Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 29



Tuy rằng Đổng Vi nói hãy cho cô một ngày để xử lý chuyện trong nhà, nhưng Nhược Hoa cũng không chịu ngồi yên, đã bắt đầu đi PR.

Bây giờ trên mạng đang chia thành hai phe, một phe nghi ngờ nhân phẩm của Đổng Vi, hoài nghi cô bất hiếu, không đứng đắn, không chính trực, phe bên kia thì nghi ngờ tính chân thật của tin tức.

[Nếu đúng như lời người đàn ông kia nói, ông ta đã cai rượu* thì vì sao Đổng Vi lại không muốn chăm sóc ông ta chứ]

*Mình nghĩ tác giả viết sai 戒酒 (cai rượu) thành 借酒 (mượn rượu)

[Mặc quần áo hở hang là không đứng đắn sao? Bây giờ đã ở thời đại nào rồi mà còn có tư tưởng quê mùa như vậy hả?]

Nhưng số người lên tiếng như thế rất ít, một mặt do video Đổng Thiện Kiền quay quá chân thật, mặt khác là dân tình đều nghĩ vì sao nhiều người đều nói Đổng Vi không tốt như vậy, càng nhiều lời sai sự thật thì cho dù có là giả thì người khác cũng tin rằng nó là sự thật.

Đổng Vi tới Nhược Hoa đưa tất cả những thứ mình nắm được cho Tô Như, từ khi cô bắt đầu tham gia trận đấu của Nhược Hoa thì cô cũng đã biết sẽ có ngày này, dù sao cách làm người của Đổng Thiện Kiền cô đã nhìn thấu từ mười mấy năm trước rồi.

Tô Như lật tư liệu, không khỏi kinh hãi.

Trên tư liệu nói rằng Đổng Thiện Kiện dùng tên của Đổng Vi để vay tiền, hơn nữa còn là vay từ tận mười năm trước, lúc ấy Đổng Vi mới chừng mười tuổi mà ông ta đã dùng tên của cô để vay tiền. Còn có thêm tin nhắn lần trước Đổng Thiện Kiền dọa dẫm Đổng Vi để lấy hai mươi vạn, cùng với nguyên nhân mấy năm nay Đổng Thiện Kiền bị bắt vào cục cảnh sát vô số lần.

Trong giọng của Đổng Vi mang theo một tia tàn nhẫn: “Nhiêu đây đã đủ khiến ông ta ngồi tù chưa chị?”

“Có thể khởi tố ông ta tội phỉ báng, nhưng ông ta lại là bố của em nên toà án sẽ xem xét lại, hơn nữa còn rất tốn thời gian.” Sau khi nói xong, Tô Như cũng im lặng.

Cô cảm thấy hơi đau lòng cho Đổng Vi vì có một người bố như vậy; khi con còn nhỏ thì không thèm quan tâm, lúc con lớn lên thấy nó có tiền, vậy là sấn tới hút máu chính con ruột của mình.

Đổng Vi gật đầu, cô cũng biết chỉ vậy thôi là không đủ, nhưng cô thật sự rất hận Đổng Thiện Kiền: “Em chỉ hy vọng không liên lụy đến mẹ của em.”

“Ừ, chúng ta phải trao đổi trước một chút, có thể sau đó phải mở họp báo.” Tô Như kêu bọn họ mau chóng xử lý chuyện này.

Bởi vì có tài liệu Đổng Vi cung cấp, bọn họ quyết định buổi chiều sẽ mở một cuộc họp báo.

Đổng Vi là siêu mẫu có tương lai xán lạn nhất, chuyện lần này cũng gây sự chú ý rất lớn trong giới thời trang, không ít nhà báo thời trang tham gia cuộc họp báo lần này.

Đổng Vi nhìn nhà báo phía dưới mà chậm rãi mở miệng: “Chào mọi người, tôi là Đổng Vi. Đầu tiên tôi muốn gửi lời xin lỗi vì chuyện cá nhân của tôi đã làm ảnh hưởng đến các bạn. Ngày hôm qua trong một video được chia sẻ khắp Weibo, người đàn ông kia đúng là bố của tôi, ông ấy tên Đổng Thiện Kiền. Sau đó tôi muốn cho mọi người xem một vài thứ… Đây là giấy nợ năm đó ông ấy dùng tên của tôi để vay tiền, đây là tin nhắn ông ấy tống tiền tôi… Đây là ghi chép ông ấy bị giam ở cục cảnh sát, tất cả mọi thứ này tôi đã đưa cho chuyên gia kiểm tra, toàn bộ đều là thật, không phải do tôi bịa đặt. Mọi người có thể xem thời gian và nguyên nhân ông ấy bị bắt, lúc tôi còn nhỏ đều không gặp được ông ấy, mà lúc gặp thì ông ấy đều say tí bỉ.”

“Mà số tiền được mượn bằng tên của tôi đã được tôi trả hết sau khi lớn lên, tất cả những khoản tiền đó đều được trích từ số tiền tôi làm thêm lúc học đại học, đây là sổ thu chi khi làm việc, có thể thấy rõ nguồn gốc của số tiền này. Trước khi trở thành người mẫu trên sân chữ T, tôi là một người mẫu thị trường, một ngày tôi có thể chạy đến mười mấy nơi để chụp ảnh…”

“Vào mấy tháng trước, lúc tôi còn là một sinh viên năm 4, ông ta lấy món đồ chơi mẹ đưa tôi để đòi lấy hai mươi vạn.”



