Bạn Trai Cũ Liếm Tôi Để Giúp Nữ Thần Của Hắn Ta

Chương 5: Về nhà, bố mẹ cực phẩm



Là một học sinh nội trú nên mỗi tháng tôi có thể trở về nhà một lần.

Tôi trở về nhà, với rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.

Khi tôi vừa về đến nhà, mẹ đã hào hứng cầm lấy cặp xách trên tay tôi:

"Hoan Hoan, đọc sách lâu như vậy, mệt mỏi không con. Mẹ làm món canh cá rô con thích, để cho con bổ não."

Tôi cảnh giác nhìn bà ấy:

"Mẹ sao đối xử với con tốt như vậy?"

Mẹ tôi cười tủm tỉm nói:

"Con là con gái mẹ, không đối tốt với con, thì đối xử tốt với ai đây."

"Phải không? Vậy thì mẹ nên biết, con bị dị ứng hải sản từ khi còn nhỏ. Người thích ăn canh cá rô là Hứa Cường chứ không phải con".

Bố mẹ tôi trọng nam khinh nữ. Từ khi tôi còn nhỏ đã đối xử với tôi không có tý tình cảm nào, họ chỉ biết đánh và mắng tôi. Nhưng lại coi em trai tôi xem như tròng mắt, ăn một chút khổ cũng không thể cho hắn nếm thử.

Nếu không phải tôi có thành tích tốt, hiện tại nhập học ở trường tư thục này không chỉ được miễn học phí. Mà họ còn có thể lấy ba vạn tiền học bổng của tôi. Nếu không bọn họ đã sớm cho tôi bỏ học để ra ngoài xã hội làm việc.

Kiếp trước, tôi thi trượt đại học.

Bọn họ vội vàng đem bán tôi đổi lấy một chút sính lễ. Lúc đó tôi liều chết chạy trốn ra khỏi nhà.

Đầu óc trống rỗng, tôi làm công việc tạp vụ trong một quán nhỏ, trải qua cả đời khốn khó.

Mẹ tôi cười gượng nói:

"Đây không phải là mẹ lớn tuổi rồi nên nhớ nhầm sao?"

Đến bàn ăn, ba mẹ tôi cuối cùng cũng nói ra mục đích của bọn họ:

"Hoan Hoan, ngày mai cùng bố mẹ đi tham dự một bữa tiệc đi."

"Tham dự tiệc gì?"

"Ngày mai bố mẹ Tống Trầm sẽ tổ chức tiệc đính hôn của con và Tống Trầm. Bọn họ sẽ thông báo với mọi người trong bữa tiệc."

Tôi đang uống canh và tý nữa thì sặc.

"Hai người nói cái gì?"

Hai người bọn họ lại nói:

"Bữa tiệc đính hôn của con và Tống Trầm ấy."

"Thật nhìn không ra, bình thường đứa nhỏ này nhìn giống như một cái hồ lô buồn bực. Lại có một tay tán tỉnh được một thằng đàn ông rất có tài nha. Tự nhiên còn câu được Đại thiếu gia của Tống gia."

"Ngày mai ở trong bữa tiệc con phải biểu hiện thật tốt. Nhất định phải làm cho chủ tịch Tống và Tống phu nhân thích con."

"Ba con gần đây đang làm một công trình. Còn thiếu vốn quay vòng, phải dựa vào chủ tịch Tống."

Trong đầu tôi, đột nhiên hiện lên câu nói của Tống Uyển với Tống Trầm:

"Anh, anh nói là thật sao? Anh thật sự có thể giúp em một lần đem toàn bộ vận may trên người Hứa Hoan đoạt được?"

Biện pháp đối phó mà Tống Trầm nghĩ ra, chính là đính hôn với tôi?

Tôi phỏng đoán: 'Tống Trầm bị ràng buộc với hệ thống liếm chó. Mà loại sinh vật liếm chó này, mục đích cuối cùng của chúng chính là kết hôn với người mà anh ta liếm.'

Tôi còn chưa không tuổi kết hôn theo luật pháp định, điều mà Tống Trầm có thể làm chính là đính hôn với tôi trước. Miễn cưỡng coi như là đạt được mục đích cuối cùng là liếm chó.

Tôi càng nghĩ về khả năng ấy càng cảm thấy có đạo lý.

Nghĩ lại kiếp trước, tôi không muốn kết hôn với lão mù kia, bố mẹ tôi liền trói tôi vào trong phòng. Tôi lựa chọn án binh bất động, vẻ mặt kinh hỉ:

"Tống Trầm thật sự là, chuyện lớn như vậy, cũng không nói trước với con một tiếng. Con còn chưa mua được cái váy nào đẹp, tóc cũng dài, cũng không có thời gian đi cắt tỉa một chút. Không biết chú Tống và dì Tống ngày mai nhìn thấy con, có cảm thấy hài lòng hay không."

"Con nguyện ý?"

Bố mẹ tôi nhìn tôi một cách dò hỏi.

"Bộ dạng Tống Trầm đẹp trai, người lại ưu tú. Quan trọng nhất là trong nhà còn có tiền. Con làm sao lại có thể không muốn chứ."

Trong giọng nói của tôi lộ ra chân tâm thật ý.

Ba mẹ tôi yên tâm:

"Con có thể nghĩ như vậy là được rồi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm và chuẩn bị tối nay chạy trốn trở lại trường học.

Đầu lại đột nhiên xuất hiện một cơn choáng váng.

Ánh mắt của tôi dừng lại trên bát canh vừa uống:

"Mấy người.. bỏ thuốc mê cho tôi..".

Ba mẹ ta cười dài nói:

"Vì phòng ngừa vạn nhất mà. Dù sao, mày nổi danh là phản nghịch."

Em trai to béo của tôi cao hứng vỗ tay:

"Đem chị ấy bán đi, chúng ta liền có tiền đổi nhà lớn."

"Phanh" một tiếng.

Trán của tôi nặng nề đập mạnh trên bàn, cả người đều mất đi ý thức.