Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 37: Chủ mưu thâm tình



Đại tiệc được tổ chức ở sảnh tiệc nổi tiếng ở Hưng Nam, Đinh Phi Vũ không chỉ mời nhà tài trợ mà còn mời những người đã từng hỗ trợ câu lạc bộ từ khi thành lập đến nay.

Bạn bè của Đinh Phi Vũ cũng đặc biệt từ Bắc Kinh tới ra mặt cho anh ấy.

Những người này hầu như đều là con ông cháu cha, bọn họ không đến một mình, người nào cũng dẫn theo bạn gái, bởi vậy trong đại sảnh đều là người đẹp, nói cười nhẹ nhàng.

Lúc Đổng Vi kéo Thịnh Kình Việt vào, tất cả mọi người trong sảnh đều liếc qua, có người ngưỡng mộ Thịnh Kình Việt, có người nhận ra Đổng Vi cũng đến.

Chỉ có điều, người ở đây đều là người có máu mặt, sẽ không nói chuyện này với đám phóng viên truyền thông.

Đinh Phi Vũ đang nói chuyện với Thạch Lượng thấy Thịnh Kình Việt đi vào, anh ấy thấy mắt Thạch Lượng sáng rực lên rõ ràng, lại càng cảm thấy nhà tài trợ này rất coi trọng Thịnh Kình Việt.

Anh ấy giải thích: "Thạch tiên sinh, A Việt vốn bận tập luyện nhưng biết Thạch tiên sinh rất coi trọng mình cho nên tập xong đã chạy vội tới đây."

Thạch Lượng gật đầu: "Không biết Đinh tiên sinh có thể dẫn tôi đi nói đôi lời với cậu Thịnh được không?"

"Rât sẵn lòng."

Đinh Phi Vũ dẫn Thạch Lượng qua chào hỏi Thịnh Kình Việt: "A Việt, cậu tới cũng không nói với tôi một tiếng, có phải muốn cho chúng tôi bất ngờ không?"

Đổng Vi ở bên cạnh nói: "Đúng vậy đó."

Thịnh Kình Việt cúi đầu nhìn qua Đổng Vi, cô nháy mắt với anh một cái, khiến anh không nhịn được giật giật môi.

"Thạch tiên sinh, giới thiệu cho anh một chút. Đây là bạn gái của A Việt, Đổng Vi. Còn đây là nhà tài trợ lớn nhất của câu lạc bộ, Thạch tiên sinh."

"Chào Thạch tiên sinh."

Đổng Vi chào hỏi.

Thạch Lượng phản ứng rất bình thản với Đổng Vi, ánh mắt dừng lại trên người Thịnh Kình Việt, mấy người nói qua nói lại một lúc, Thạch Lượng không nhịn được nữa, nói: "Có thể nhân cơ hội này nói chuyện với cậu Thịnh không, tôi muốn hỏi ý kiến của cậu vài vấn đề về xe đua."

Thạch Lượng kiếm cớ quá dở, Đinh Phi Vũ rõ là cũng đua xe nhưng lại không hỏi anh ấy, có điều Đinh Phi Vũ chỉ coi là nhà tài trợ muốn tạo quan hệ tốt với Thịnh Kình Việt nên cố tình tìm chủ đề.

Thịnh Kình Việt vẫn chưa đưa trả lời, Đổng Vi đi đến bên tai anh nói, "Đi đi, đây chính là nhà tài trợ lớn nhất của các anh, đắc tội với anh ta thì Phi Vũ chắc chắn sẽ đánh anh đó."

Anh cười khẽ: "Anh ấy không dám."

Có điều anh cũng không muốn làm khó Đinh Phi Vũ, dù sao anh ấy có thể tổ chức đại tiệc cảm ơn Thạch Lượng cho thấy sự coi trọng Thạch Lượng nhiều thế nào, Thịnh Kình Việt sẽ không làm Đinh Phi Vũ mất mặt.

Hai người ra nói chuyện riêng, Đinh Phi Vũ nâng ly rượu với Đổng Vi: "Vẫn là em biết cách, anh khuyên mãi mà cậu ấy cũng không chịu tới, nhà tài trợ lần này rất coi trọng A Việt, hỏi anh rất nhiều lần."

Tất nhiên anh ấy sẽ không ngây thơ cho là Thịnh Kình Việt đột nhiên đổi ý.

Đổng Vi nhẹ nhàng lắc chất lỏng trong chén rượu, làm sao không thấy rõ chứ? Dù sao người này cũng là ông chủ của Thịnh Kình Việt mà.

Đinh Phi Vũ thấy Đổng Vi không nói gì, tiến gần đến hỏi: "Làm thế nào mà em khuyên được cậu ấy tới vậy?"

Đổng Vi lắc đầu: "Không có gì đâu."

Cô cũng chỉ nói mình muốn đến, Thịnh Kình Việt đã dẫn cô tới.

Bây giờ chắc Thịnh Kình Việt cũng nhìn thấy Thịnh Chu rồi.

Cô ngửa đầu uống hết ly rượu, rượu màu đỏ tươi nhuộm đỏ môi cô, Đổng Vi há miệng ra liếm sạch rượu thì thấy Lưu Đăng đang nhìn mình.

Trong ánh mắt của cậu ta dường như có sự khinh thường, Đổng Vi giả vờ như không nhìn thấy Lưu Đăng, vừa uống rượu vừa nói chuyện với Đinh Phi Vũ.

Đinh Phi Vũ nhìn Đổng Vi uống hết ly này đến ly khác, cảm thấy hình như cô tâm sự trong lòng, đè chén rượu trong tay cô lại: "Đừng uống nữa, em say rồi."

Đổng Vi lắc đầu: "Em không say."

Đinh Phi Vũ thở dài: "Anh dẫn em vào phòng nghỉ ngơi, lát nữa bảo A Việt đi tìm em."

Đổng Vi đi loạng choạng, nhưng vẫn cố nói mình không say.

Đinh Phi Vũ sắp xếp chỗ nghỉ cho Đổng Vi xong xuôi, mới thở dài một hơi.

Cô rất xinh đẹp, chỗ nào cũng có người để ý tới, Thịnh Kình Việt đi ngay trước mắt anh cho nên anh phải chăm sóc cho cô đàng hoàng.

"Được rồi, em nghỉ ngơi ở đây một chút, anh đi tìm A Việt tới."