“Đúng là nơi tôi sinh sống là một nơi rất hỗn loạn, nhưng xuất thân không nói lên tất cả, tất cả những chuyện đó không thể quyết định tôi là dạng người gì.”

“Là một cô gái thời hiện đại, tôi càng không nghĩ rằng cách ăn mặc có thể bình phẩm công việc, tính cách của người nào đó. Chỉ cần làm việc không thẹn với lòng, không thẹn với người khác thì tất cả mọi người đều có quyền chọn lựa cách ăn mặc của mình.”

Cô gái trong video vừa tự nhiên vừa trang nhã, nói có sách mách có chứng, chứng cứ đưa ra đáng tin tưởng hơn của bất kỳ một người nào khác.

Lưu Đăng nhìn cuộc họp báo được phát sóng trực tiếp của Đổng Vi, trong lòng mang theo khiếp sợ và áy náy. Trước nay Đổng Vi đều thể hiện vẻ tươi sáng lạc quan trước mặt bọn họ, không ai có thể ngờ rằng cô lại có một gia đình như vậy.

Mạc Tuyết Nhi nhìn Đổng Vi từ nơi khác lại tức giận nắm chặt tay lại thành quyền, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho Đổng Thiện Kiền.

“Vì sao lại không nói cho tôi biết trên tay cô ta có bằng chứng ông dọa dẫm?”

“Dọa dẫm gì cơ chứ?”

“Ông dọa tống tiền cô ta hai mươi vạn!”

“Vậy mà là dọa dẫm à? Nó cho tôi tiền không phải là chuyện hiển nhiên sao? Từ khi nào ông đây tìm con gái đã trở thành dọa dẫm rồi vậy?”

Mạc Tuyết Nhi hít một hơi thật sâu: “Sao ông không nói chuyện này cho tôi biết trước, tôi sẽ lấy lại hết số tiền đã đưa ông!”

“Trả hết tiền lại à? Không bao giờ.”

Mạc Tuyết Nhi đã phát hiện chuyện này đã không thể nào bôi đen Đổng Vi được nữa, cô ta suy nghĩ rồi nở nụ cười: “Không trả tiền cũng được, ông hãy đến hiện trường phá hư cuộc họp báo lần này đi, nhớ phải nhắc lại ít chuyện của vợ ông đó…”

Nếu không có cách nào bôi đen Đổng Vi thì cứ làm nhà họ Tang ghê tởm một chút cũng được.

“Được, ở chỗ nào?”

Lời phát biểu của Đổng Vi đã đến hồi kết thúc, cô nhìn vào những ống kính đen: “Tôi nói những thứ này để chứng minh sự trong sạch của mình chứ không phải để mọi người thương hại tôi, tôi cũng không cần mọi người thương hại. Bởi vì bạn không thể nào quyết định được xuất thân, nó đều do trời cao ban cho nhưng tất cả đều do sự nỗ lực của mình quyết định. Tôi tin tưởng, việc dựa vào chính mình nỗ lực phát quang phát lượng, mới là việc có thể khiến cho một người cảm thấy vui vẻ.”

Cô nói xong, có phóng viên đứng lên đặt câu hỏi, “Xin hỏi sau khi ba cô uống say sẽ hành hạ, bạo lực cô sao?”

Đổng Vi im lặng không nói gì, Tô Như ở bên cạnh trả lời: “Chủ đề họp báo lần này là Đổng Vi làm sáng tỏ lời đồn trên mạng, xin vị phóng viên này chú ý vào nó.”

“Xin hỏi tiểu thư Đổng Vi một chút, giờ mẹ của cô đang ở đâu? Vì sao từ đầu tới cuối cô đều không đề cập đến mẹ ruột của mình, vậy có phải chứng minh rằng cô được ông Đổng Thiện Kiền nuôi lớn không?”

“Nếu nói ông ấy nuôi tôi thì tôi thấy số tiền lúc trước cũng đủ lắm rồi, quan hệ máu mủ giữa tôi và ông ấy đã sớm bị cắt đứt qua từng ngày ông ấy say rượu rồi.”

“Vậy mẹ của cô thì sao?”

Đổng Vi cắn môi: “Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn trả lời.”

Nếu Hồ Vân Linh đồng ý về với cô thì cô sẽ bảo vệ bà cho thật tốt, chuyện này nhiều lắm cũng chỉ vì Đổng Thiện Kiền không có tiền nên mới tìm cách phá hoại, cô không muốn làm Hồ Vân Linh bị liên lụy.

Nhưng cô cố gắng giữ kín như bưng thế nào thì vẫn vô tình bị phá vỡ.

“Mấy người muốn biết mẹ của Đổng Vi thì cứ hỏi tôi, tôi nói cho mấy người biết!”

Bảo vệ cản không cho Đổng Thiện Kiền tiến vào nhưng giọng của ông ta vô cùng lớn: “Tôi là bố của Đổng Vi, mẹ của nó là một con khốn, ghét bỏ tôi nghèo nên chạy đi cùng tên đàn ông khác. Bây giờ không biết đang ở chỗ nào, cô ta vốn không cần Đổng Vi, tất cả đều do tôi nuôi nó lớn.”

