Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 44



Lá cờ ca rô phất lên, ánh mắt mọi người đều đặt trên hai chiếc xe đua đang cùng nhau hướng về đích.

Quá nhanh, dùng mắt thường thì căn bản không nhìn ra được ai là người đứng thứ nhất.

Đổng Vi lướt về phía đích với mọi người, cô ngẩng đầu lên nhìn trên màn hình lớn, đôi mắt chăm chú.

Mặc kệ kết quả thế nào thì ở trong lòng cô Thịnh Kình Việt đã đạt được hạng nhất lần này.

Trên màn hình màu đen dần dần chiếu lên thứ hạng, tất cả mọi người ngừng thở mãi cho đến khi nhìn thấy... phía trên cùng xuất hiện tên của đội đua Lôi Minh.

Trên khán đài hoan hô rợp trời.

Khó tin nhưng cũng giống như trong dự đoán.

Đổng Vi cũng cười rộ lên, chạy về phía Thịnh Kình Việt.

Thịnh Kình Việt đứng ở đó nhìn bảng xếp hạng, trên mặt không hề có gợn sóng, ánh mắt chạm đến cô gái đang chạy về phía anh thì từ từ lộ ra một nụ cười.

Vốn dĩ thế gian không làm anh hạnh phúc, nhưng cô đã đến đây.

Thịnh Kình Việt đón được cô gái đang nhào vào lòng mình, cúi đầu chạm vào trán cô nói: "Anh thắng rồi."

Cả người anh đều mướt mồ hôi, chảy xuống theo hai má góc cạnh rõ ràng của anh, cả người đều lộ ra vẻ nam tính và phấn chấn.

Đổng Vi trực tiếp hôn lên môi Thịnh Kình Việt, thực hiện lời hứa của mình.

Cô yêu anh, ngay từ đầu đã yêu anh.

Chiếc váy màu đỏ lửa của cô giống như hòa thành một thể với chiếc xe đua màu đỏ, ngọn gió ở Australia thổi chiếc váy bay phấp phới giống như là lá cờ thắng lợi.

Đinh Phi Vũ dụi dụi mắt, lau đi những giọt mắt bên trong, mặc dù Thịnh Kình Việt là một con ngựa ô, nhưng mà cũng không ai nghĩ đến anh sẽ trở thành quán quân của trận đấu.

Thậm chí trước trận đấu, Đinh Phi Vũ vẫn luôn lo lắng Thịnh Kình Việt sẽ gây ra sai lầm.

Đinh Phi Vũ nhìn hai người đang đứng ôm nhau, trong lòng khẽ than, ngoại trừ thi đấu, có lẽ chỉ có Đổng Vi mới có thể khiến cho Thịnh Kình Việt nhiệt huyết sôi trào cả người thôi.

Lúc kết thúc, rất nhiều đơn vị truyền thông đến phỏng vấn Thịnh Kình Việt.

"Thịnh tiên sinh, anh cho rằng nguyên nhân lần này mình có thể đạt được Australian Grand Prix là gì?"

Thịnh Kình Việt nhìn ống kính, trầm ngâm một chút: "Anh có thể nhìn thấy lá cờ trên tòa tháp trên đường thi đấu kia không?"

Tất cả phóng viên đều quay đầu nhìn lại, lá cờ ở đó đang tung bay theo gió.

"Căn cứ vào hướng bay của lá cờ mà phán đoán thì lượt thứ tư có gió to, do đó làm chậm phanh lại, cho nên thời điểm ở khúc cua lần thứ tư, tôi vượt qua Michael."

Tất cả mọi người đều sợ hãi than một tiếng.

Lúc sau khi Thịnh Kình Việt đang thay quần áo, Đinh Phi Vũ không nhịn được hỏi: "Thật sự là cậu căn cứ vào hướng bay của lá cờ mà phán đoán hướng gió sao? Đừng nói là giả chứ."

"Giả đó."

Câu cuối cùng kia, Đinh Phi Vũ chỉ nói giỡn thôi, Thịnh Kình Việt vẫn luôn thông minh như vậy, dùng lá cờ đến đoán hướng gió dường như cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Đinh Phi Vũ không chú tâm, nghe thấy lời nói của Thịnh Kình Việt bèn gật gật đầu: "Tôi vẫn biết là cậu rất mạnh... từ từ, giả á? Vậy làm sao cậu thắng được?"

Quả thật là anh dựa vào chỗ đó để vượt qua Michael, nhưng nguyên nhân thực sự khiến anh giành thắng lợi là cô gái vẫn đứng ở vạch đích chờ anh.