Đổng Vi day day huyệt thái dương, ánh mắt có chút mông lung, cô vẫn còn ý thức, nhưng thân thể lại không chống đỡ nổi nữa.

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Đổng Vi cứ nghĩ là Thịnh Kình Việt đã tới, ai dè lại thấy Lưu Đăng dùng ánh mắt khó nói nhìn cô.

Cô khó chịu cau mày lại, giọng nói ngà ngà men say: "Cậu vào đây làm gì?"

"Anh Việt không ở đây, tôi có trách nhiệm trông coi chị." Lưu Đăng cúi đầu rót một cốc nước cho Đổng Vi.

Cô nhìn cốc nước kia, vươn tay làm đổ nó.

"Chị làm cái gì vậy?" Lưu Đăng gầm nhẹ lên.

Đổng Vi chỉ ngón tay ra ngoài cửa: "Cút ra ngoài."

Lưu Đăng tức giận, mặt đỏ phừng phừng nhưng không đi ra ngoài mà tìm giấy ăn lau nước trên mặt bàn đi, vừa lau vừa nói: "Vừa rồi... vừa rồi có phải chị định... quyến rũ anh Phi Vũ không?"

Trong mắt cậu ta, Đổng Vi uống rượu trước mặt Đinh Phi Vũ, thè lưỡi liếm môi, rõ là có ý dụ dỗ, cậu không thể nào trơ mắt nhìn Đổng Vi lên xe người đàn ông khác được.

Cậu vừa nói xong, Đổng Vi đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt ngà ngà say như thể đốt một mồi lửa, sáng rực có thể khiến người khác chết cháy.

Lưu Đăng không nhịn được lùi lại đằng sau một bước, không dám đối mặt với Đổng Vi.

Cô đứng lên, từng bước áp sát: "Cậu tức giận cái gì? Cho là tôi muốn dụ dỗ cậu sao?"

"Chị nói bậy bạ gì đó? Tôi không có ý đó."

Lưu Đăng bị Đổng Vi ép lui về đằng sau, vẻ mặt hoảng loạn, không nghe được tiếng động bên ngoài đang dần tới gần hơn.

Đổng Vi xinh đẹp, lạnh lùng dọa người đột nhiên nở nụ cười, thò tay vén áo để lộ một mảng da thịt: "Muốn tôi làm thế này với cậu sao?"

"Hay là thế này?"

Cô khẽ cắn môi dưới, cắn cánh môi hồng ẩm ướt tới gần Lưu Đăng, cậu ta bị sắc đẹp làm hoảng loạn, cứ thế nhìn chằm chằm vào đôi môi cô.

Cậu ta vẫn luôn biết Đổng Vi rất xinh đẹp nhưng chưa từng thấy dáng vẻ lúc này của cô, tựa như một cô nàng yêu tinh có thể kéo cậu xuống vực sâu thăm thẳm không tài nào trở lại được.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lưu Đăng lại càng hoảng sợ hơn, ngẩng đầu thì thấy Thịnh Kình Việt, lập tức đẩy Đổng Vi ra: "Anh Việt, em không làm gì hết, là chị ấy, chị ấy dụ dỗ em."

Đổng Vi ngã ngồi dưới đất, tóc xõa tung rối bời trên mặt, cánh môi giống như bị ai đó cắn, cô cúi đầu không giải thích một lời.

Thịnh Kình Việt vội vàng đỡ Đổng Vi dậy, ánh mắt anh chăm chú nhìn môi cô, Đổng Vi lại nghiêng đầu đi đẩy anh ra.

Lưu Đăng vẫn đang lắp bắp giải thích, giọng Thịnh Kình Việt lạnh buốt: "Đi ra ngoài."

Lưu Đăng đột nhiên ngậm miệng lại, cậu luống cuống nhìn Thịnh Kình Việt: "Anh Việt, anh phải tin em."

"Tôi bảo cậu đi ra ngoài!" Thịnh Kình Việt nhăn mày, ánh mắt như ngập trong băng lạnh, Lưu Đăng không dám nói thêm gì nữa, ngập ngừng đi ra ngoài.

"Vi Vi, vừa rồi có chuyện gì?" Thịnh Kình Việt tới gần Đổng Vi, nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho cô.

Đổng Vi vẫn không nói lời nào.

"Là do Lưu Đăng thích em nên em mới không muốn cậu ấy tham gia câu lạc bộ sao? Vi Vi, tại sao em không nói với anh?"

Cô yên lặng một lúc lâu, giễu cợt nói: "Anh luôn cho rằng mình đúng, em nói cho anh biết, anh sẽ tin em sao? Dù gì cậu ta cũng là đồng đội của anh."

Thịnh Kình Việt lắc đầu: "Vi Vi, em không thể như vậy được, em không nói cho anh biết, làm sao đoán được anh sẽ làm gì?"

"Em nói cho anh biết, bất kể là thật hay giả, anh sẽ luôn tin em."

Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt, trong mắt có chút không tin.

"Lần này là lỗi của anh, nhưng Vi Vi à, em có thể tin tưởng anh được không? Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ mãi mãi tin em."

Tay Thịnh Kình Việt nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, "Cậu ta hôn em rồi sao?"

Đổng Vi hơi nhíu mày: "Anh... anh vừa nói cái gì?"

"Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ mãi mãi tin em."

"Câu trước đó."

"Anh sai rồi."

Người Đổng Vi chấn động, lắc đầu, anh không nên như vậy, anh không nên có dáng vẻ thế này.

Tim của cô gái ngà ngà say dường như được ngâm trong suối nước nóng, lúc lại giống như bị ngọn lửa thiêu đốt.

Thịnh Kình Việt cho rằng Đổng Vi uống say, đỡ cô ngồi lên ghế, mở cửa ra thì thấy Lưu Đăng vẫn ở bên ngoài.

Đổng Vi không nghe được Thịnh Kình Việt nói gì, chỉ nghe thấy Lưu Đăng tức giận kêu lên: "Anh Việt, anh phải tin em, đó là dấu vết tự chị ta làm ra, không liên quan gì đến em!"

"Anh Việt, anh đừng đuổi em đi!"

Đổng Vi ngồi đó, nhìn thấy ánh mắt không thể tin của Lưu Đăng, nghĩ đến sự tin tưởng tuyệt đối của Thịnh Kình Việt, cô chưa bao giờ chán ghét mình như giờ phút này.