“Đứa con mà con khốn sinh ra đương nhiên cũng là một con khốn, mấy lời của nó toàn là đánh rắm. Tôi đòi tiền con gái mình mà cũng bị nói thành dọa tống tiền. Vu tội cho bố của mình thì sẽ bị thiên lôi đánh.”

“À, đúng rồi, mẹ của nó tên là Hồ Vân Linh, mày có thấy không Hồ Vân Linh, con gái của mày đối xử với bố nó như vậy kìa.”

Tên đang la làng la lối này mới chính là Đổng Thiện Kiền, người đàn ông giả nhân giả nghĩa trong video hoàn toàn không phải ông ta.

Tô Như đã gọi bảo an bịt miệng của Đổng Thiện Kiền lại, tuy cô ấy không biết gì về mẹ của Đổng Vi nhưng lại cảm thấy mẹ của Đổng Vi rất quan trọng với cô.

Đổng Vi mệt mỏi nhắm mắt lại, không muốn nhìn người đàn ông tự xưng là bố của mình nữa.

Buổi họp báo vốn hoàn hảo lại bị Đổng Thiện Kiền làm hỏng, Đổng Vi cảm thấy tất cả mọi thứ của cô đều bị phơi bày ra hết, vết thương mới kết vảy cũng bị bóc ra một lần nữa.

Mệt còn hơn đau.

Dù thế nào cô cũng không trốn thoát khỏi bóng ma của Đổng Thiện Kiền.

Tô Như thấy sắc mặt tái nhợt của Đổng Vi thì hơi lo lắng: “Em không sao chứ?!”

Đổng Vi lắc đầu, nhìn thoáng qua Đổng Thiện Kiền: “Trước khi buổi họp báo này kết thúc tôi còn muốn nói thêm một câu nữa. Nếu ai muốn gây ảnh hưởng người thân của tôi thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tên đó, hơn nữa tôi là con người, con người đều có chuyện riêng, hy vọng mọi người không tìm hiểu quá nhiều về cuộc sống riêng của tôi.”

Cô nói xong liền đứng dậy, rời khỏi hiện trường.

Tô Như còn muốn xử lý một chút chuyện nên không đi qua cùng.

Chu Hoài Ngọc thấy Đổng Vi xuống dưới, vội vàng đi qua, ánh mắt nhìn Đổng Thiện Kiền không có chút thân thiện nào: “Cần anh kêu người đuổi ông ta đi không?”

“Không cần.”

“Bây giờ em…”

“Tôi không sao cả.” Đổng Vi cười cười: “Nhưng mà muốn muốn xin nghỉ mấy ngày để nghỉ ngơi một chút.”

“Ừ.” Chu Hoài Ngọc thấy trạng thái của Đổng Vi giống như thật sự không sao cả, trong ánh mắt chứa một tia tán thưởng: “Anh biết em rất mạnh mẽ mà.”

Từ đầu đến cuối anh ta đều bị sức sống mãnh liệt của Đổng Vi hấp dẫn, anh ta rất ngưỡng mộ việc cô có thể sống là chính mình.

Con ngươi Đổng Vi xẹt qua một chút khác thường, đúng vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy cô hẳn là rất mạnh mẽ, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi rồi.

Chu Hoài Ngọc không hề chú ý: “Nhưng có chút chuyện anh phải nói với em, ngày hôm qua ERGUE liên hệ với chúng ta, tạm thời bọn họ chưa cần ảnh của em.”

“Vậy à, không sao cả, sau này vẫn sẽ còn cơ hội.” Đổng Vi tủm tỉm mở miệng, như là chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới cô.

“Đúng vậy, để anh bảo Tiểu Ninh đưa em về.” Chu Hoài Ngọc bị nụ cười của Đổng Vi thu hút, cũng mỉm cười: “Chuyện còn lại cứ giao cho anh, anh sẽ xử lý tốt giúp em.”

“Vậy cảm ơn Tiểu Chu tổng nhé. Có điều tôi tự về một mình là được, không cần đưa đi đâu.”

Đổng Vi lắc đầu, nhẹ nhàng tiêu sái đi ra ngoài.

Trên đường đi có không ít người nhìn Đổng Vi, nhưng cô đều làm như không thấy, cô mệt mỏi quá rồi, mệt đến mức chỉ muốn trở về ngủ một giấc.

Đổng Vi hoảng hốt phát hiện trước mặt mình có một bức tường, dù thế nào cũng không thể vòng qua được, chỉ có thể nâng cái đầu hơi đau lên, mơ màng liếc mắt thì thấy Thịnh Kình Việt.

Cô yếu ớt mở miệng, hô một tiếng A Việt, sau đó vươn tay với anh: “Em mệt mỏi quá.”

Cô quá mệt mỏi, mệt đến nỗi đứng không vững, cuối cùng rơi vào lồng ngực anh. Trong nháy mắt bị anh ôm lấy, cô còn suy nghĩ vì sao Thịnh Kình Việt lại không đẩy mình ra.

Thịnh Kình Việt sờ sờ trán Đổng Vi thì bị nhiệt độ cơ thể của cô dọa sợ, cơ thể của cô gái trong lòng ngực nóng hổi, sốt mê man.

Khó trách lại gọi anh là A Việt.

Anh còn tưởng rằng mình quá nhớ cô, cho nên mới xuất hiện ảo giác.

“Không cần ôm, tôi không sao cả.” Đổng Vi cố gắng cuộn chặt mình lại thành một khối, ngoài miệng còn nói không cần.