Chỉ cần anh thắng thì có thể nhận được nụ hôn của cô.

Cho nên anh thắng.

Thịnh Kình Việt không giải thích, bước ra ngoài, đi về phía cô gái đang đợi anh.

*

Sau khi Thịnh Kình Việt đạt được quán quân của Australian Grand Prix, không chỉ có người tìm anh làm đại diện phát ngôn quảng cáo, thậm chí bởi vì là bạn gái của anh mà nhận không ít show.

Đổng Vi ngắt điện thoại của Đông Xuân Hạ, nhìn vào những ngày đánh dấu của bản thân mình, nhịn không được lắc đầu: "Đông Xuân Hạ sắp ép khô em rồi?"

"Ai muốn ép khô em vậy?"

Đổng Vi quay lại nhìn về phía bên cạnh, Thịnh Kình Việt ngẩng đầu lên từ giữa một đống mô hình, đôi mắt u ám quay lại nhìn cô.

Những mô hình này là những mô hình xe đua được Thịnh Kình Việt mua từ trên mạng về, từ lúc nhận được, anh bắt đầu nghiêm túc lắp ráp.

Đổng Vi kinh ngạc: "Anh nghe thấy à?"

Thịnh Kình Việt đứng lên, dùng khăn lau lau tay, đi đến cụp mắt xuống nâng cằm Đổng Vi lên: "Ai muốn ép khô em vậy?"

Đổng Vi không nhịn được nở nụ cười: "Là Xuân Hạ đó, anh nghĩ cái gì vậy."

Thịnh Kình Việt quay người, cúi đầu hôn lên môi của cô: "Anh không cho phép."

Tay Đổng Vi ôm lấy cổ Thịnh Kình Việt, chìm đắm trong nụ hôn này.

Nụ hôn vừa dứt, trên mặt Đổng Vi lộ ra vẻ phong tình, cô nhẹ giọng nói: "Vậy không thì Thịnh tiên sinh đến ép khô em nha?"

Thịnh Kình Việt chăm chú nhìn Đổng Vi, cô hơi hé môi, liếm lên vành môi của anh một chút.

Nơi đó giống như dấy lên một ngọn lửa, "ầm" một phát đốt cả người anh bừng bừng.

Anh ôm cô lên khỏi ghế, động tác đá cửa mang theo vài phần nôn nóng.

Đổng Vi nép ở trong ngực anh giống như một con mèo trộm được cá.

Động tác đặt Đổng Vi lên giường vô cùng nhẹ nhàng, giống như xem cô trở thành một món đồ bằng ngọc dễ vỡ.

Không phải cô đúng là một khối ngọc sao?

Làn da sáng bóng như mang theo ánh sáng, mỗi một tấc đều đem lại cảm giác mềm mại.

Cô chỉ nằm ở đó, ngoan ngoãn, trơn bóng, ướt át, giống như một đóa hoa chờ lang quân đến hái.

Lần đầu tiên, Đổng Vi dùng cách hiến tế để dâng bản thân mình lên, da thịt dán sát nhau, liều chết triền miên, nhưng dù thế nào anh cũng không thể bước vào trong lòng cô.

Mà lúc này, tất cả mọi thứ đều giống như gió xuân phất vào mặt, hai trái tim tha thiết dán vào nhau, chẳng cách xa nhau chút nào.

Từ từ thủy triều dâng lên rồi lại chậm rãi rút đi, tất cả cảm giác đều bị kéo ra thật dài.

Trên môi răng cô cất giấu chất lỏng ngọt ngào, làn da cô sáng rực rỡ, trong xương cô hàm chứa nét phong tình.

Đổng Vi nắm lấy mái tóc ngắn của Thịnh Kình Việt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải là anh cố ý chậm như vậy chứ?"

Cô cảm thấy cô cũng bị Thịnh Kình Việt tra tấn chết rồi.

Thịnh Kình Việt khe khẽ nở nụ cười, giọng nói khàn khàn mang theo nét từ tính.

Trong phòng vang lên những âm thanh rất nhỏ, từng tiếng từng tiếng giống như tiếng mèo kêu đêm hôm đó, vô cùng quyến rũ người khác.

Một đêm hoang đường.

Buổi sáng, Đổng Vi gần như không dậy nổi khỏi giường, vốn buổi sáng hôm nay cô định đi Kinh Hoa, kết quả là bị Thịnh Kình Việt quấy rầy.

