Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 34



Edit: Hà Quân | Beta: Thụy

-

Tin tức của Tống Thị thật sự có thể gọi là một tia sét đánh xuống nổ tung đất bằng, bổ cho quần chúng ăn dưa trợn mắt há mồm, chờ khi phản ứng lại thì một đám người đều không thể tin được, vì một người con trai mà ngay cả công ty lớn như thế cũng không cần, không ít trưởng bối trong giới đều nói một câu thằng nhóc Tống Dương này quá ngốc rồi, nhưng nhiều hơn là cảm thấy Tô Uyển Linh ra tay quá ác độc, đứa con duy nhất còn có thể ép đến mức này, Tống Dương chính là đích tôn duy nhất của Tống Thị, ép Tống Dương đi rồi chẳng lẽ Tô Uyển Linh muốn đem những thứ của Tống gia về nhà mẹ đẻ sao?

Bây giờ Tô Uyển Linh có trăm miệng cũng không thể nói rõ, hơn nữa bà rất giữ mặt mũi, bà thà khiến mọi người hiểu lầm bà độc ác còn hơn là thừa nhận bản thân bị con trai đuổi ra khỏi hội đồng quản trị, vả lại trong tay Tống Dương còn nắm được nhược điểm bà hủy hoại di chúc.

Đứa con này thật sự không niệm tình thân, giống hệt Tống Lâm đã chết kia, đến cả di sản đều phải đề phòng cả bà.

Sắc mặt Tô Uyển Linh hơi tái, vờ bày ra dáng vẻ mạnh mẽ để chống đỡ bản thân bình tĩnh rời khỏi Tống Thị, chỉ có chính bà biết được giờ phút này trong lòng bà là hận thù và chật vật, tất cả mọi chuyện này đều do Quý Duyên Khanh và đứa con ngoan kia của bà gây ra.

"Không trở về, đến Tô gia."

"Vâng, bà chủ."

Tô Uyển Linh nghe tài xế gọi bà là bà chủ mà trong lòng không nén được sự phiền muộn, Tống Lâm cũng đã chết nhiều năm như vậy rồi, bà còn phải mang danh hiệu này bao lâu nữa đây? Giờ phút này Tô Uyển Linh cực kỳ muốn về nhà, thoát khỏi danh hiệu này, đối với bà mà nói Tô gia mới là nhà của bà.

Toàn bộ công ty đều do Tống Dương tiếp nhận rồi, ba và anh hai chắc sẽ không lại ngăn cản bà trở về nhỉ?

*

Các diễn đàn internet lớn, báo chí và truyền hình đều đang thảo luận việc Tống Dương công khai từ chức nên Quý Duyên Khanh không muốn biết cũng khó.

Dương Bảo đang xem tivi, nhóc nhìn thấy một nửa trên hình là Tống Dương thì chỉ vào tivi, "Ba ơi, cái chú kia lên tivi kìa!"

Quý Duyên Khanh quay đầu lại nhìn, vừa liếc mắt đã đối diện với ánh mắt thâm tình ấm áp của Tống Dương, rõ ràng là chỉ nhìn qua màn ảnh mà lại giống như nhìn được đến đáy lòng của cậu vậy.

"... Với tôi mà nói thì em ấy là người tốt nhất trên thế giới, tôi có thể bỏ hết tất cả..."

"Từ hôm nay, tôi từ chức vị trí tổng giám đốc Tống Thị..."

Hình ảnh chuyển đến vẻ mặt kinh hãi của Tô Uyển Linh.

Trong lòng Quý Duyên Khanh trầm xuống, cậu đổi kênh tivi sang một chương trình đang nói về chuyện phiếm trong giới giải trí, MC chính bày vẻ mặt cảm động như bị sét đánh, "... Thật sự là một người đàn ông tốt, vì tình yêu có thể buông bỏ tất cả, nếu là anh, anh có thể lựa chọn như vậy không?"