Cô không thể để người khác thấy mình mềm yếu.

Thịnh Kình Việt ấn Đổng Vi vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Anh biết em không sao, chỉ do anh ích kỷ, không muốn để người khác thấy em như vậy.”

Đổng Vi như đã yên lòng, không nói chuyện nữa, mơ mơ màng màng cảm thấy mặt đất xoay chuyển, nhưng cô lại không sợ hãi chút nào cả, bởi vì cái ôm của người đàn ông này quá thoải mái.

Thịnh Kình Việt đưa Đổng Vi về nhà, tìm bác sĩ khám cho cô, bác sĩ nói không phải cô phát sốt vì cảm mạo mà là vì tự tạo quá nhiều áp lực cho mình, thân thể chống đối lại khiến cô phát sốt, cũng xem như năng lực tự điều tiết của cơ thể.

“Cảm ơn bác sĩ.”

Thịnh Kình Việt nhìn cô gái cuộn tròn trong chăn, duỗi tay vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi của cô, trong mắt mang theo một nét đau lòng.

Anh vắt khăn lau mồ hôi cho Đổng Vi, sau đó bưng một ly nước ấm tới rồi dùng tăm bông chấm ướt môi cô.

*

Lúc Đổng Vi tỉnh lại thì chỉ cảm thấy đây là giấc ngủ ngon nhất mấy ngày nay của mình, là lúc không biết mình đang ở nơi đâu, yên tĩnh giống như cô đã bị thế giới bỏ quên tại đây vậy.

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Đổng Vi nghiêng mặt nhìn thấy Thịnh Kình Việt đưa đầu vào, lúc bốn mắt nhìn nhau, cô còn thấy được một vũ trụ rộng lớn trong đôi mắt đen nhánh kia.

Nhưng cô lại quên mất rằng, trong mắt của Thịnh Kình Việt chỉ có một mình Đổng Vi cô.

“Anh đánh thức em sao?”

Cô chậm chạp lắc đầu: “Không có, tôi tự thức dậy.”

“Ừm, đói bụng chưa? Anh nấu cháo cho em này.”

Một lát sau trong phòng đã tràn ngập mùi hương cháo thịt nạc và trứng vịt Bắc Thảo, lúc Đổng Vi dùng muỗng múc cháo thì hơi chần chờ, nhìn về phía Thịnh Kình Việt đang sáng mắt nhìn mình: “Anh muốn ăn à?”

“Không phải, em ăn đi.” Thịnh Kình Việt dời mắt, thỉnh thoảng liếc trộm qua, nhìn thấy dường như Đổng Vi ăn rất ngon mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Bác gái đâu?” Thịnh Kình Việt hỏi.

“Bà ấy ra ngoài du lịch với Tang Dụ rồi, Tang Dụ…” Đổng Vi trầm ngâm một hồi như đang cân nhắc dùng từ, mở miệng nói: “Là cha kế của tôi.”

Thịnh Kình Việt mấp máy môi, anh biết Đổng Vi không muốn làm mẹ của mình lo lắng, nhưng những điều mà cô chịu đựng thì cô phải nói với ai đây.

Đổng Vi nói câu đó xong thì cũng không nói chuyện nữa mà tập trung ăn hết cháo.

“Còn nữa không?” Cô thật sự còn hơi đói bụng, lúc cơ thể dần bình phục thì tốn rất nhiều năng lượng.

Thịnh Kình Việt có chút kinh ngạc, tâm trạng không thể kiềm được mà bắt đầu nhảy nhót, anh dùng đầu lưỡi liếm liếm răng: “Em thích lắm sao?”

“Ừm, ăn rất ngon.” Đổng Vi trả lời chắc nịch.

“À, được.” Giọng điệu của Thịnh Kình Việt rất bình tĩnh nhưng anh lại không biết khi mình nghiêng mặt thì vành tai đỏ bừng đã lộ hết ra.

Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt nhanh tay nhanh chân ra ngoài, không khỏi sửng sốt.

Cô mang giày vào, nhẹ nhàng ra ngoài nhìn về phía phòng bếp.

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, chuẩn bị bắc nồi, song dường như nồi quá nóng nên chỉ có thể áp tay lên lỗ tai, sau đó khiến cả lỗ tai bị nóng đỏ.

Ngốc nghếch.

Một Thịnh Kình Việt bình tĩnh tính toán trong mọi cuộc đua xe, thì ra lúc nấu cháo lại có thể luống cuống tay chân như vậy.

Đổng Vi thả lỏng cơ thể dựa lên tường, thấy Thịnh Kình Việt bối rối đi vòng vòng, cầm khăn trong bếp thì lộ ra một nụ cười, dường như cô không hiểu gì về Thịnh Kình Việt hiện tại cả.

Thịnh Kình Việt múc cháo xong liền thấy Đổng Vi nhìn mình với nụ cười mỉm, anh dừng tay lại một chút, nói như không có việc gì: “Sao em lại lên đây?”

“Nhìn anh.” Sau khi Đổng Vi nói xong còn cố tình ngừng lại vài giây, chờ Thịnh Kình Việt nhìn mình thì cô mới mở miệng nói: “Để anh không phá hủy hết phòng bếp nhà tôi.”

