

*

Đổng Vi cảm thấy mình như là oan hồn bị thế giới vứt bỏ, cô không biết mình phải đi đâu về đâu. Lúc cô lấy lại tinh thần thì nhìn thấy rất nhiều người vây quanh mình, có người giơ điện thoại lên mặt cô: “Cô là minh tinh sao?”

“Có thể ký tên cho tôi không?”

“Cô thật là xinh đẹp… Cô có phải là người mẫu kia không?”

Còn có camera hướng sang cô: “Xin hỏi cô đạt giải người mẫu thì có suy nghĩ gì? Và hình như cô quen biết phu nhân của Tang Dụ, xin hỏi hai người có quan hệ như thế nào vậy?”

Lúc mới bắt đầu chỉ có người thấy cô đẹp, có thể là một ngôi sao nhỏ nào đó nên muốn xin chữ ký, sau đó nhìn thấy có nhà báo phỏng vấn Đổng Vi nên càng cảm thấy cô là một ngôi sao.

Lòng hiếu kỳ của người Trung Quốc khiến càng nhiều người xuất hiện.

Chờ đến lúc Đổng Vi lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đã bị bao vây, trên mặt mỗi người đều lóe sáng, những chiếc camera, những chiếc điện thoại đó như muốn chụp hết cơ thể cô.

Nghe thấy người kia hỏi, cô chỉ cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ.

Cô muốn chạy trốn, cô không phải một đứa con bị mẹ ruột mình vứt bỏ, không phải do cô mà mẹ lại không cần cô.

Những người đó như những đứa trẻ ở gần cô lúc còn nhỏ.

Cô muốn rời đi nhưng chỉ bước một bước thôi cũng thấy khó khăn.

Có ai tự nguyện dẫn cô đi sao?

Tiếng xe ô tô khiến mọi người bị dọa lui ra sau, chiếc xe màu đen tăng tốc trong khoảng cách ngắn, sau đó tới chỗ cô từ trong đám đông.

Thịnh Kình Việt chậm rãi vươn tay ra cho cô, vài sợi tóc rũ xuống che đi cặp chân mày khí phách, hàng lông mi dày mang theo độ cong nhẹ nhàng.

Anh đưa tay ra cho cô trong cơn lũ ồ ạt.

“Anh dẫn em đi.”