Cô sẽ khiến anh trắng tay...

*

Không ai biết tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, dường như tất cả mọi chuyện đều không xảy ra, ngoại trừ việc Lưu Đăng rời câu lạc bộ, mà Thịnh Kình Việt giúp cậu ta làm một việc cuối là giới thiệu cậu ta cho một câu lạc bộ khác.

Tất cả mọi người đều cho rằng Lưu Đăng đi ăn máng khác rồi.

Tiểu Phương không vui nói: "Lúc trước cậu ta xin anh Việt muốn vào câu lạc bộ của chúng ta, bây giờ bỏ đi còn muốn nhờ anh Việt giới thiệu, nếu không có anh ấy đảm bảo, Lưu Đăng có thể vào được câu lạc bộ tốt như vậy sao?"

"Lưu Đăng có thiên phú, người ta đồng ý cho cậu ta vào rồi, điều này chứng minh cậu ta có thực lực, Tiểu Phương, sau này đừng nói chuyện này ra nữa." Đinh Phi Vũ cau mày nhìn Thịnh Kình Việt đang tập luyện, anh ấy vẫn cứ cảm thấy tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó.

Tập luyện xong xuôi nhưng Thịnh Kình Việt vẫn chạy tiếp một vòng rồi lại một vòng nữa, người khác đều cho là sắp thi đấu nên anh gấp gáp tập luyện nhưng Đinh Phi Vũ lại cảm thấy không bình thường.

Tất cả đều không bình thường.

Đổng Vi hẹn Đông Xuân Hạ đi uống rượu, nhìn cô uống hết ly này tới ly khác, Đông Xuân Hạ cầm chai rượu ra xa, không nhịn được hỏi: "Đổng Vi, cậu làm sao thế?"

Ánh mắt cô mờ mịt, uống hết rượu: "Xuân Hạ, đưa rượu cho tớ."

"Cậu không thể uống nữa." Đông Xuân Hạ vừa tránh vừa để ý kính râm của cô lung lay, nếu không hotsearch ngày mai nhất định sẽ là nghi ngờ siêu mẫu Đổng Vi thất tình say rượu mất.

Thấy Đông Xuân Hạ không đưa rượu cho cô, Đổng Vi lấy rượu của bạn mình uống luôn.

Đông Xuân Hạ tức giận bỏ cốc rượu xuống: "Đổng Vi, bây giờ nhìn cậu có khác gì với ông bố rượu chè be bét kia đâu."

Đổng Vi dừng lại, đúng vậy, có khác nhau gì đâu, bây giờ cô đối xử với Thịnh Kình Việt có khác gì với lúc trước chứ, rốt cuộc cô đang làm cái gì đây.

Đổng Xuân Hạ nói xong đã hối hận, đưa tay ra ôm Đổng Vi: "Vi Vi, vừa rồi tớ nóng tính quá, xin lỗi cậu."

Đổng Vi tựa vào vai cô ấy khóc lên.

Đông Xuân Hạ đoán có lẽ bạn mình đang đấu tranh trong lòng, vỗ lưng Đổng Vi: "Khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn."

Cô đem tất cả những gì yếu đuối hòa với nước mắt tuôn ra, cô không thể yếu lòng vào phút cuối được, cô muốn hoàn thành kế hoạch.

Vừa uống mới rượu xong lại khóc lâu như vậy nên cuối cùng cô chỉ có thể choáng váng tựa vào vai Đổng Xuân Hạ, cô ấy ôm Đổng Vi bất động không đi nổi, đành phải gọi Thịnh Kình Việt qua đón.

Ánh đèn sáng chói trong sàn nhảy khiến Đổng Vi không mở mắt ra được, dường như thấy Thịnh Kình Việt đi về phía mình nhưng người này lại để tóc xoăn, cô mỉm cười ngây ngốc, một giây sau bị người nào đó bịt kín mắt.

Giọng nói của người con trai ẩn chứa sự ghen tuông vang lên bên tai: "Đổng Vi, em đang nhìn ai thế?"

Đông Xuân Hạ vội vàng giải thích: "Vi Vi say rồi, anh mau dẫn cô ấy về đi, bạn trai cũng sắp đến đón em rồi, đừng lo lắng cho em."

Thịnh Kình Việt ôm Đổng Vi vào lòng, không cho cô nhìn người khác, gật đầu: "Vậy tôi đưa cô ấy về trước."

Anh ôm cô lên xe, nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, thắt chặt xong thì lại nhìn vào hàng mi dài của cô, anh biết dưới hàng mi dày kia là đôi mắt quyến rũ đến cỡ nào, là ánh mắt khiến người khác phát điên tới mức nào.

Nhưng đã bao lâu cô không nhìn anh chăm chú rồi.

Mắt Đổng Vi thỉnh thoảng động đậy một chút, cách một tầng mí mắt mỏng manh, những nụ hôn mang theo sự chiếm hữu đặt trên mắt cô, sau đó chuyển sang môi, Thịnh Kình Việt vừa hôn đã có chút không kiềm chế được.

Anh hôn thêm một cái rồi lại hôn tiếp cái nữa, biết môi cô đã bị cắn đau rồi nhưng vẫn không chịu buông ra, giống như muốn hôn đè lên dấu vết của người khác.

Lông mi Đổng Vi run rẩy, cố gắng mở to mắt, cảm nhận được đôi môi vô cùng đau đớn, mà người con trai trước mặt mình vẫn hôn lấy hôn để, như có sự cố chấp nào đó.

Việc này khiến cô nghĩ đến anh đang muốn che đi dấu vết gì đó, cô chịu đựng một lúc tránh khỏi môi hôn của anh, thở dốc nói: "Anh đang làm gì vậy?"

Lúc này Thịnh Kình Việt tựa như bị giật mình tỉnh lại, nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, đưa tay định chạm vào một chút thì bị cô hất tay ra, cô nhắm mắt lại: "Nếu như anh cảm thấy em không sạch sẽ, vậy chúng ta chia tay đi."

Hai chữ 'chia tay' vừa nói ra quét sạch bầu không khí mập mờ vừa rồi.

Thịnh Kình Việt nặng nề thở ra một hơi: "Anh không cảm thấy em không sạch sẽ, chỉ là lúc hôn em, anh không kiềm chế được."

"Vi Vi, em say rồi, chúng mình về nhé."