Nhất thời Thịnh Kình Việt không biết phải phản ứng như thế nào, anh đảo mắt qua đống hỗn độn trong phòng thì cũng thở dài trong lòng. Trước nay anh vẫn luôn cảm thấy mình rất thông minh nhưng không ngờ lại gặp chuyện rối bời như vậy.

Người con gái cũng không nói gì nữa, cô lấy cái chén trên tay Thịnh Kình Việt, khi xoay người thì làn váy nhẹ nhàng lướt qua chân anh khiến trái tim của anh không khỏi kích động, giống như có những chiếc xúc tua đang khuấy loạn trong ấy.

Sau khi Đổng Vi ăn cơm xong liền nằm trên sô pha xem TV, trạng thái suy sút này không giống Đổng Vi bình thường.

“Lát nữa có tập thể hình không?” Thịnh Kình Việt hỏi một câu.

Đổng Vi lắc đầu: “Không.”

Cô vốn nghĩ Thịnh Kình Việt sẽ nói thêm hai câu với mình, nhưng đợi mãi không thấy thì mới quay đầu phát hiện Thịnh Kình Việt đã vào phòng bếp rồi.

Tay áo chỉnh tề bị vén lên đến cánh tay, nước nhỏ giọt xuống theo đường cong cơ bắp, chén sứ trắng ngà chuyển động uyển chuyển trên đầu ngón tay anh.

Động tác có thể xem như cảnh đẹp ý vui, Đổng Vi nhìn đến ngây người, ánh mắt chuyển động theo động tác của Thịnh Kình Việt, mãi đến khi chỗ ngồi bên cạnh sô pha lõm xuống một chút, hành động rất nhỏ tác động lên cô thì cô mới tỉnh lại.

Thịnh Kình Việt mở TV ra, nhẹ giọng hỏi: “Xem TV chứ?”

Ánh sáng TV lập loè, bên trong truyền đến tiếng người khiến cho cả căn nhà trở nên ầm ĩ.

Đổng Vi chuyển ánh mắt lên TV, TV đang chiếu chương trình phá án, MC và khách mời rất hài hước, đôi lúc còn khiến Đổng Vi cười đến ngã trái ngã phải, khi dựa vào vai của Thịnh Kình Việt thì thấy cứng đờ. Đổng Vi nghi ngờ anh không chuyên tâm xem TV, nhưng lúc cô hỏi Thịnh Kình Việt một vài vấn đề thì anh đều giải đáp được.

Cô ôm gối ngồi trên sô pha, xem một cách say mê. Tiếng xào rau vẫn phát ra từ trong phòng bếp, thỉnh thoảng Đổng Vi lại mở miệng hỏi: “Thịnh Kình Việt, hung thủ là ai vậy? Ông Vương nói lúc 3 giờ ông ta đang tắm, không nghe thấy tiếng gì cả.”

Lúc này Thịnh Kình Việt sẽ rửa sạch tay, đi ra giải thích với Đổng Vi trong một phút rồi trở lại xào rau.

Đổng Vi cũng chìm vào suy nghĩ vì những gì Thịnh Kình Việt nói.

Chờ đến khi tiết mục kết thúc, Đổng Vi cho rằng Thịnh Kình Việt đã nấu xong, không ngờ rằng trên bàn lại rỗng tuếch: “Sao anh không bưng đồ ăn lên vậy?”

Thịnh Kình Việt lắc đầu: “Không ăn được.”

Đổng Vi gắp một đũa bỏ vào trong miệng, chân mày nhíu lại rồi sau đó cũng giãn ra: “Không đâu, cũng được mà.”

“Đừng ăn.” Thịnh Kình Việt bỏ hết tất cả những thứ đó đi: “Anh đặt cơm hộp, lát nữa sẽ được ăn.”

“Tôi thấy vẫn ăn được mà.” Đổng Vi nhanh chóng gắp đồ ăn rồi nói những lời trái lương tâm.

Gương mặt của cô bất ngờ bị Thịnh Kình Việt bóp lại, anh cau mày: “Nhổ ra, sau này nấu ngon hơn mới ăn được.”

Đổng Vi nhìn gương mặt Thịnh Kình Việt, sau đó nuốt xuống một cái “ực” rồi nhìn về phía Thịnh Kình Việt một cách vô tội.

Thịnh Kình Việt sửng sốt một chút, nhìn đôi môi hơi giương lên của cô gái nhỏ, ngón cái đè trên cánh môi cô, xoa nhẹ nhàng chậm rãi: “Dính dầu rồi.”

Nói xong anh liền rút tay lại, nhanh chóng đổ hết đồ ăn vào thùng rác.

Vẻ mặt của người đối diện rõ ràng rất nghiêm túc nhưng Đổng Vi lại cảm thấy động tác vừa rồi của anh còn chứa một nét quyến rũ.

Hai người ăn cơm ngoài xong thì cũng đúng lúc Hồ Vân Linh gọi video đến.

“Vi Vi, ăn cơm chiều chưa?”

“Ăn rồi ạ. Hôm nay mẹ chơi vui không?”

“Khá vui, hôm nay bọn mẹ đi…”

Cuối cùng Hồ Vân Linh mới nói: “Chú Tang của con cũng thật là, lúc không chơi cũng không cho mẹ mang điện thoại, còn nói mẹ nói chuyện điện thoại xong thì phải đưa điện thoại cho ông ấy, bảo đảm mẹ phải chơi hết mình cùng ông ấy, nếu không mẹ đã sớm gọi điện thoại cho con rồi.”

