Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 22



Edit: Hà Quân | Beta: Gà

-

Tống Dương rời đi.

Hạ Bang Viện vẫn còn đứng một bên khóc sướt mướt. Tô Uyển Linh đăm chiêu nhìn Hạ Bang Viện. Giáo dưỡng của Tống Dương sẽ không cho phép hắn làm ra chuyện như thế này, trừ khi là động đến yếu điểm của Tống Dương.

Yếu điểm của Tống Dương chỉ có Quý Duyên Khanh.

“Mặc quần áo vào đi, dì có chuyện muốn hỏi con.”

Cha mẹ Hạ ngồi bên cạnh dỗ con gái, tức thế nào cũng phải cố hít thở mà thoa thuốc. Nhưng khi nhìn đến dáng vẻ của Tô Uyển Linh hai người đành phải nuốt lại lời định nói ra miệng. Nét mặt Tô Uyển Linh ôn hòa dịu dàng, nói chuyện cũng không lớn tiếng, nhưng lại khiến người ta phải nể sợ.

Hạ Bang Viện cũng vậy, trước kia cô ả dám hô to gọi nhỏ trước mặt Tống Dương là vì nghĩ rằng Tống Dương sẽ không nỡ đụng tay đụng chân với con gái, nhưng đến hôm nay thì cô biết sợ rồi. Vả lại, nghĩ đến Tô Uyển Linh là chỗ dựa duy nhất để cô bước chân vào nhà họ Tống, cô càng không dám nổi đóa lên, ngoan ngoãn đi theo Tô Uyển Linh vào phòng.

“Con đã làm gì?”

Hạ Bang Viện tủi thân khịt mũi, trong mắt Tô Uyển Linh lộ ra ý chán chường nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như trước, “Tống Dương không có ở đây. Con không cần phải giả đò oan ức với dì. Nói thật đi.”

Hạ Bang Viện đang thút thít chợt sượng lại, cũng không khóc nữa. Cô nói hết sự tình từ đầu đến cuối, nhưng trong câu chuyện vẫn có vài chỗ thêm thắt cắt xén.

“… Chỉ là con giương mắt nhìn không nổi nên mới cho cậu ta một bài học.” Hạ Bang Viện ấm ức lí nhí..

Trước kia Tô Uyển Linh chỉ cảm thấy Hạ Bang Viện không được thông minh cho lắm. Nhưng đến bây giờ bà lại cảm thấy mình đã nhìn nhầm. Người này không chỉ ít chất xám, mà mưu toan lại còn thâm độc thấp kém.

“Tống Dương không lên tiếng chuyện dì tung tin con là vợ sắp cưới của nó chẳng qua là vì nó nể tình con chăm sóc khi nó bị tai nạn xe thôi. Ngoan ngoãn tỏ ra dịu dàng nhân hậu thì con không chịu, cứ khăng khăng phải làm kẻ xấu cơ. Bao nhiêu tình nghĩa ngày trước có được nhờ giả vờ ngoan ngoãn khéo léo giờ cạn tàu ráo máng cả rồi. Con tự lo lấy thân mình đi.”

Năm đó Tống Dương bị tai nạn xe cũng bởi Tô Uyển Linh ép Quý Duyên Khanh rời đi. Tống Dương không quan tâm đến Tô Uyển Linh nữa, vì thế mà bà đã mượn tay Hạ Bang Viện hòng kéo chuộc tâm trí của Tống Dương về. Bà dạy Hạ Bang Viện tỏ ra ngoan ngoãn khéo léo, ngay lúc Tống Dương hoạn nạn săn sóc hết lòng, không ác khấu khi nhắc về Quý Duyên Khanh.

Sau đó Tô Uyển Linh cố tình tung tin về thân phận vợ chưa cưới của Hạ Bang Viện, quả nhiên Tống Dương lặng im không phản bác ngay bấy giờ.

Tô Uyển Linh hiểu rõ tính tình con trai mình, biết tình biết nghĩa, cũng ngại phiền toái. Hắn sẽ không vì mấy chuyện vặt vãnh này mà phải lên tiếng thanh minh. Hơn nữa Hạ Bang Viện lại giúp đỡ hắn vào lúc khó khăn nhất. Chỉ cần Quý Duyên Khanh không xuất hiện, Hạ Bang Viện cứ đà ấy khéo thật sự có thể sưởi ấm lại trái tim Tống Dương.