Đổng Vi không nói gì, dường như đã say thật nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau tỉnh lại, hình như cô quên mất chuyện tối qua, cô vò đầu sau say rượu, đi ra thì thấy Thịnh Kình Việt đang nấu cháo, cô nhào vào lưng anh: "Không phải tối qua em uống nhiều quá đấy chứ?"

Thịnh Kình Việt nghiêng đầu nhìn cô một cái, ôm cô, tay để trên đùi cô, "Ừm, em không nhớ ư?"

Anh vừa nấu cơm, lòng bàn tay vừa nóng lại vừa thô ráp, mà da cô lại như cánh hoa mềm mại, nhẹ nhàng cọ một cái đã đỏ lên cả mảng lớn, kéo theo cả tiếng lạo xạo.

"Không nhớ, thật sự tối qua em uống nhiều lắm." Đổng Vi giữ tay Thịnh Kình Việt lại, xấu hổ nói: "Anh bỏ tay ra đi."

Thịnh Kình Việt nở nụ cười: "Anh sợ em ngã."

"Em sẽ không ngã đâu."

"Vậy được, anh bỏ tay ra rồi."

Thịnh Kình Việt vừa bỏ tay ra thì một đôi chân lại quấn lên hông anh, đan xen đằng trước khóa chặt anh lại.

Đổng Vi đắc ý nói: "Sự dẻo dai của em đúng là tốt thật đó."

"Ừm."

Được một lúc Thịnh Kình Việt mới ừm một tiếng, Đổng Vi không biết người này vừa thần người nghĩ đến cái gì, cô ôm cổ anh: "Không được nghĩ chuyện bậy bạ."

"Chuyện bậy bạ gì?"

Vẻ mặt anh không đổi, Đổng Vi còn tưởng là mình nghĩ nhiều quá, đang định bắt anh đút ô mai cho cô thì thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên.

Tựa như ánh ban mai ghé vào chiếu rọi.

Cô lập tức nắm chặt thịt trên mặt Thịnh Kình Việt, hô to: "Anh còn dám nói không nghĩ bậy bạ, vậy anh cười cái gì?"

Khuôn mặt đẹp trai bị kéo đến biến dạng nhưng nụ cười trên mặt anh càng lớn hơn.

"Ha ha ha..."

Tiếng cười sảng khoái của người con trai hòa với tiếng nói tức tối của cô gái quấn quýt lại với nhau.

Hai người đùa giỡn một lúc, Đổng Vi bảo Thịnh Kình Việt đút trái cây cho mình, cả người giống như một con koala bám một cái cây, đói bụng sẽ có người đút hoa quả tận miệng, khát sẽ có người cho uống một ngụm sữa bò.

Đến khi Thịnh Kình Việt nấu cháo xong, Đổng Vị đã bị đút ăn no căng bụng.

Anh mở miệng nói: "Vi Vi, anh đã gặp Thịnh Chu rồi."

Đổng Vi đã nghĩ là anh sẽ không nói chuyện này với cô, không ngờ bây giờ anh lại nói ra. Cô giả vờ như không biết gì, hỏi:

"Ông ta tìm anh làm gì?"

"Thịnh Chu bảo ông ta bị bệnh rồi, mong anh có thể quay về."

"Vậy ông ta có ý kiến gì với việc gì đua xe của anh không?"

"Ông ta nói có thể chấp nhận được." Thịnh Kình Việt nói rất bình tĩnh, rõ ràng là anh không tin một người không chấp nhận chuyện gì đó hơn nửa đời người, sẽ thay đổi vì bệnh tật, nhưng anh nói cho cô biết, vậy thì tức là chuyện này có ảnh hưởng đến anh.

"Vậy anh sẽ quay về ở đó ư?"

"Không." Thịnh Kình Việt lập tức nói, "Vi Vi, đây mới là nhà của anh."

Đổng Vi cúi đầu khẽ khàng ừm một tiếng.

"Chỉ là buổi sáng anh muốn đi bệnh viện thăm ông ta." Thịnh Kình Việt nói tiếp, "Vi Vi, em có thời gian rảnh không?"

Cô ngẩng đầu nhìn anh, Thịnh Kình Việt nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô thì nở nụ cười: "Giật mình như thế làm gì? Chỉ là muốn nói cho ông ta, anh có người mình yêu rồi, đừng nghĩ tới việc sắp xếp vợ chưa cưới gì đó cho anh nữa, tránh cho bạn gái anh lại ghen."

"Còn lâu em mới ghen." Đổng Vi nhỏ tiếng phản bác.

"Em có rảnh không, Vi Vi."

"Có."

Sau khi hai người ăn sáng xong thì cùng nhau vào bệnh viện.

Thịnh Kình Việt vào phòng bệnh còn Đổng Vi lại muốn đứng ở bên ngoài.

Ngày trước cô cảm thấy Thịnh Kình Việt chưa từng dẫn cô về nhà, là vì anh không yêu cô.

Nhưng đến bây giờ anh bằng lòng đưa cô về, cô lại có chút chùn chân.

Khi Chu Hoài Ngọc đến thì thấy Đổng Vi đứng ở bên ngoài thì có phần kinh ngạc, nhìn vào bên trong phòng bệnh, nụ cười anh ta dần phai nhạt: "Em cũng biết rồi à?"

Đổng Vi gật đầu.

Thịnh Kình Việt thấy Chu Hoài Ngọc ở cửa, nói vài câu với Thịnh Chu rồi ra ngoài.

Chu Hoài Ngọc thấy Đổng Vi và Thịnh Kình Việt đứng cùng nhau, giọng nói lạnh nhạt: "Có phải giấu giếm mệt mỏi lắm không?"

Anh ta vẫn cho là mình không thua nhưng bây giờ xem ra, Đổng Vi đã biết anh ta là anh trai của Thịnh Kình Việt từ lâu, nhưng không nói cho anh ta biết, có lẽ là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ tưởng bở của anh ta như thế nào.

Chu Hoài Ngọc nhìn Thịnh Kình Việt: "Có người đã nói không quay về nhưng bây giờ xem ra chỉ là lời nói dối rồi, lúc trước cậu cầu xin tôi chăm sóc cho Đổng Vi, tôi vẫn nhớ rõ ngày đó Đổng Vi khóc rất đau lòng đó."