“Ha ha, chú Tang ghen với điện thoại chứ sao, nhưng mà mẹ ra ngoài chơi với chú Tang thì cứ chơi vui đi ạ, đừng cứ xem điện thoại mãi.” Đổng Vi biết có thể Tang Dụ muốn giúp cô gạt Hồ Vân Linh.

Hồ Vân Linh cười nói: “Được rồi, con ở nhà một mình phải nghỉ ngơi cho khỏe đó, đừng quá mệt mỏi, mẹ sẽ trở về nhanh thôi.”

“Vâng.” Đổng Vi tắt điện thoại rồi gọi riêng cho Tang Dụ.

“Chú Tang, bên này có một số chuyện có lẽ phải nhờ chú ra mặt xử lý một chút, con không muốn ảnh hưởng đến mẹ con, hơn nữa con nghi ngờ sau lưng Đổng Thiện Kiền còn có người khác, chú có thể tra giúp con một chút không?”

Thủ đoạn của Tang Dụ dứt khoát, suy xét cũng chu toàn, trước khi xảy ra chuyện này đã điều tra xong, thủ đoạn xử lý của Mạc Tuyết Nhi rất không sạch sẽ.

“Là Mạc Tuyết Nhi, mẹ của nó là cấp dưới của chú, có thể chú chỉ có thể cảnh cáo một chút, nhiều việc cần phải bàn bạc kỹ hơn, nhưng chú có thể giúp con việc của Đổng Thiện Kiền.”

Lúc nói ra tên của Mạc Tuyết Nhi, Đổng Vi mới bừng tỉnh, thì ra Mạc Tuyết Nhi vẫn luôn ghi hận cô, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng sự kiện ghi âm lần trước cũng do cô ta phá rối.

“Chú giải quyết chuyện của Mạc Tuyết Nhi là được rồi, không cần phiền chuyện của Đổng Thiện Kiền đâu ạ. Con sợ bẩn tay chú.”

Thật ra buổi họp báo của Đổng Vi không bị phá hủy, ngược lại còn bởi vì sự xuất hiện lúc cuối của Đổng Thiện Kiền càng chứng minh cho lời nói của Đổng Vi, mà những lời ông ta nói về Hồ Vân Linh cũng tự động bị cắt ghép.

Không ít cư dân mạng xin lỗi Đổng Vi, để lại tin nhắn dưới Weibo của cô.

[Xin lỗi tiểu tỷ tỷ, lúc trước là em bị lừa thôi [ khóc lớn ]]

[Tôi càng muốn mắng mình ngốc nghếch không tin Đổng Vi hơn hai người kia nữa.]

[Sống với người bố thế này thật đau lòng cho Vi Vi.]

Nhưng bây giờ nó đã không còn quan trọng với Đổng Vi nữa rồi, cô đã quá mệt mỏi, ánh mắt của người khác, bóng ma đè lên đỉnh đầu từ nhỏ đến lớn, những áp lực không thể thấy không thể sờ đó khiến cô sức cùng lực kiệt. Đọc 𝑡hê𝗆 các chương 𝗆ới 𝑡ại [ TR ÙMTRUYỆN.𝑉N ]

Bây giờ cô đang nằm liệt trên sô pha, váy vén lên khỏi đầu gối, tìm một tư thế thật thoải mái, giây tiếp theo thì một tấm thảm lông xuất hiện từ trên trời xuống, lúc cô rời khỏi thảm lông thì mặt nóng đỏ, tức giận nhìn Thịnh Kình Việt: “Tôi nóng muốn chết rồi đây này!”

Thịnh Kình Việt nói: “Bây giờ chỉ có mười mấy độ.”

Tuy rằng bốn mùa ở Hưng Nam đều như hè, mưa vào mùa đông cũng thành mưa mùa hạ, mang theo một chút lạnh lẽo, nhưng với Đổng Vi thì không thấm vào đâu cả.

“Không…”

Cô kháng cự hô một tiếng, sau đó liền nhìn thấy Đồng Xuân Hạ gọi điện thoại tới, Đổng Vi vừa nhận điện thoại vừa đá thảm lông: “Sao vậy Xuân Hạ?”

“Vi Vi, sao cậu xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không nói với tớ? Đổng Thiện Kiền kia không làm gì cậu chứ? A a a tớ tức muốn chết rồi, gần đây ở nước ngoài với người mẫu, mệt mỏi suốt ngày suốt đêm, may mắn là dành chút thời gian để xem tin trong nước, không thì tớ thành người tối cổ rồi!”

Đổng Vi vắt tréo chân: “Không sao đâu, bây giờ giải quyết xong hết rồi, đừng quá lo lắng cho tớ, cậu ở nước ngoài thế nào rồi?”

“Đừng nói nữa, bận quá…” Đồng Xuân Hạ xả một hơi với Đổng Vi: “Vi Vi, nếu chuyện giải quyết rồi thì tớ sẽ không lo lắng nữa, tớ chờ cậu ở Tuần lễ thời trang Milan.”

Đổng Vi cười khổ một chút, không biết đến lúc đó Tuần lễ thời trang Milan còn cần cô hay không.

“Vi Vi cố lên, cậu là giỏi nhất đấy!”