Nhưng hôm nay lại thất bại trong gang tấc.

Hôm nay Tống Dương có thể làm ra thế này thì tuyệt nhiên không còn nổi một chút tình nghĩa gì với Hạ Bang Viện.

Chắc chắn Tô Uyển Linh sẽ không đối chọi với Tống Dương vì Hạ Bang Viện. Trong giới thượng lưu Bắc Kinh có rất nhiều con gái nhà gia giáo, không cứ gì phải là Hạ Bang Viện. Lúc trước bà cảm thấy Hạ Bang Viện không đến nỗi nào cũng chỉ vì cô ta bắt kịp thời cơ, vừa khéo ép được Quý Duyên Khanh rời đi.

Hạ Bang Viện vừa nghe Tô Uyển Linh bảo cô ta tự lo lấy thân thì cuống lên, vội vàng túm cánh tay Tô Uyển Linh, “Dì ơi. Dì phải giúp con. Con sẽ nghe lời mà. Con không thể sống thiếu Tống Dương được. Con là vợ chưa cưới của Tống Dương mà!”

Ánh mắt Tô Uyển Linh quét qua bàn tay đang nắm cánh tay bà của Hạ Bang Viện. Hạ Bang Viện bị dọa sợ, buông ra theo bản năng.

“Bang Viện à, dì không nhớ là con và Tống Dương từng tổ chức lễ đính hôn đấy.”

Giọng nói của Tô Uyển Linh vẫn ôn hòa điềm đạm, nhưng sắc mặt Hạ Bang Viện đã trắng bệch. Phải. Vốn dĩ không bao giờ có chuyện Tống Dương sẽ làm lễ đính hôn gì với cô. Cái mác vợ chưa cưới này của cô cũng chỉ có Tô Uyển Linh thừa nhận. Lúc nói ra cái danh phận này trước mặt Quý Duyên Khanh, Tống Dương không phản bác. Cô ả đã tưởng qua bằng ấy năm Tống Dương đã sớm quên Quý Duyên Khanh rồi, dù có ghi lòng thì cũng chỉ còn thù hận. Cô đã nghĩ mình nhất định sẽ là thiếu phu nhân nhà họ Tống…

Hạ Bang Viện suy nghĩ vô số thứ, cuối cùng cũng chỉ là suy diễn. Không còn được Tô Uyển Linh công nhận, cô ả không còn là gì cả.

Tô Uyển Linh cười dịu dàng, ôm mặt Hạ Bang Viện, “Con là một cô bé tốt. Nhưng mà Tống Dương không thích, dì cũng không biết phải thê nào. Sau đây rồi, con gắng hẹn hò rồi kết hôn nhé. Dì vẫn rất thích con.”

Chỉ cần không níu kéo rồi làm ra chuyện ngu ngốc gì, dì vẫn sẽ rất thích con.

Hạ Bang Viện hiểu ngụ ý của Tô Uyển Linh thì sững sờ. Cô còn đang muốn hỏi gì đó thì Tô Uyển Linh đã rời đi rồi.

Ra cửa, Tô Uyển Linh vứt khăn tay đã lau tay đi.

Bà trầm ngâm rồi vẫn quyết định bấm điện thoại. Sáu năm trước bà biết con trai mình qua lại với một đứa con trai khác thì đã gọi cuộc điện thoại này. Không ngờ sáu năm sau vẫn lại vì người đó mà gọi cuộc điện thoại này tiếp.

“Tôi muốn biết hết mọi chuyện sau khi Quý Duyên Khanh ra nước ngoài.”

1

********************

Mười giờ sáng, vị giám đốc cuồng công việc sau khi muộn một tiếng cuối cùng đã đi làm.

Trợ lý Hứa chỉ nhìn mặt giám đốc thì đã biết hôm nay lại là một ngày gió bão. Anh nhanh nhẹn canh giữ ở cửa, những công việc không cần thiết, anh không định cho vào làm phiền giám đốc.

