Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 47: Cô ấy chưa từng rời đi



Màn cầu hôn của Thịnh Kình Việt được người hâm mộ đua xe trên toàn thế giới chúc mừng, tin tức truyền đến trong nước, không ít fans của Đổng Vi đều đang kêu la bảo thất tình rồi.

[Anh cho em tất cả mọi vinh quang, đứng trước mặt thế giới này muốn xin em gả cho anh, muốn nói với cả thế giới rằng chúng ta yêu nhau...Tôi yêu lời cầu hôn này chết đi được!]

[Nữ thần của tôi kết hôn rồi, bao giờ thì đối tượng của tôi mới lái chiếc Ferrari chục triệu đứng trước mặt thế giới này để cầu hôn tôi đây.]

[Chúc mừng chúc mừng ‘Khóc’*, xem trực tuyến ngay hiện trường làm tôi khóc luôn rồi.]

*Meme

[Aaaa, rải đường rồi!]

Lúc đầu khi Đổng Vi đăng Weibo nói hai người ở bên nhau, có không ít người cảm thấy Thịnh Kình Việt không xứng với Đổng Vi, thế nhưng những người hiểu về đua xe thì lại cảm thấy hai người rất xứng, âm thầm tìm “manh mối” trên mạng, đắp đường* kinh khủng khiếp, bây giờ hai người họ rõ ràng đã kết hôn rồi, đối với bọn họ mà nói thì cũng như chìm đắm trong một sự ngọt ngào không có gì kỳ lạ.

*嗑糖:cảm nhận được sự ngọt ngào như đường mật của CP mình thích.

Đội đua Lôi Minh cũng bỗng nhiên nổi tiếng từ cuộc đua F1 lần này, là một đội đua quán quân mới ra lò, thu hút vô số sự chú ý của các nhà tài trợ, hơn nữa lại có thêm thương nhân người Áo chuẩn bị mua 10% cổ phần của đội xe, đồng thời cũng đồng ý cung cấp sân bãi để luyện tập sau này.

Đương nhiên đây cũng chỉ là một trong số đó, có điều theo sự phát triển của đội xe, con đường tương lai của những đội xe tư nhân sẽ rất rất gian khổ, sau khi Đinh Phi Vũ thương lượng xong với bọn họ thì quyết định bán đi một phần cổ phần, nhưng anh chắc chắn sẽ không bán lỗ.

Những việc này hiển nhiên đều giao cho Đinh Phi Vũ.

Sau khi Thịnh Kình Việt cầu hôn thì liền đưa Đổng Vi về nước, hai người đều nhớ bọn nhóc rồi.

Các bé con ăn ngon ngủ ngoan ở nhà Hồ Vân Linh mấy ngày, Đổng Vi cảm giác như bọn chúng hình như đã béo lên rồi.

Nhìn mẹ cô cho chúng ăn thức ăn cho chó không chút kiềm chế, Đổng Vi không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ sắp nuôi cho chúng béo hết lên rồi.”

Hồ Vân Linh không do dự đổ thức ăn cho chó trong túi ra rồi mới thu tay lại: “Mẹ không nuôi con béo, giờ còn không thể nuôi bọn nhóc này được luôn?”

Đổng Vi lắc lắc đầu, cong eo xuống xoa đầu các bé: “Chậc chậc, vất vả cho các con rồi.”

“Con bé thối này, mẹ đút chúng ăn, vậy mà còn vất vả cho chúng nữa.” Hồ Vân Linh cười mắng.

Đổng Vi chạy về sau hai bước, cười ha ha: “Con đi tìm Thịnh Kình Việt.”

Cô chạy ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Kình Việt, dán vào tai Thịnh Kình Việt rồi nói: “Mẹ em đem mong muốn nuôi béo em chuyển lên bọn nhóc rồi, anh không biết mẹ cho chúng ăn bao nhiêu…”

Cô vừa nói vừa cười, ý cười trên mặt hệt như cơn gió mùa hạ đột nhiên thổi đến, khiến tâm trạng con người ta không kiềm được mà thoải mái.