Nghe được lời nói của Chu Hoài Ngọc, sắc mặt Thịnh Kình Việt thay đổi, anh nắm chặt nắm đấm: "Anh hoàn toàn không coi Thịnh Chu là bố mình, hoàn toàn không coi nhà họ Thịnh là nhà mình, anh không muốn tôi quay về chẳng qua là vì không muốn tôi tranh giành tài sản, tôi hứa với anh, đã là đồ nhà họ Thịnh thì tôi sẽ không cần."

Chu Hoài Ngọc sửng sốt, lập tức nhìn Đổng Vi: "Vi Vi, em cũng nghe thấy Thịnh Kình Việt nói gì rồi đó. Mong là lần này cậu ta sẽ không đổi ý nữa."

Thịnh Chu là một con bạc, lúc ông ta thua có thể trắng tay nhưng lúc thắng, tài sản của ông ta nhiều không tài nào tưởng tượng nổi.

Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt, anh vứt bỏ những tài sản kia là vì cô sao?

Trước khi đi, cô nhìn qua Thịnh Chu, dù ông ta có kiêu ngạo thế nào, đến lúc bị bệnh cũng chỉ là một ông già yếu ớt, mà con trai bên cạnh lại chỉ nghĩ đến tài sản của bố mình.

Đúng là một ông bố đáng thương!

*

Thịnh Kình Việt vừa tới bệnh viện vừa hối hả quay lại tập luyện, thời gian vô cùng gấp gáp.

Mà gần đây Đổng Vi cũng bận đi show ở nước ngoài, ngay cả điện thoại hai người cũng chẳng gọi được mấy cuộc.

Tuần lễ thời trang Xuân Hạ lần này, Đổng Vi đi liên tiếp hai mươi show, khiến cả trong và ngoài nước đều kinh ngạc, ngày tuần lễ thời trang kết thúc, cô ngủ ở khách sạn cả ngày.

Cô quá mệt mỏi.

Lúc tỉnh lại, nhìn sắc trời chạng vạng tối, đột nhiên muốn biết Thịnh Kình Việt đang làm gì, gọi điện cho anh, huấn luyện viên của anh nghe máy.

"Vi Vi hả, A Việt vẫn đang tập luyện, lát nữa tôi bảo cậu ấy gọi lại cho cô nhé?"

"Không cần đâu, để anh ấy tập trung tập luyện đi ạ, đỡ làm phiền tới anh ấy."

Đổng Vi ngắt điện thoại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô chỉ muốn nói với Thịnh Kình Việt là cô đã hoàn thành catwalk thành công rồi.

"Chị Vi Vi, chị dậy rồi ư? Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi." Tiếu Ninh gọi cô ở bên ngoài, Đổng Vi mở cửa ra, cô ấy hưng phấn nói:

"Chị Vi Vi, chị thay quần áo nhanh lên, buổi tối còn có phóng viên đó."

"Ok, ok, chị biết rồi."

Mấy ngày vừa rồi Tiểu Ninh mệt mỏi không chịu nổi, Đổng Vi cười nói: "Tiểu Ninh à, lần này cho em thêm tiền thưởng, em muốn bao nhiêu?"

"Còn... còn có tiền thưởng á?"

"Chị đưa tiền thưởng cho em, có muốn không?"

"Có, em muốn chứ." Tiểu Ninh biết chút tiền thưởng này không là gì với Đổng Vi, cô ấy nhận, hai người đều có thể vui vẻ.

Đổng Vi ở nước ngoài thêm mấy hôm, dạo quanh mấy địa điểm nổi tiếng một lần.

Lúc Tiểu Ninh chụp ảnh cho Đổng Vi thì thấy có một người đàn ông đi tới, nói: "Để tôi cầm chụp cho, như vậy thì hai cô có thể chụp chung được rồi."

"Cám ơn anh, Tiểu Ninh tới đây." Đổng Vi chụp chung với Tiểu Ninh rất nhiều ảnh, lúc sau người đàn ông đó còn muốn xin số Đổng Vi.

Cô lắc đầu: "Ngại quá, tôi có bạn trai rồi."

Người đàn ông đó chỉ có thất vọng bỏ đi.

Tiểu Ninh vừa nhìn ảnh chụp vừa nói: "Chụp đẹp thật, chị Vi Vi, em có thể hỏi chị một chuyện được không?"

"Hỏi đi."

"Sao lần này em không thấy bạn trai chị, tại sao anh ấy cũng không tới thăm chị một chút chứ?" Tiểu Ninh hỏi xong đã hối hận, "Chị Vi Vi, chị cứ coi như em chưa hỏi gì nha."

"Không sao, gần đây anh ấy sắp thi đấu nên tương đối bận mà thôi. Hơn nữa, nếu như anh ấy ở đây, làm gì có chuyện chị đi chơi chung với em chứ?" Đổng Vi chỉ vào tòa tháp cao xa xa, "Đi, chúng ta sang bên đó chụp mấy tấm."

Dù biết Thịnh Kình Việt bận tập luyện thật nhưng khi về nhà không một bóng người, trong lòng vẫn cảm thấy mất mát, có điều cô nhanh chóng che giấu cảm xúc đó đi, giấu đến mức chính cô cũng cho là giả luôn.

Thịnh Kình Việt biết hôm nay cô trở về, đã định về sớm rồi, nhưng vì một vòng đua không đạt, cả đội đều phải tăng ca, nỗ lực vì một vòng đua hoàn hảo.

Anh đội mũ bảo hiểm lên, nín thở tập trung, ánh mắt nhìn thẳng đằng trước.

"Ầm."

Xe đua lao vun vút ra ngoài, đến lúc thay lốp xe* xong, cả đội ép tốc độ đến cực hạn, thu được thời gian đua ngắn nhất từ trước đến nay.

*thay lốp xe: thời gian thay lốp xe trong đua xe F1 rất ngắn, thời gian thay lốp càng ngắn càng tốt, chỉ vọn vẹn mấy giấy, quy định về thời gian thay lốp cũng như số người hỗ trợ thay lôp giữa các giải đua không giống nhau. Khoảng thời gian này cực kỳ quan trọng, mỗi đội cần tính toán nên thay lốp ở vòng đua nào để không mất lợi thế cũng như không bị phạm luật.

Thịnh Kình Việt cởi mũ ra, ôm các đồng đội.

Huấn luyện viên nói: "Đây là đường đua các em quen thuộc, lúc này là điểm cao nhất, các em đừng có vui vẻ quá sớm."

