Bạn Trai Cũ Liếm Tôi Để Giúp Nữ Thần Của Hắn Ta

Chương 7: Cứu viện tới



Ngay trong nháy mắt khi xe sắp chạy vào biệt thự, một chiếc xe máy phóng nhanh như bay. Giống như từ trên trời giáng xuống, chặn trước đầu xe ô tô.

Bố tôi đạp phanh gấp, mới không đụng phải. Thật nguy hiểm.

Ông ta ầm ĩ mắng to:

"Mẹ kiếp có biết lái xe hay không thế, chạy vội đi đầu thai hả."

Người lái xe mô tô cởi mũ bảo hiểm ra, là một chị gái tóc dài tư thế oai hùng hiên ngang. Ngồi ở ghế sau là giáo viên chủ nhiệm lớp của tôi.

Chị gái tóc dài kia đi tới trước cửa xe kính của xe nửa mở, đưa tay nắm lấy cổ áo bố tôi:

"Mở cửa xe cho tôi!"

Bố tôi là một người ngoài mạnh trong yếu, nhìn thấy trên cánh tay chị tóc dài có hình xăm trổ. Vừa nhìn là biết rất khó chọc, hành động thân thể nhanh hơn ý thức, ông ta vội vàng mở khóa xe.

Chờ đến khi giáo viên chủ nhiệm cứu tôi ra khỏi xe, ông ta mới hét lớn:

"Ông chủ Tống, anh mau tìm người đến giúp, nếu không con dâu anh sẽ bị người khác cướp đi đấy."

Người Tống gia nghe tiếng, vội vàng chạy tới.

Tống Trầm cùng Tống Uyển nhìn thấy chủ nhiệm lớp ở đấy, sắc mặt biến đổi, vẻ mặt hết sức không được tự nhiên.

Thấy người Tống gia đã chạy đến, bố tôi kiêu ngạo hơn:

"Các ngươi buông con gái tôi xuống. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo các ngươi lừa bán."

Giáo viên chủ nhiệm liếc ông ta một cái:

"Lừa bán người dân là ông. Vì tiền, liền đem Hứa Hoan bán cho Tống gia."

Ông chủ Tống là một con hổ mặt cười:

"Thầy Lý, thầy hiểu lầm rồi. Hai đứa nhỏ tình đầu ý hợp. Hai nhà chúng tôi liền muốn đem quan hệ của hai đứa trẻ định ra trước."

Chị gái tóc dài cất một tiếng cười nhạo, chị ấy chỉ chỉ sợi dây thừng trên mặt đất kia:

"Tình đầu ý hợp. Ý ông là trói cô bé này đến đây để cùng con trai ông kết hôn sao?"

Bố tôi không kiên nhẫn nói:

"Chủ tịch Tống, anh nói nhiều với mấy cô gái những chuyện này làm gì? Hứa Hoan là con gái của tôi. Tôi muốn xử trí con bé như thế nào, đây là việc riêng nhà của tôi. Mấy cô ấy quản được sao?"

Giáo viên chủ nhiệm phản bác:

"Hứa Hoan là người, không phải vật phẩm. Hơn nữa, con bé đã tròn mười tám tuổi, là người trưởng thành. Không cần sự giám hộ của các ngươi nữa. Cô bé hoàn toàn có thể sống theo nguyện vọng của mình."

Chị gái tóc dài và chủ nhiệm lớp muốn dẫn tôi đi, Tống gia lại gọi người bao quanh chúng tôi.

Bọn họ đã quyết tâm, muốn dùng biện pháp mạnh mẽ đem tôi giữ lại. Cố gắng hoàn thành nghi thức đính hôn chó má này.

Chị gái tóc dài nhìn thấy một màn như vậy, lại khẽ cười một tiếng:

"Thú vị."

Chị ấy thả lỏng gân cốt làm động tác nghênh đón mấy người đó.

Chỉ chốc lát sau, những người vây quanh đã bị chị tóc dài đánh ngã nằm im trên mặt đất.

Chị gái tóc dài lộ vẻ khinh thường:

"Cũng chỉ có vậy thôi."

Bố mẹ tôi cùng người Tống gia sợ tới mức lui về phía sau một bước:

"Cô là ai?"

Chị gái tóc dài chỉ chỉ hình xăm trên cánh tay:

"Mấy người nói xem, tôi cảnh cáo mấy người. Nếu sau này nếu dám động Hứa Hoan một sợi lông."

Chị ấy liếc mắt nhìn em trai tôi còn có Tống Trầm, Tống Uyển một cái.

"Mấy người liền cầu nguyện cho con cái của mình nhiều hơn đi. Trời tối đường dài, không chừng ngày nào đó, bọn họ liền ngã xuống hồ, không biết có bò lên được không."

Bố mẹ tôi sợ hãi vội vàng ôm chặt đứa con trai cưng của họ.

Ông Tống càng biến sắc:

"Cô đang uy hiếp chúng tôi?"

"Cái gì gọi là uy hiếp, tôi gọi đấy là thiện ý nhắc nhở."

Sau khi chị gái tóc dài buông mấy lời tàn nhẫn, bọn họ cũng không dám ngăn cản nữa.

Trước khi đi, tôi bước tới trước mặt Tống Trầm cùng Tống Uyển.

Tống Trầm vội vàng giải thích:

"Hoan Hoan, em nghe anh nói.."

Tôi đã không cho anh ta một cơ hội nào để giải thích, trực tiếp cho anh ta hai cái tát vang dội.

Tống Uyển đau lòng:

"Sao cô có thể đánh anh trai tôi!"

Tôi lật tay lại cho Tống Uyển hai cái tát cũng không kém:

"Yên tâm, cô cũng có."

Tôi lại nói:

"Hai người thật sự làm cho tôi ghê tởm. Tống Trầm, giữa chúng ta xong rồi."

Vừa dứt lời, hệ thống giống như mất khống chế. Tiếng chuông cảnh báo điên cuồng vang lên.

[Cảnh cáo cảnh cáo, đối tượng chủ muốn chia tay với ký chủ, nhiệm vụ liếm chó sắp thất bại @#¥%.. &*#&%]

Sau khi tôi lên xe máy, tôi nhìn thoáng về phía sau. Phát hiện Tống Trầm giống như bị bệnh động kinh, ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép cả người co giật..

Lúc này đây hệ thống đã trừng phạt hắn, so với trước kia còn nặng hơn.

Thật đáng đời!