Tang Dụ ngồi đối diện bọn họ, nhìn bộ dạng hai người thân thân mật mật rồi nhẹ thở dài một tiếng.

Chuyện Thịnh Kình Việt cầu hôn, Hồ Vân Linh và Tang Dụ đương nhiên là biết.

Thế nhưng Tang Dụ không ngờ rằng Đổng Vi chưa làm con gái của ông được bao lâu thì đã ngay lập tức phải gả cho người khác rồi.

Ông vừa thở dài xong, Đổng Vi liền ghé người qua, kéo cánh tay Tang Dụ nói: “Bố, con nói cho bố một bí mật.”

“Hửm?”

“Bố, bố có phát hiện… Từ sau khi kết hôn với mẹ xong thì bố béo lên khá nhiều không?”

Tang Dụ cúi đầu nhìn bụng mình, rồi lại ngẩng đầu im lặng nhìn Hồ Vân Linh đang đứng phía sau Đổng Vi một cái.

Đổng Vi gần như cũng cảm nhận được có gì không đúng, quay đầu lại thì liền nhìn thấy mẹ đang trừng mắt với cô.

“Aaaa, mẹ con sai rồi… Con sai rồi!!”

Bọn nhóc còn đang tưởng bọn cô đang chơi trò chơi, đuổi theo sát nút phía sau, trong nhà lập tức náo nhiệt vô cùng.

Mà hai người đàn ông trong nhà lại trò chuyện nghiêm túc trong tình cảnh hết sức hỗn loạn thế này.

“Thật ra việc con cầu hôn Đổng Vi trễ như vậy, trong lòng bác không vui lắm.” Ánh mắt Tang Dụ sắc bén, lộ ra một khí thế hệt như lúc bình thường khi làm việc.

Lưu luyến Đổng Vi là một phần, phần còn lại ông cũng không nỡ để Đổng Vi phải chịu thiệt thòi.

Hai người đã quen biết lâu như vậy rồi, mà một năm gần đây, Đổng Vi căn bản đều sống cùng Thịnh Kình Việt. Việc này khiến Tang Dụ cảm thấy Đổng Vi đi theo Thịnh Kình Việt mà không danh không phận.

“Bác trai, con muốn lấy Đổng Vi, gần như đã muốn rất lâu rồi, thế nhưng… Con sợ.” Một người đàn ông nói mình sợ trước mặt một người đàn ông khác, đối với nhiều người mà nói, đây là một việc rất mất thể diện.

Thịnh Kình Việt nhìn Đổng Vi đang xoay vòng quanh, trong mắt anh mang theo một chút hoài niệm: “Đổng Vi giống như một đoá tường vi, xinh đẹp nhưng lại mang theo gai nhọn, bác không biết được lúc nào tay mình sẽ bị đâm đến chảy máu, thế nhưng những thứ ấy đối với con mà nói, đều không là gì cả, con có thể dùng cơ thể này để ôm chặt toàn bộ những chiếc gai đó lại, mà cô ấy lại càng tự do, không chịu ràng buộc hệt như gió, gần như ngay giây tiếp theo sẽ đi khỏi lòng bàn tay con, khiến con không thể bắt lấy được nữa.”

Anh đưa tay mình ra nắm lấy một cách trống rỗng rồi lại buông ra, nhìn lòng bàn tay mình: “Con muốn bắt lấy, mà lại không dám, con sợ sẽ ảnh hưởng đến cô ấy, sợ cô ấy sẽ bỏ con lại.”

Bàn tay vừa buông lỏng lại nắm chặt, Thịnh Kình Việt cười lên: “Nhưng mà, bây giờ con mới hiểu, cô ấy thực sự là gió, vậy mà lại tình nguyện quấn quít xoay quanh ngón tay con, lúc cô ấy đến, đầu ngón tay con liền có thể cảm nhận được hơi lạnh nhè nhẹ, khi cô ấy đi, đầu ngón tay con vẫn sẽ có một chút gió còn sót lại.”