"Chúng em sẽ tiếp tục cố gắng!"

Đây là giấc mộng đường đua, cũng là tương lai của anh.

Mà một tương lai khác của anh đang chờ anh ở nhà.

Thịnh Kình Việt tập luyện xong lập tức vội vàng về nhà.

Lúc về đến nhà, đèn trong nhà sáng lên, anh đẩy cửa ra, gọi một tiếng 'Đổng Vi'.

Đổng Vi nhanh chóng từ sau ghế sofa đi ra, chóp mũi có một vệt màu xanh da trời như thể có một tinh linh nhỏ rơi xuống.

"Anh về rồi à."

Tay cô cầm cọ vẽ, cười với Thịnh Kình Việt.

"Ừm." Anh cởi áo khoác ra, vắt lên ghế sofa, đi qua nhìn Đổng Vi vẽ tranh, trên tranh là một bộ váy liền màu xanh da trời, vô cùng kiểu cách và táo bạo.

Anh nhìn qua rồi đưa tay ra lau màu nước trên mũi cô đi, thấp giọng hỏi: "Vừa về sao không nghỉ ngơi một chút đi?"

"Em nghỉ xong rồi, hơi buồn chán nên đi vẽ mấy bức, lâu lắm không vẽ cảm giác tay cũng cứng rồi."

Thịnh Kình Việt mím môi, gần đây anh quá bận, không thể ở bên cạnh cô, chẳng trách cô sẽ buồn chán.

"Anh ăn cơm chưa?" Đổng Vi vừa vẽ vừa hỏi Thịnh Kình Việt.

"Chưa nhưng anh không đói lắm."

Đổng Vi ngồi dưới đất, nghe thấy anh nói vậy thì lập tức ngẩng đầu lên, nói: "Giờ cũng mười hai giờ đêm rồi, anh còn chưa ăn cơm tối, thế này không tốt cho dạ dày đâu."

Nghe thấy cô lo lắng cho mình, Thịnh Kình Việt cười: "Vậy em ăn với anh nhé?"

"Em còn đang dở tay, anh tự đi đi, trong nồi còn phần xương sườn cho anh đó."

"Được."

Thịnh Kình Việt vẫn nghĩ là mình không đói cho đến khi ngửi thấy mùi thơm mới phát hiện anh thật sự rất đói.

Anh vừa ăn cơm, Đổng Vi ở bên cạnh vẽ tranh, vừa tô chỗ nọ chỗ kia, thuận miệng nói: "Anh tập luyện vất vả quá, đến giờ còn chưa ăn cơm, nếu không đừng tập luyện nữa, em nuôi anh."

Tay Thịnh Kình Việt đột nhiên siết chặt chiếc đũa, nhìn Đổng Vi đang cúi đầu vẽ tranh, cô không nghe thấy tiếng anh ăn cơm tiếp, ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nhìn mình.

Cô cười, ánh mắt hồn nhiên vui vẻ lại sắc sảo tựa như một con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim anh.

"Em muốn tốt cho anh, giờ em có nhiều tiền rồi, có thể nuôi anh, anh cũng không phải bận bịu như vậy nữa."

Xe đua là giấc mộng của anh, anh cũng không phải đua vì tiền.

Mắt anh lộ vẻ nghi ngờ, anh cảm thấy Đổng vi của bây giờ không giống với cô gái giúp anh mắng Thịnh Chu ngày đó.

Đổng Vi cười xong lại cúi đầu, cố gắng ra vẻ không để ý nói: "Em chỉ nói đùa thôi, anh lườm em làm gì?"

Nhưng tay cô nắm cọ vẽ trắng bệch, cô vẫn đang đợi Thịnh Kình Việt cãi nhau với mình, như vậy là có thể nói chia tay với anh rồi.

"Ừm, anh biết em đang nói đùa, anh đi rửa bát."

Người con trai cầm bát vào bếp, sau đó phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy ào ào.

Ánh mắt Đổng Vi mù mịt, cô đã nói đến thế rồi, chẳng lẽ Thịnh Kình Việt thực sự cho là cô đang nói đùa sao?

Sau đó Thịnh Kình Việt cố gắng nâng cao trình độ trong lúc tập luyện, nhưng thời gian tập luyện không thể nào giảm xuống được. Khi anh trở về thường là cô đã ngủ rồi.

Anh chỉ có thể bất đắc dĩ hôn trán cô, sau đó đi ra ngoài.

Anh không biết sau khi mình ra ngoài, cô lại mở mắt ra.

Anh và cô đều giống nhau, phấn đấu vì ước mơ, cô biết cái cảm giác ước mơ bị người khác chà đạp nhưng người này dường như lại không hề giữ oán hận trong lòng như vậy.

Đổng Vi nhắm mắt lại một lần nữa.

Cô không thể u mê lún sâu nữa.

*

Vì mới đi Tuần lễ thời trang Xuân Hạ xong, Tô Như chỉ đưa Đổng vi đi chụp ở mấy tạp chí, nên lịch trình của cô rất thong thả.

"Chị Như, gần đây không đi catwalk ạ? Bây giờ đột nhiên thoải mái em lại có chút không quen."

"Cho em nghỉ ngơi một chút không được sao? Em nghĩ lại xem ngày đó chân của em, đi cả ngày đến sưng vù lên, giờ vẫn còn nghĩ đến catwalk." Tô Như búng trán cô, chị thấy mình đã cuồng công việc lắm rồi, ai dè Đổng Vi còn muốn liều mạng hơn chị, bây giờ chỉ có thể dựa vào chị giúp Đổng Vi nghỉ ngơi thôi.

"Chị quên mất."

"Có điều bên này quả thực có một chỗ catwalk, chỉ có điều..."

"Chỉ có điều gì?" Đổng Vi tò mò, show gì mà có thể khiến cho Tô Như ấp úng úp mở như vậy.

"Chỉ có điều bọn họ không chỉ mời em đi show, mà còn muốn ăn cơm với em nữa."

Đổng Vi nghe hiểu ẩn ý của Tô Như, thường việc như thế này, Tô Như sẽ từ chối thẳng thừng, mà người có thể khiến chị không từ chối thẳng được, cô có cảm giác đối phương chắc chắn là một nhãn hàng rất đáng gờm.

"Là Fancywork."