Mười giờ rưỡi, một điểm tin đính chính của Tống thị đã chiếm vị trí số một hotsearch, nhanh chóng nhảy đỏ chỉ trong mười phút.

Khi nhấn vào, người ta chỉ thấy một điểm tin cải chính được đưa ra bởi tài khoản chính thức của tập đoàn Tống thị: Cô Hạ Bang Viện và giám đốc tập đoàn Tống thị không có bất kỳ quan hệ gì.

Tuy rằng Tống Dương rất ít lộ diện trước giới truyền thông, rất mực khiêm tốn, nhưng tài sản Tống thị nằm trong top 3 cả nước, Hạ Bang Viện lại còn là nữ minh tinh đang nổi. Ngày trước cô tham gia một bộ phim điện ảnh của đạo diễn nổi tiếng cũng rộ lên một thời, đến giờ vẫn còn xôn xao. Lúc ấy khắp nơi toàn là khen chê bới móc đủ cả.

Bây giờ Weibo chính thức của Tống thị lại quay lưng, không thừa nhận danh xưng thiếu phu nhân nhà họ Tống này.

Mà thời gian đăng ký tài khoản là từ hai mươi phút trước, có tích xanh.

Nguồn tin xác đáng, Weibo chính thức lãnh đạm, vài phút đã cán mốc 10.000 bình luận.

Phương Tư cầm điện thoại mới lướt Weibo trông thấy, thốt lên một tiếng. Cô quay sang tán chuyện với Quý Duyên Khanh, nói: “Sếp ơi, cái anh giám đốc này ngộ quá. Chuyện đời tư thôi mà cũng rùm beng trên mạng. Dù không phải vợ chưa cưới thì người ta cũng là nữ minh tinh, làm sao mà ra mặt nhận vơ được? Chuyện này nghe lạ quá. Nhưng nếu bảo rằng giám đốc Tống cạn tàu ráo máng quay lưng với người ta thì quả thật là cũng chưa ai từng nghe gì về chuyện đính hôn giữa hai nhà này mà nhỉ…”

Quý Duyên Khanh sa sút, dù đã uống hai tách café mà đầu óc cậu vẫn còn mệt rã rời. Cậu vốn không nghe rõ lời nói của Phương Tư, mặt mày phờ phạc.

Phương Tư lắc lắc màn hình điện thoại trước mặt cậu. “Cậu nhìn này sếp ơi, hình như cậu từng giao thiệp với người này mà phải không ạ? Cậu có biết cái cô minh tinh này đính hôn với người ta rồi hay không thế?”

Quý Duyên Khanh vốn đã rã rời chợt bừng tỉnh. Cậu chộp lấy chiếc điện thoại của Phương Tư. Đọc mẩu tin đính chính, trống ngực cậu đánh thình thịch. Cậu chẳng kịp nghĩ ngợi đã trả lại điện thoại cho Phương Tư.

“Tôi đi xem thử.”

Hóa ra Tống Dương không hề đính hôn.

Tin tức này choán lấy suy nghĩ của Quý Duyên Khanh.

Nét mặt trợ lý Hứa hơi bùi ngùi. Trong vòng hơn nửa tiếng ngắn ngủi, đây là vị quản lý thứ hai bị mắng. Toàn mấy người lớn tuổi mà lại bị mắng đến nỗi toát mồ hôi lạnh, mặt đỏ tai hồng, lúng ta lúng túng đi ra.

Y đóng cửa lại hộ giám đốc rồi tranh thủ lướt weibo xem đến quên đời. Ấy vậy mà khi y vừa ngẩng đầu thì đã thấy Quý Duyên Khanh đứng đối diện làm y hoảng hốt tắt điện thoại phát một. Thần thái trên gương mặt y nom rất chuyên nghiệp, hệt như là lúc mới đây đang xem công vụ chứ không phải đi hóng hớt.

“Cậu Quý.” Trong lòng trợ lý Hứa len lén rộn ràng lên. Tài khoản weibo công ty vừa mới đăng bài đính chính thân phận của Hạ Bang Viện mà sếp Quý đã vội đến đây. Ai dám bảo không để ý giám đốc y thì y cóc tin đấy. Phát hiện ra gian tình nam nam của giám đốc và sếp Quý, trợ lý Hứa khó mà kìm nén sự vui sướng của mình nên giọng nói có hơi hồ hởi: “Cậu Quý tìm giám đốc à? Vừa khéo trong văn phòng đang không có ai. Tôi vào hỏi giúp cậu một câu.”