“Cô ấy chưa từng rời đi.”

“Tuy rằng con hiểu ra đã muộn rồi, nhưng con hy vọng bây giờ vẫn chưa quá muộn.”

Ánh mắt sắc bén của Tang Dụ dần dần mềm đi, nhẹ gật đầu: “Có một số chuyện không thể chỉ dựa vào lời nói.”

“Con hiểu.”

Tang Dụ đang cảnh cáo Thịnh Kình Việt đừng chỉ nói mà không làm, ông không biết trước giờ Thịnh Kình Việt luôn là một người làm đến nơi đến chốn, những lời này anh chưa từng nói với Đổng Vi.

*

Buổi tối, Thịnh Kình Việt ngồi một bên lắp ráp mô hình lần trước chưa ráp xong, Đổng Vi tắm xong thì dán cả cơ thể ướt đẫm của mình lên lưng Thịnh Kình Việt.

“Anh lau tóc cho em.”

Thịnh Kình Việt ấn Đổng Vi lên sofa rồi đi lấy khăn và máy sấy tóc.

“Không cần sấy, trong nhà có lạnh đâu.”

Kinh Hoa đã sắp vào đông, nhưng trong nhà lại bật điều hoà nên Đổng Vi lười sấy tóc, thế mà Thịnh Kình Việt vẫn nhẹ nhàng giúp Đổng Vi sấy như cũ.

“Hôm nay anh nói gì với bố rồi?” Tuy lúc đó Đổng Vi đang chơi, thế nhưng vẫn chú ý được hai người đang trò chuyện.

Thịnh Kình Việt nói: “Bác trai cảm thấy anh cầu hôn quá muộn.”

“Đâu có đâu…”

Đổng Vi nói xong thì liền cảm thấy tay Thịnh Kình Việt đang lau tóc mình dừng lại, không kiềm được ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng sau mình, “Sao lại không sấy nữa?”

“Em không cảm thấy anh cầu hôn muộn sao?”

“Ừm, không thấy.” Đổng Vi không hiểu, cầu hôn thì làm gì có thời gian cố định.

Sau khi nói xong, Thịnh Kình Việt đặt máy sấy tóc vào tay Đổng Vi: “Em tự sấy đi.”

Anh ngồi xuống với vẻ mặt không cảm xúc, tay cầm mô hình nhưng lại chậm chạp không di chuyển, một sau lúc thì cầm mô hình lên, nhưng lại cầm sai.

Đổng Vi lấy làm lạ, lúc bình thường khi Thịnh Kình Việt lắp ráp mô hình, trước giờ những bộ phận anh cầm lên chưa từng cầm sai.

Chắc anh không giận gì nhỉ?

Chỉ có điều dáng vẻ giận dỗi của anh, đúng là khó nhận ra quá.

Đổng Vi cầm máy sấy tóc đi đến bên cạnh Thịnh Kình Việt, quấn lấy anh: “Anh giúp em sấy, anh mà không sấy cho em thì em không sấy nữa, sau đó thì em cảm luôn.”

Giọng cô uất ức, cả người bày ra dáng vẻ đáng thương.

Thịnh Kình Việt nhìn cô một cái, trầm mặc cầm lấy máy sấy tóc, sấy khô mái tóc còn ướt của cô.

Đổng Vi thoải mái đến mức suýt nữa ngủ quên, suýt quên mất sao vừa nãy Thịnh Kình Việt lại nổi giận.

“Vừa nãy anh giận hả?”

“Ừm.” Lần này Thịnh Kình Việt ngược lại không phải không nói chuyện, vì anh phát hiện cách thức của mình khi nổi giận là cách xa Đổng Vi, điều này hoàn toàn trái ngược lại với dự tính ban đầu của anh, nên đã trực tiếp nói ra.

“Vì sao? Em nói sai gì à?”

“Đúng, em nói sai rồi.”