Đồng Xuân Hạ mới tắt máy thì điện thoại của Tô Như lại đến, Đổng Vi phát hiện gần đây cô nghe được nhiều nhất là câu “Em là cô gái mạnh mẽ, em có thể vực dậy được.”

Tắt điện thoại của Tô Như, Đổng Vi thấy Thịnh Kình Việt đang dọn thảm giúp cô, cô mở miệng hỏi: “Thịnh Kình Việt, anh có thấy gần đây tôi hơi sa sút hay không?”

Thịnh Kình Việt lắc đầu: “Không, mệt mỏi rồi nghỉ ngơi rất bình thường, ai cũng sẽ có lúc mệt thôi.”

“A… vậy sao?”

Anh nhặt tấm thảm dưới đất lên, phủ lên chân cô, ngẩng đầu nhìn Đổng Vi: “Anh biết em không phải một công chúa mảnh mai, em có thể tự mình cầm kiếm dài đi diệt rồng.”

“Nhưng nếu ngày nào đó em thấy mệt mỏi, không muốn đưa kiếm lên nữa thì tôi hy vọng em có thể nhớ kỹ, anh vĩnh viễn là kỵ sĩ ở bên cạnh em, có thể nhận lấy thanh kiếm kia giúp em.”

Lần này Đổng Vi không đá văng thảm lông mà chấp nhận quấn chặt nó lại, bởi vì rất ấm áp, ấm đến mức khiến người khác không nỡ đá văng ra.

*

Vốn dĩ Chu Hoài Ngọc đã chuẩn bị điều tra người làm ở sau màn điều khiển chuyện bôi đen Đổng Vi này, kết quả mới phát hiện thì đã có người đưa kết quả cho bọn họ. Khi biết đó là một người thất bại trong cuộc thi Elite Model lần trước, anh ta đoán là có thể vì ghen ghét nên mới làm như vậy.

Tuy rằng Hoa Kinh rất xa nơi này nhưng Nhược Hoa cũng không phải quả hồng mềm muốn bóp là bóp, tra được một ít chứng cứ của nhà Mạc Tuyết Nhi, để trên mạng, thủ đoạn của Nhược Hoa và Tang Dụ hợp lại thì không lâu sau, bố của Mạc Tuyết Nhi dần dần bị giáng xuống, một nhà già trẻ cút sang một nơi xa xôi. Mà sau khi bố của Mạc Tuyết Nhi biết chuyện mình bị giáng chức đều do Mạc Tuyết Nhi thì cô ta không chỉ mất đi tình thương yêu của bố mà còn mất đi thứ cô ta kiêu ngạo nhất, thậm chí cuộc đời người mẫu cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

Chu Hoài Ngọc không phát hiện ra ai đang giúp mình, nhưng điều đó cũng không thể ngăn anh ta đi tìm Đổng Vi.

Gần đây Thịnh Kình Việt thường xuyên chạy tới chỗ của Đổng Vi, Đổng Vi phát hiện vòi nước hơi rỉ trong nhà cô đã được sửa từ lúc nào, mâm đựng trái cây lúc nào cũng có trái cây, những món ăn hàng ngày đều không lặp lại, hơn nữa lại ngày càng hợp khẩu vị của cô.

Lúc sáng Đổng Vi rời giường thì phát hiện mâm đựng trái cây đã trống không, nghĩ lại dường như sáng nay không nghe thấy tiếng gõ cửa của Thịnh Kình Việt, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi không quen.

Dường như cả căn nhà đã trở nên trống rỗng.

Đổng Vi lau mặt, sau đó gạt những thứ lung tung trong đầu qua một bên, nhiều ngày như vậy cô mới dám cầm điện thoại lên xem, mà top 3 hot search chính là #Bố của Đổng Vi xin lỗi#, phía sau còn để chữ “HOT”.

Đổng Vi sợ run, ngay sau đó thì lộ ra vẻ mỉa mai, không ngờ cô lại chờ mong lời xin lỗi của Đổng Thiện Kiền như vậy.

Cô vốn chỉ muốn đi vào xem bừa một chút thì lại nhìn thấy video đầu trên trên hot search.

Trong video mặt của Đổng Thiện Kiền màu xám tro, nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể mình đã phạm sai lầm suốt mấy năm nay, sau đó còn bảo đảm sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của cô nữa, nếu tiếp tục quấy rầy cô thì ông ta sẽ chịu bị bắt.

Lời nói cuối cùng thật sự rất buồn cười, mà Đổng Vi cũng cười thật. Cô cười xong rồi nhắm hai mắt lại, cố gắng không cho dòng nước mắt chảy qua hốc mắt.

Ai cũng có thể nhận ra Đổng Thiện Kiền bị ép nói những lời này, bởi vì lúc cuối sắp kết thúc, màn hình chuyển động thì nhìn thấy một bàn tay thon dài có khớp xương rõ ràng.

Tay rất lớn, cũng rất đẹp, chỗ eo bàn tay còn có một vết thương.

Đổng Vi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, dịu mắt một chút liền nhìn thấy Thịnh Kình Việt đang đứng ở cửa, trong tay xách một rổ cherry tươi ngon.

“Chào buổi sáng. Hái ít cherry cho em nên mới tới chậm.” Đôi mắt của Thịnh Kình Việt dịu dàng như mặt hồ tĩnh lặng, lúc nhìn về phía cô thì chuyên chú mà thâm tình: “Có điều không biết em có thích hay không, nếu em không thích thì ngày mai anh mang thứ khác.”