Mặt mày MC nam bị hỏi tỏ ra hoang mang, MC nữ tự mình lâm vào trạng thái say mê sến sẩm, ca tụng loại hành vi vì tình yêu buông bỏ tất cả của Tống Dương rầm rộ này, cuối cùng phán như đinh đóng cột: "Tống Dương thật sự là người đàn ông tốt, người được anh ấy yêu thật hạnh phúc, tình yêu không phân..."

Âm thanh MC nữ vang bên tai dần xa, sắc mặt Quý Duyên Khanh phức tạp nhìn về phía điện thoại, cuối cùng vẫn gọi đến dãy số đã bị xóa kia.

Thanh âm bên kia rõ ràng rất sốt ruột, Quý Duyên Khanh nghe xong mà trong lòng bỗng chua xót.

"Có đáng không?"

Trong điện thoại im lặng, giọng Tống Dương có hơi trầm thấp: "Vì em tất cả đều đáng giá."

Vài chữ ngắn ngủn nhưng chứa rất nhiều tình cảm, lập tức gợi lên chuyện cũ nơi đáy lòng Quý Duyên Khanh, nhớ đến Tống Dương trong quá khứ nhường nhịn cậu đủ thứ mà cổ họng cậu nóng lên, chờ dịu lại mới nói: "Bây giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi."

Một câu này của cậu vụng về không vào đúng trọng tâm, ngay cả Dương Bảo bên cạnh cũng nghe ra sự quái dị thì càng đừng nói tới Tống Dương ở đầu kia điện thoại.

Cầm điện thoại, trên mặt Tống Dương là vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy, giọng điệu vẫn giống với trước đó: "Mặc kệ là quan hệ gì anh cũng sẽ không để em chịu ấm ức đâu, trước kia là anh vô dụng..."

"Không liên quan đến anh, tôi cũng là đàn ông, quyết định năm đó làm, là tôi có lỗi với anh." Nói đến đây, Quý Duyên Khanh dừng một chút, "Anh có ổn không?"

Tống Dương dùng gậy đánh rắn (*) nên lập tức biết Quý Duyên Khanh mềm lòng, đừng nhìn bề ngoài Quý Duyên Khanh lạnh lùng chứ thật trong xương lạnh hơn, cũng ích kỉ, nhưng một khi có ai sưởi ấm cậu thì sẽ phát hiện Quý Duyên Khanh sẽ cho người đó tất cả mọi thứ không hề giữ lại thứ gì.

(*) Dùng gậy đánh rắn: Ẩn dụ cho việc tận dụng thời cơ thuận lợi làm một số việc có lợi cho mình.

Cho dù ở trên giường hắn đưa ra một vài yêu cầu khác người thì tuy Quý Duyên Khanh sẽ đỏ mặt nhưng cũng hết sức phối hợp.

Trước kia Tống Dương không biết, sau lại tra xét tư liệu rõ ràng bối cảnh gia đình của Quý Duyên Khanh mới biết được Quý Duyên Khanh thiếu thốn tình thương từ nhỏ, trong xương cốt ích kỷ lạnh lùng còn nhạy cảm, cực kỳ kháng cự người ngoài, để vào được lòng cậu rất khó khăn, nhưng để rời đi cũng phí rất nhiều thời gian, chỉ khi nào trong lòng Quý Duyên Khanh thật sự không yêu nữa, vậy thì làm thế nào cũng không thể nán lại dù chỉ là chút ít.

Hai người từ lúc yêu đương đều là thẳng nam, cả hai mơ mơ màng màng hỗ trợ nhau học cách yêu đương nghiêm túc, mặc dù đối xử với nhau rất tốt nhưng có lẽ là không đúng cách thành ra cứ va va chạm chạm mãi mà trưởng thành. Từ lúc chính thức ngỏ lời yêu đến khi chia cách năm năm này, tính đâu ra đấy thì hai người cũng đã dây dưa được bảy năm.