Trong lòng Đổng Vi đại khái đã có suy đoán, thế nhưng lại muốn để Thịnh Kình Việt nói ra, cô quay người lại, dựa vào lòng Thịnh Kình Việt: “Anh bảo em nói sai chỗ nào rồi?”

Cô vừa mới tắm xong, làn da dường như đang ngấm một lớp ánh sáng mềm mại dịu dàng, đôi môi màu hồng nhạt mềm lạ lùng.

Thế nhưng cũng chính bờ môi đó, vừa nãy lại cảm thấy anh cầu hôn không muộn.

“Vi Vi, lẽ nào em không muốn gả cho anh sao? Không mong đợi sao?”

“Mong đợi mà.”

“Vậy em nên nói anh cầu hôn muộn rồi.”

“Anh muốn em mắng anh hả?” Đổng Vi cảm thấy mình có thể đã tiếp xúc một bí mật gì đó mà không ai biết được.

“Như vậy anh sẽ cảm thấy em không thể chờ đợi được mà muốn gả cho anh, mà anh cũng sẽ không đợi được muốn lấy em.”

“Thế nhưng như vậy chính là anh không đúng rồi, em không nỡ mắng anh đâu.” Đổng Vi cau mày, bất giác mở miệng.

Nhưng Thịnh Kình Việt cũng đáp lại rất nhanh: “Anh tình nguyện.”

Đổng Vi hé miệng nhìn Thịnh Kình Việt, sau đó ôm chặt lấy anh: “Tình nguyện để em mắng, nói y như đồng ý gả cho em vậy, nước mắt em sắp rơi xuống rồi nè.”

Vốn dĩ Đổng Vi muốn ôm Thịnh Kình Việt đàng hoàng, kết quả liền bị Thịnh Kình Việt nâng mặt tách ra.

Anh nâng mặt cô lên, nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt quét trên gương mặt cô, Đổng Vi ngẩn người: “Anh làm gì đó?”

“Đừng khóc.”

Tuy rằng anh không thấy nước mắt trên mặt Đổng Vi, nhưng anh vẫn nói một câu, đừng khóc.

Bầu không khí tốt lành bị Thịnh Kình Việt huỷ đi trong thoáng chốc, Đổng Vi phì cười một tiếng: “Ngốc ơi, em nói nước mắt sắp rơi rồi, chứ đâu phải là sắp khóc thật đâu, chỉ là thể hiện mình rất cảm động thôi!”

Cô quên mất rằng, Thịnh Kình Việt là người đàn ông mạnh mẽ, chỉ có điều bây giờ trong mắt cô, lại cực kỳ yêu dáng vẻ thỉnh thoảng ngốc nghếch này của Thịnh Kình Việt.

Cô ôm lấy cổ Thịnh Kình Việt, nhẹ nhàng nói: “Không được, anh phá bầu không khí của em, anh phải đền cho em.”

Tuy là nói vậy, cô cảm thấy Thịnh Kình Việt vẫn không get* được ý cô.

*Get: nắm bắt, tác giả để get nên mình giữ nguyên.

Thế nhưng ngay một giây sau đó, Thịnh Kình Việt híp mắt, ánh mắt sắc bén trên gương mặt đã đẩy tan hơi thở trai thẳng ban nãy, anh ôm lấy cô, mở miệng nói: “Anh đưa em đi đua xe.”

Đổng Vi: “???”

Được thôi, cô không nên mong đợi gì ở Thịnh Kình Việt.

Khi Đổng Vi nhắm mắt tỏ ý đối phương đã hết thuốc chữa thì lại bị Thịnh Kình Việt ném lên giường, thậm chí cô còn tưng lên vài cái.

“Không phải anh nói đi đua xe sao?”

Thịnh Kình Việt chậm rãi cởi áo khoác, cười nhẹ một tiếng: “Đúng vậy.”

Sau đó, Đổng Vi trong lúc nửa tỉnh nửa mê mới phản ứng lại đánh Thịnh Kình Việt một cái, nức nở nói: “Anh lưu manh!!!”