Bàn tay xách rổ cherry giống y như bàn tay trong video.

Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt, người đàn ông này luôn làm tốt mọi chuyện vào những lúc không ai hay, sau đó sẽ nhìn cô một cách tha thiết vì sợ cô sẽ tức giận.

“Thích.” Đổng Vi mềm lòng, cô cần phải nói chuyện cho xong với Thịnh Kình Việt.

Nói chuyện anh thích, nói chuyện cô đã động lòng.

Thịnh Kình Việt tới không bao lâu thì lại có người tới gõ cửa, Thịnh Kình Việt đổ cherry vào mâm đựng trái cây rồi nói: “Anh đi rửa trái cây.”

Đổng Vi mở cửa ra thì không ngờ rằng ngoài Chu Hoài Ngọc đang đứng ngoài cửa.

“Vẻ mặt của em thể hiện hết bao nhiêu là ngạc nhiên rồi kìa.” Chu Hoài Ngọc mỉm cười.

“Tiểu Chu tổng? Sao anh biết nhà tôi ở đây……”

“Anh không biết, nhưng anh có thể đi hỏi thăm từ từ.” Chu Hoài Ngọc đưa một hộp quà tới trước mặt Đổng Vi: “Đây là quà chúc tân gia của em.”

“Nhận lời chúc của Tiểu Chu tổng là được rồi, không cần quà cáp gì đâu ạ.”

“Không, em nhận đi, à mà anh có thể vào uống một ly nước không? Hỏi nãy giờ nên giọng hơi đau.” Giọng của Chu Hoài Ngọc đúng là hơi khàn khàn.

Đổng Vi chần chừ: “Không sao, Tiểu Chu tổng vào đi.”

Giây đầu tiên Chu Hoài Ngọc tiến vào liền nhìn thấy một đôi giày nam khác đặt trên kệ giày.

Anh ta giả vờ hỏi vu vơ: “Vi Vi có khách khác sao?”

Đổng Vi ừ một tiếng.

“Được rồi, anh uống chén nước rồi đi ngay.” Chu Hoài Ngọc nói với vẻ hiền lành dễ gần.

Tuy rằng Chu Hoài Ngọc nói uống một ly nước xong đi nhưng anh ta có ý đồ gì thì Đổng Vi thấy rất rõ, cô không nghe rõ tiếng nước lắm, hít một hơi thật sâu, cô muốn nói với Chu Hoài Ngọc rằng cô đã có người mình thích rồi.

Nhưng Chu Hoài Ngọc đã đưa điện thoại lên trước mặt trước khi cô kịp mở miệng: “Đã tìm được chủ mưu của chuyện lần này rồi, là Mạc Tuyết Nhi. Lúc trước cô ta tới Hưng Nam cũng hẹn gặp Đổng Thiện Kiện, sau đó Đổng Thiện Kiền bắt đầu không ăn cơm, giả vờ mình đang rất đói.”

“Hơn nữa trên điện thoại của Mạc Tuyết Nhi, bọn anh còn tìm được video nói chuyện phiếm giữa em và Lý Nhậm Hà, là một diễn viên đóng thế trong đoàn phim “Light & Shadow” gửi cho cô ta, người đó cũng kiếm được một số tiền từ cô ta.”

Đổng Vi nhíu mày, quả thật là Mạc Tuyết Nhi.

“Chuyện này tốn thời gian mấy ngày của nhóm Kỹ thuật bọn anh đó, em muốn khen thưởng anh thế nào đây?” Chu Hoài Ngọc như nói giỡn nên vô cùng vui vẻ.

Đổng Vi nhìn thấy Thịnh Kình Việt đi từ phòng bếp ra, trong tay còn cầm cherry, con ngươi lại u ám đáng sợ.

Cô mất tập trung, giây tiếp theo lại bị cảm giác ở bên tai kéo trở về, Chu Hoài Ngọc vén tóc cô lên, kẹp sau tai cho cô rồi ngón tay nhẹ nhàng cọ lỗ tai cô.

Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Chu Hoài Ngọc ở bên tai mình: “Anh trêu em thôi, không cần em khen thưởng anh đâu.”

Đổng Vi hơi thấy sắc mặt của Thịnh Kình Việt ngày một lạnh xuống, chân mày cũng nhướng lên vô cùng khổ sở.

Cô hơi đau lòng, xoay đầu, né tránh ngón tay của anh ta: “Tiểu Chu tổng.”

Chu Hoài Ngọc xoa xoa chân mày, buồn rầu nói: “Lúc đó anh không khống chế được.”

Anh ta bắt đầu xin lỗi rồi nhìn lại phía sau theo bản năng, liền nhìn thấy Thịnh Kình Việt.

Môi của Chu Hoài Ngọc chậm rãi cong lên: “Lại là cậu à… Xin chào, tôi là Chu Hoài Ngọc, làm phiền cậu chăm sóc Vi Vi rồi.”

Lời nói của hắn có mùi như ông chủ vậy.

Gân xanh của Thịnh Kình Việt nổi lên trên trán, thấy Chu Hoài Ngọc đi ra ngoài, cầm cherry đi về phía Đổng Vi.

Đổng Vi mở miệng muôn giải thích thì nhìn thấy Thịnh Kình Việt ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn cô.

“Đổng Vi, anh cũng là người.”

“Trái tim của anh cũng biết đau.”