Tuy rằng có năm năm chia xa ở giữa nhưng đối với Tống Dương mà nói, mỗi đêm của năm năm này đều là nghĩ về Quý Duyên Khanh mà vượt qua.

"Bây giờ anh chỉ còn có hai bàn tay trắng thôi." Trong điện thoại Tống Dương nói rất thoải mái.

Quý Duyên Khanh nghĩ đến nguyên nhân Tống Dương trắng tay mà trầm xuống, cậu vẫn không đành lòng mà mở miệng nói: "Nếu không có chỗ ở thì anh có thể đến Lan Uyển."

Đây là khu chung cư mà Quý Duyên Khanh thuê ở từ Tống Dương.

Tống Dương biết hiện tại Quý Duyên Khanh đang ở bệnh viện, hắn một mình phí sức chạy đến cái khu nhà trống không đó thì có ý nghĩa gì? Nhưng trong điện thoại hắn lại làm như không biết, cũng không dám giả vờ quá mức, "Anh vẫn ổn, trong tay có ít tiền riêng, chỉ là không biết sau này nên làm gì thôi." Hắn dừng một chút rồi tỏ vẻ không sao cả nói: "Anh sẽ không qua đó quấy rầy em, tuy rằng anh rất muốn ôm em nói chuyện với em."

Một câu cuối cùng có phần suy sụp, nghe hết sức đáng thương.

Quý Duyên Khanh bên này đứng lên bước ra phía ngoài hai bước, sau đó lại ngừng lại nói trong điện thoại, "Em ở Ái Hoa, không thì anh đến đây trước được không?"

Tống Dương biết nếu lại chơi trò lấy lùi làm tiến thì là kẻ ngốc, giả vờ đáng thương cũng không thể quá mức, không thì sẽ không giống tính cách của hắn, Quý Duyên Khanh cũng sẽ sinh nghi.

"Được, anh đến ngay đây, vừa lúc có mua đồ ăn của quán ăn lần trước mà em nói ngon, còn có mang theo thịt cho Dương Bảo nữa."

Dương Bảo vẫn xem tivi bên cạnh hình như nghe được trong điện thoại có tên của nhóc, cơ thể nhỏ đang ngồi ngăn ngắn lập tức uốn éo, lỗ tai nhóc con động đậy, đúng lúc nghe thấy trong điện thoại đàn bàn đến từ thịt thì ánh mắt sáng lên.

"Ba ơi ba! Thịt!"

Quý Duyên Khanh ngắt điện thoại, tâm trạng tốt hơn đôi chút, cậu nhéo mặt con trai dỗ dành: "Chú sẽ mang thịt đến đây cho con."

Dương Bảo vì bị thương nên phải ăn thanh đạm, lâu lâu ăn thịt một lần nhưng cũng không ăn nhiều, quãng thời gian gần đây cả gương mặt đều hóp lại, ngũ quan càng có góc cạnh, cũng càng giống Tống Dương.

"Tốt quá đi!" Dương Bảo ngồi ở trên ghế nhỏ giọng hoan hô.

Chưa đến mười phút, ngoài cửa đã có tiếng gõ, Quý Duyên Khanh mang dép lê đi mở cửa, trên mặt vốn dĩ đầy dịu dàng nhưng khi nhìn thấy người ở cửa thì trước tiên cậu hoang mang, sau đó suy nghĩ cẩn thận lại rồi mặt lập tức lạnh.

"Quý Trạch Khang."

Người đến chính là em trai Quý Trạch Khang, con ruột của gia đình cha mẹ nuôi Quý Duyên Khanh.

Dương Bảo tưởng Tống Dương mang theo thịt đến bèn chạy ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy người tới là ai thì cả người đều ngây ra, miệng nhóc khẽ hé nhìn người kia rồi lại nhìn Quý Duyên Khanh.

"Ba ơi, chú này giống với ba quá nè!"