Fancywork là một thương hiệu thêu của Italy, một năm chỉ bán một trăm bộ, mỗi bộ bán ra đều bị tranh nhau bán sạch trong ngày, hơn nữa không phải có tiền mà mua được, thậm chí bọn họ còn có hội thi toàn quốc, xem bên nào có phong thái, dáng người, gia thế xứng với quần áo của bọn họ. Do đó, có thể mặc quần áo của thương hiệu này tượng trưng cho việc được cả thế giới công nhận, cho nên không chỉ quần áo, show một năm một lần của thương hiệu này cũng khiến giới người mẫu đánh nhau vỡ đầu.

Nhưng bọn họ chưa từng tìm người mẫu tại Trung Quốc.

Nếu như Đổng Vi được chọn, vậy cô sẽ thành người mẫu đứng đầu trong phần lớn người mẫu rồi.

Thảo nào Tô Như lưỡng lự.

Đổng Vi tò mò: "Chị Như, biết đâu bọn họ nói ăn cơm chỉ là ăn cơm thôi, để thử đánh giá người mẫu thôi thì sao?"

"Chị cũng không rõ lắm."

"Chị Như nhận giúp em nhé."

Nếu Đổng Vi đoán không nhầm, đối phương nói ăn cơm quả thực chỉ là ăn cơm để cân nhắc người mẫu, nhưng bọn họ đánh giá rất gay gắt, quả thực cô không biết người có thể làm ra quần áo khiến người ta săn lùng trên toàn thế giới sẽ như thế nào.

Cuối cùng đối phương hủy bỏ quyết định mời Đổng Vi.

Tô Như nhìn Đổng Vi viền mắt đỏ bừng, vỗ lưng cô: "Trên đường đời luôn phải trải qua một vài thất bại, nếu không sẽ không gọi là cuộc đời mà gọi là truyện cổ tích rồi, bọn họ đúng là có thái độ cầu tiến, như vậy mới có thể thành công.

"Em biết rồi."

Chưa từng giới hạn tối đa gì cả, cái gọi là giới hạn tối đa chẳng qua chỉ là tự do mình đặt ra mà thôi.

Đổng Vi về đến nhà, sau đó ngồi trên ban công nhìn ánh đèn bên ngoài, cô muốn tiến bộ hơn nữa.

Ngồi một lúc thì điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Chu Hoài Ngọc.

"Tiểu Chu tổng, có chuyện gì sao?"

"Em... em phỏng vấn thế nào rồi?"

"Không qua."

Dường như anh ta đã đoán được, mở miệng nói: "Em thấy, nếu như bọn họ cho em thêm một cơ hội nữa, em sẽ thành công chứ?"

Đổng Vi nhíu mày: "Tiểu Chu tổng có ý gì?"

"Bọn họ đồng ý cho em thêm một cơ hội nữa."

"Vì sao?" Đổng Vi có chút khó tin.

"Dù sao bọn họ cũng không thiếu tiền, chẳng qua là cho em thêm một cơ hội, bất kể em phát huy tốt hay không, bọn họ cũng vẫn được lời."

Cô cắn môi: "Tại sao anh phải làm vậy?"

Chu Hoài Ngọc than thở một tiếng: "Đổng Vi, dù anh tiếp cận em với mục đích không đúng đắn lắm, nhưng em là người đầu tiên khiến tim anh rung động, có điều vì nhà họ Thịnh, anh không thể nào ở bên em được."

"... Vì muốn đền bù cho tôi ư?"

"Không hẳn, bệnh tình của Thịnh Chu nguy kịch rồi, nhưng còn chưa lập di chúc, anh hi vọng em có giúp anh khiến Thịnh Kình Việt chủ động từ bỏ quyền lợi."

"Tiểu Chu tổng tính toán giỏi quá nhỉ, có điều cảm ơn ý tốt của anh, cơ hội thứ hai như vậy, tôi thà không cần."

Đổng Vi tức giận cúp máy, chợt nghe tiếng Thịnh Kình Việt: "Vì sao không đồng ý với anh ta?"

Cô nén lửa giận xuống đáy lòng, quay đầu nhìn anh: "Anh về từ lúc nào?"

Thịnh Kình Việt vừa vội vàng từ bệnh viện về, anh không nói gì, đi đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, "Vì sao không nói cho anh biết chuyện em phỏng vấn không qua?"

"Không có gì để nói cả, không thể chuyện nào cũng thuận buồm xuôi gió được." Đổng Vi giả vờ như không quan tâm, cười, rồi ôm cổ anh, tựa vào vai anh.

Hai người ôm chặt, giống như hai con thú nhỏ sưởi ấm cho nhau.

"A Việt, anh cam lòng đưa hết tất cả tài sản cho Chu Hoài Ngọc ư?" Đổng Vi nói khẽ, "Rõ ràng là nhà của anh, là bố của anh, lại bị anh ta cướp đi."

"Đó cũng là bố anh ta, Vi Vi, anh không cần những thứ của Thịnh Chu."

"Nhưng mà... nhưng..."

Thịnh Kình Việt ngắt lời cô: "Vi Vi, cho dù không có tiền của ông ta, anh cũng vẫn có thể cho em những gì tốt nhất."

"Không phải là em muốn anh có tiền, em chỉ mong anh không phải mệt mỏi như vậy, nếu thế thì anh có thể ở cùng với em rồi, anh có biết mỗi lần em về ở nhà một mình cô độc biết bao, anh có biết em cũng muốn yêu đương như những người bình thường khác hay không?" Đổng Vi có chút suy sụp, cô hét lên với Thịnh Kình Việt, "Hôm nay em đã thất bại, Chu Hoài Ngọc có thể gọi điện bảo em tham gia một lần nữa, lần sau thì sao? Có khi anh ta sẽ trực tiếp bảo em lên giường với anh ta một đêm thì sao?"

"Vi Vi..."

Đổng Vi van nài bên tai anh: "A Việt, anh có thể vì em hay không, vì em, đi giành một chút gì đó."

Ánh mắt cô ngân ngấn nước, xinh đẹp nhưng yếu ớt.

Thịnh Kình Việt im lặng, anh không đưa tay ra lau nước mắt cho Đổng Vi, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô, anh trốn tránh lâu như vậy, chính là vì muốn tách khỏi Thịnh Chu, nhưng anh lại chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô.

Anh cho là Đổng Vi có thể hiểu được nhưng lại không để ý đến sự cô độc cô phải chịu.

"Anh sẽ quay về." Thịnh Kình Việt thấp giọng nói ra.