Nghe được âm thanh mở cửa, cô thở phì phò quay lưng về phía cửa, quấn chặt mình trong chăn.

Cô mím môi, cảm nhận trên đôi môi truyền đến cảm giác đau đớn, không nhịn được "shzz" một tiếng, Thịnh Kình Việt là cún sao? Cắn khắp nơi.

Ngay lúc cô đang hờn dỗi, trước mặt lại xuất hiện gương mặt đẹp trai của Thịnh Kình Việt, cô lấy tay đẩy đầu anh: "Cách xa em ra một chút, đồ cún."

Ngược lại, Thịnh Kình Việt nở nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng hòa tan trong nháy mắt giống như nước mùa xuân, vô cùng dịu dàng.

Đổng Vi lôi chăn lên phía trên: "Đừng dùng sắc đẹp mê hoặc em."

Thịnh Kình Việt với tay vào, ôm cô gái vào trong ngực: "Anh bôi thuốc cho em."

Đổng Vi trừng mắt nhìn Thịnh Kình Việt, dùng tay chỉ chỉ vào khuôn mặt anh: "Anh nói xem anh có phải chó không vậy?"

"Phải... phải, em đừng nhúc nhích, anh bôi thuốc cho em."

"Em không cần, tự em có thể bôi được."

Đổng Vi vẫn còn đang giận, kết quả Thịnh Kình Việt cúi thấp xuống hôn lên trán cô một cái: "Ngoan."

Khuôn mặt Đổng Vi lập tức đỏ lên, giận dỗi quay đi, không nhìn Thịnh Kình Việt, ngoan ngoãn trở lại.

Sau khi bôi thuốc xong, Thịnh Kình Việt mới phát hiện đêm qua anh thật sự quá đà, những vết hôn màu đỏ này giống như một đóa hồng mai nở rộ, rõ ràng như thế.

Thịnh Kình Việt đau lòng muốn hôn lên môi cô lại bị Đổng Vi đẩy ra, cô tức giận nói: "Anh định làm gì vậy? Không được hôn."

"Hơn nữa vừa mới bôi thuốc xong, sẽ dính vào miệng anh."

"Thật sự xin lỗi..." Thịnh Kình Việt ôm Đổng Vi, nói bên tai cô.

Đổng Vi ngoảnh mặt đi, khe khẽ nói: "Mặc dù tối hôm qua em cũng thoải mái, nhưng mà không có lần sau đâu."

Cô nói cô thoải mái chính là đang thừa nhận Thịnh Kình Việt tối hôm qua.

Đổng Vi bị ôm không thoải mái, cô dùng gối đánh Thịnh Kình Việt: "Không phải anh là cầm thú đó chứ?? Còn nữa hả?"

Thịnh Kình Việt cười khổ: "Vi Vi, bây giờ là buổi sáng."

Đổng Vi không thèm nghe Thịnh Kình Việt giải thích, bởi vậy Thịnh Kình Việt bị mất ba đêm không được lên giường.

*

Đổng Vi quay về Kinh Hoa là bởi vì bộ "Dãy núi bất tận" sắp chiếu phim rồi, là diễn viên nữ chính nên Hàn Tư Thành yêu cầu cô đi diễn roadshow.

Chẳng qua là ngay thời điểm bộ phim điện ảnh mới quyết định lịch chiếu thì đã cư dân bị trên mạng thảo luận hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, việc gặp chuyện không may ở núi tuyết cũng bị người khác lấy ra thảo luận rất lâu.

Đổng Vi vừa mới kết thúc một roadshow trong thành phố thì nhận được điện thoại của Thịnh Kình Việt.

"Anh đến xem bộ phim điện ảnh kia."

Đổng Vi "ừ" một tiếng: "Sao vậy?"

Người đàn ông đầu dây bên kia im lặng, Đổng Vi cắn môi, lúc trước Thịnh Kình Việt giúp cô từ chối Hàn Tư Thành, nhưng lúc sau cô rời khỏi Thịnh Kình Việt lại đi quay bộ phim này.

Cô đoán Thịnh Kình Việt không phải muốn hỏi cô khi nào thì quay hay là muốn hỏi quãng thời gian đó cô đã đi đâu chứ?

Cô suy nghĩ lung tung một hồi, chợt nghe thấy Thịnh Kình Việt ở đầu bên kia nói: "Anh nhớ em."

Anh không hỏi chuyện gì cả chỉ nói nhớ cô thôi.