Quý Duyên khanh còn chưa nói câu nào thì trợ lý Hứa đã vọt vào rồi.



Từ văn phòng ra, trông trợ lý Hứa hớn hở cực kỳ. Chắc chắn mà! Quản lý ngành đến báo cáo công việc với giám đốc, mặt mày giám đốc như đưa đám. Nghe đến tên Quý Duyên Khanh thì mặt mày giám đốc vẫn như đưa đám, nhưng điệu bộ cầm bút của giám đốc đã bán đứng anh ta rồi!

“Cậu Quý, giám đốc mời cậu vào.”

Tống Dương ngồi sau bàn làm việc rộng lớn, cúi đầu làm việc. Hắn hoàn toàn chẳng hề bị đánh tiếng khi Quý Duyên Khanh đẩy cửa vào.

Quý Duyên Khanh đứng ở ngoài cách vài bước. Trước lúc đến đây cậu vốn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng bây giờ lại chẳng thể thốt lên lời.

Tống Dương ký vào bộ tài liệu cuối cùng, đưa tay ra đặt lại bút máy lên bàn, lạnh lùng quét mắt nhìn Quý Duyên Khanh.

“Có việc gì?”

“Anh chưa từng đính hôn với Hạ Bang Viện.”

Tơ máu trong đôi mắt Tống Dương còn chưa rút đi, thế nhưng nét mặt hắn bình tĩnh hơn rất nhiều so với hôm qua. Hắn hơi ngả người về sau, dù rằng đang ngẩng đầu nhìn Quý Duyên Khanh từ dưới lên, song lại làm Quý Duyên Khanh có cảm giác như hắn đang nhìn xuống cậu từ trên cao.

Cậu nghĩ gì người kia biết hết.

Quý Duyên Khanh còn có loại ảo giác như thế.

“Tôi chưa bao giờ đính hôn với Hạ Bang Viện.” Tống Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Duyên Khanh, nói lời mỉa mai “Quý Duyên Khanh, em dùng tư cách gì mà chất vấn tôi?”

Tựa như hắn nhớ lại điều gì, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Quý Duyên Khanh.

“Nhân tình tôi bao nuôi à?”

Quý Duyên Khanh lại lặng thinh. Cậu không hiểu vì sao việc nói chuyện với Tống Dương bây giờ lại khó khăn đến thế.

“Tống Dương, lúc biết anh không đính hôn với Hạ Bang Viện, em rất vui.”

Khóe môi ngậm ý đồ châm chọc của Tống Dương cứng lại. Lưng hắn tựa lưng vào ghế, hết sức giữ vẻ thờ ơ của mình. Hắn giương mắt nhìn Quý Duyên Khanh, "Em nói thế là đang đợi tôi mừng quýnh quỳ xuống cảm ơn à.” Hắn đứng lên, một bước đến gần Quý Duyên Khanh, “Tống Dương của năm năm trước của em, vì thích em mà có thể làm một con chó. Ấy vậy mà em thì vứt bỏ không ngó ngàng. Tôi đã hiểu được em từ lâu rồi, Quý Duyên Khanh.”

Quý Duyên Khanh ngờ vực nhìn hắn.

Tống Dương vươn tay ôm lấy cổ Quý Duyên Khanh, kéo đến gần mình, “Chơi trò yêu đương với em cũng không bằng buộc em ở bên người tôi, đến khi tôi chán thì thôi.”

Hắn buông cánh tay ôm Quý Duyên Khanh ra, lãnh cảm vô cùng.

“Hiện tại tôi chỉ muốn chơi em.”

Sắc mặt Quý Duyên Khanh càng thêm trắng nhợt, chỉ cảm thấy mình tự rước nhục vào thân. Đến bây giờ cậu mới nhận ra, những tổn thương của năm năm trước, không phải chỉ cần một câu “còn yêu” của cậu là có thể chữa lành.

Tống Dương vẫn còn hận cậu.

- Hết chương 22 -