Người Đổng Vi cứng lại, khó tin nhìn anh, anh đã đồng ý với cô rồi ư?

Cuộc sống của những người yêu thích tốc độ cực hạn đều hướng tới tự do, anh và cô giống nhau, đều không ngừng phấn đấu, nỗ lực vì tự do.

Sự tự do ẩn bên trong của Thịnh Kình Việt, chưa bao giờ giống cô, để lộ tất cả ra ngoài.

Nhưng cô chưa từng nghi ngờ điều này.

Bây giờ anh lại vì cô, chủ động đeo xiềng xích lên cổ, lấy một cái xiềng xích khác giao vào tay cô.

Trong cái ôm ấm áp của Thịnh Kình Việt, Đổng Vi lại cảm thấy cả người lạnh như băng, cô cần phải đi, nếu cô không đi, cuối cùng xiềng xích đó sẽ trùm vào cổ cô mất.

Thịnh Kình Việt dịu dàng hôn lên nước mắt cô: "Vi Vi, anh hứa với em, anh có thể cho em những gì tốt nhất,"

Đổng Vi không nghe thấy anh nói gì nữa rồi, tay ôm cổ Thịnh Kình Việt dần dần thả lỏng ra.

*

Gần đây, Chu Hoài Ngọc bị Thịnh Kình Việt làm cho sứt đầu mẻ trán, anh ta không biết rốt cuộc là Thịnh Kình Việt bị cái gì, ngày nào cũng đến công ty, sau đó đi tìm Thịnh Chu nói chuyện công ty, đưa ra quan điểm của mình, mà quan điểm của anh luôn nói thẳng nói thật ra, đánh trúng vào tật khó sửa của công ty.

Đôi lúc anh ta suy nghĩ, có phải là trời sinh ra anh ra chuyện gì cũng không vượt qua được Thịnh Kình Việt hay không.

"Anh thận trọng quá, tất cả mọi chuyện đều làm việc chắc chắn, nhưng thực tế rất nhiều chuyện cần mạnh mẽ xông lên, to gan mà làm tốt hơn rất nhiều."

Thịnh Kình Việt đứng ngoài cửa nói một câu.

Chu Hoài Ngọc nhẹ nhàng kéo cửa lên, mỉa mai nói: "Đây là thứ cậu học được khi đua xe sao?"

Thịnh Kình Việt không nói chuyện, Chu Hoài Ngọc lại nói tiếp: "Thịnh Kình Việt, cậu nói cậu nhìn lầm tôi, thật ra tôi cũng nhìn lầm rồi, trước kia tôi vẫn nghĩ cậu thanh cao, đơn giản không muốn so đo với tôi nhưng bây giờ xem ra cậu còn tàn nhẫn hơn tôi, đúng là tiểu nhân nói lời không giữ lời."

Thịnh Kình Việt siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, anh thừa nhận Chu Hoài Ngọc nói rất đúng.

Y tá ôm bệnh án tới: "Làm phiền nhường chỗ một chút, tôi cần đo nhiệt độ cơ thể cho người bệnh."

Chu Hoài Ngọc không động đậy, y tá lách vào giữa hai người, sát gần người Thịnh Kình Việt.

Thân thể Thịnh Kình Việt cứng ngắc, nhưng cảm giác sởn gai ốc này lại dần dần biến mất, anh kinh ngạc nhìn y tá, cô ta lại cười ngượng ngùng: "Thật ngại quá, hai anh đứng chặn cửa ra vào, tôi chỉ có thể vào bằng cách này."

Thịnh Kình Việt giật giật môi, mặc dù có hơi khó chịu nhưng anh lại hoàn toàn không có cảm giác buồn nôn nữa.

Anh chợt nở nụ cười: "Không sao."

Thịnh Kình Việt cảm thấy không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của anh lúc này, anh muốn chia sẻ tin tốt này cho Đổng Vi.

Là vì cô, anh mới có thể tốt lên nhanh như vậy.

Trên đường đi anh nói với Đổng Vi rằng có một tin tốt muốn báo cho cô biết, lúc anh đẩy cửa ra thì thấy Đổng Vi dường như mới tắm xong, cô mặc áo tắm.

"Vi Vi, anh có một tin tốt muốn nói cho em biết."

Đổng Vi lại kéo tay anh, đầu ngón tay chặn môi anh lại: "Suỵt, nói sau đi."

Cô kéo anh vào phòng.

Đổng Vi thả tay ra, đứng trước mặt Thịnh Kình Việt, vẻ mặt vui vẻ, ngón tay kéo dây đai áo tắm ra: "Thịnh Kình Việt, em cũng có tin tốt muốn nói cho anh biết."

Trong phòng mờ tối, da dẻ cô gái vô cùng mịn màng, từng tấc da đều được phủ lên một tầng ánh sáng chói mắt, khiến anh choáng váng hoa mắt.

Đổng Vi nắm tay anh, di chuyển chậm rãi, cô rũ mắt như chờ được yêu thương, tựa như yêu tinh mê hoặc, "Thịnh Kình Việt, anh có muốn không?"

Thịnh Kình Việt được cô dẫn vào chốn đào nguyên* bí mật, máu sục sôi như đang phi như bay trên trường đua, mỗi một cái nhăn mày, mỗi mỗi lần cô rên nhẹ đều khiến anh phát cuồng.

*Chốn đào nguyên: Trích từ Đào hoa nguyên ký của nhà thơ Đào Uyên Minh (Trung Quốc), chỉ những nơi có phong cảnh đẹp, nơi ở lý tưởng không có áp bức, bóc lột, mọi người đều an cư lạc nghiệp mà sống. Ở đây ý chỉ nơi đẹp đẽ, tuyệt vời khiến người ta chìm đắm không muốn thoát ra.

Điên cuồng ân ái, sung sướng một trận, thứ cuối cùng lưu lại trong trí nhớ của anh là Đổng Vi quấn lấy anh hôn anh, mùi máu tanh ngập tràn trong khoang miệng nhưng vẫn không chịu buông tay.

Khóe miệng anh giữ nguyên nụ cười, anh muốn đợi khi bọn họ thức dậy, nói cho Đổng Vi biết, bệnh của anh đã tốt lên rồi.

Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt đang ngủ say, cúi đầu nhẹ nhàng hôn anh một cái, Thịnh Kình Việt, tạm biệt.