Anh không quan tâm quá khứ đã xảy ra chuyện gì, bây giờ anh chỉ nhớ cô.

Đổng Vi hơi sửng sốt, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.

"Vi Vi, anh nhớ em." Thịnh Kình Việt than nhẹ.

Đổng Vi căn bản không dám nói lời nào, sợ tiếng mình khóc sẽ bị nghe thấy, chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Sau khi ngắt điện thoại, Đổng Vi đột nhiên cũng càng ngày càng nhớ Thịnh Kình Việt, cô trực tiếp xin nghỉ phép với Hàn Tư Thành rồi bay về Hưng Nam.

Lúc Thịnh Kình Việt nhìn thấy cô còn có chút không tin nổi, Đổng Vi bổ nhào vào trong lòng Thịnh Kình Việt: "Em cũng nhớ anh, cho nên em quay về."

"Ừm." Thịnh Kình Việt không nói thêm gì cả, vuốt vuốt tóc cô.

Đổng Vi hỏi anh: "Anh không có gì... muốn hỏi em sao?"

"Không, em về đã ăn cơm chưa? Có đói không? Anh đưa em đi ăn cơm."

"Anh không định hỏi em, nhưng mà em có lời muốn nói với anh, sau khi em và anh cách xa, em lại quay lại Haji quay xong bộ phim." Đổng Vi thầm nghĩ không muốn có chuyện gì vướng mắc giữa hai người, những vấn đề còn sót lại trong quá khứ cũng không được.

Cô vốn nghĩ Thịnh Kình Việt sẽ nổi giận, nhưng Thịnh Kình Việt chỉ hôn lên khóe môi cô, rồi lại ôm cô gắt gao.

Anh ôm rất chặt, rất chặt.

Đổng Vi nghĩ rằng chuyện này đã qua rồi, nhưng mà một ngày nào đó bộ phim chiếu, Thịnh Kình Việt mua hai tấm vé đưa Đổng Vi cùng đi xem phim.

Đổng Vi nắm lấy tay Thịnh Kình Việt: "Nếu như anh không muốn xem, chúng ta có thể không xem."

Thịnh Kình Việt lắc đầu: "Anh muốn xem."

Những thước phim đầu tiên của bộ phim điện ảnh chiếu lên, xuất hiện tên Đổng Vi, sau đó là những diễn viên đặc biệt, khoảng chừng có hai mươi người, đều là người thiệt mạng trong tai nạn lần đó.

Theo những hình ảnh bộ phim không ngừng chiếu, ký ức của Đổng Vi quay lại thời điểm lúc đó.

Lúc các cô đang ăn cơm vừa cầm vào tay chưa đến hai giây đã lạnh, ăn vào trong bụng như nuốt một khối băng; vươn tay ra sẽ nhanh chóng bị đông lạnh đến mức không còn cảm giác, nhưng vì hiệu quả của bộ phim, nên vẫn cứ cào tuyết trong khoảng đất tuyết dày, mỗi buổi tối hàng ngày chân đều đau như bị kim châm, tất cả, tất cả những vất vả đều lướt qua trước mắt.

Sau đó cô bị sự ấm áp trên tay khiến cho hoàn hồn.

Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt đang ngồi bên cạnh, anh nắm tay cô thật chặt, giống như là sợ mất cô vậy.

Mà lúc tuyết lở xuất hiện, camera vừa đúng quay đến tình hình tuyết lở lúc đó, chân thật đến đáng sợ, là thảm họa thiên nhiên không ngôn ngữ nào có thể miêu tả được.

Tâm tư của Đổng Vi đã không còn để ở bộ phim, cô chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh.

Cô và Thịnh Kình Việt đều mang kính râm để phòng người khác nhận ra.

Cô không nhìn được ánh mắt của anh, nhìn không rõ vẻ mặt anh, nhưng cô lại có thể cảm thấy được anh đang sợ hãi.

Anh đang sợ hãi gì vậy?

Lúc bộ phim kết thúc, cảnh phim trên màn hình lớn xuất hiện một câu: Trân trọng dành tặng bộ phim này cho những anh hùng vô danh trong cuộc sống.

Đổng Vi nhìn thấy dưới kính râm của Thịnh Kình Việt rơi xuống một giọt nước mắt.

Cô nhìn giọt nước mắt kia, bỗng nhiên hiểu ra.

Chuyện này, Thịnh Kình Việt sẽ không nổi giận, anh chỉ là sợ hãi.

Anh sợ mất cô.