Quý Trạch Khang không phải anh em cùng cha cùng mẹ với Quý Duyên Khanh, vốn không có khả năng giống nhau, nhưng dáng dấp giống nhau chỉ có hai nguyên nhân, một là duyên phận, nhưng đây chắc chắn phải là duyên phận cực lớn, còn có một loại chính là người cố ý làm theo.

"Tao muốn nói chuyện với mày." Sắc mặt Quý Trạch Khang không tốt, hơn nữa nghe câu "giống như ba" kia của Dương Bảo thì mặt cậu ta lập tức sầm xuống.

Quý Duyên Khanh không có ấn tượng tốt gì với Quý Trạch Khang. Hai người hơn kém bảy tuổi, bởi vì Quý Trạch Khang là con cha mẹ nuôi về già mới có, nên bọ họ vô cùng thương yêu, có thể nói là cưng chiều vô hạn, muốn cái gì có cái đó, nuôi ra thành tính cách ích kỷ không biết phải trái. Quý Duyên Khanh có ấn tượng sâu nhất chính là lần cha nuôi mua cho cậu quyển sách, Quý Trạch Khang khi đó lên lớp sáu không thích đọc sách, nhưng thấy cậu vô cùng quý trọng thì cố chấp đòi cho bằng được, còn chỉ định phải là quyển trong tay cậu. Cha mẹ nuôi đều bảo cậu đưa cho em trai, Quý Duyên Khanh biết thân phận của mình, từ nhỏ đến lớn cái gì mà không đưa cho Quý Trạch Khang chứ.

Quý Trạch Khang nhận lấy sách, ở trước mặt cậu cười ha ha xé nó đi, mẹ nuôi cũng chỉ nói với cậu câu: "Em trai còn nhỏ không hiểu chuyện, con cho nó đi, lần sau mẹ mua cho con."

"Không được mua cho nó!" Quý Trạch Khang cất giọng lanh lảnh: "Mẹ mua một quyển con xé một quyển, nó cũng không phải anh trai con, con không gọi nó là anh đâu."

Quý Duyên Khanh không biết bản thân làm thế nào mà nhịn xuống không đấm luôn lên mặt Quý Trạch Khang, cũng đã quên vẻ mặt khi đó của mình.

Nhưng mà trong một giây kia cậu đã hiểu, ba mẹ nuôi vốn không coi cậu là con, nếu không Quý Trạch Khang cũng sẽ không biết rằng cậu không phải con ruột thịt, hẳn là cha mẹ nuôi đã nói gì đó ở trước mặt Quý Trạch Khang rồi.

Càng nực cười hơn chính là thời điểm Quý Trạch Khang thay thận, cứ khóc lóc gào anh trai cứu phải cậu ta, thấy cậu không đồng ý thì kêu khóc om sòm mắng chửi cậu y như trước kia.

Quý Duyên Khanh thản nhiên quét mắt qua mặt của Quý Trạch Khang.

"Có chuyện gì nói đi?"

Quý Trạch Khang thấy Quý Duyên Khanh nhìn vào mặt cậu ta thì có hơi tức giận, nhưng mà cậu ta nhẫn nhịn, chỉ bực dọc nói: "Không nói ở đây, nói riêng."

"Thích nói thì nói, không nói thì biến." Quý Duyên Khanh không cho Quý Trạch Khang mặt mũi nửa phần nào.

Dáng vẻ Quý Trạch Khang muốn bùng nổ tới nơi, biểu cảm trên mặt hơi vặn vẹo, càng làm cho ngũ quan có vẻ tương tự Quý Duyên Khanh kia có phần quái dị hơn.

"Quý Duyên Khanh, mày muốn giữ mặt mũi thì nhanh chóng rời khỏi Tống Dương." Quý Trạch Khang nhìn chằm chằm gương mặt hoàn mỹ kia của Quý Duyên Khanh, trong lòng không kìm nén được sự ghen tị, "Mày hại Tống Dương gặp tai nạn xe, hiện tại lại hại Tống Dương bị đuổi ra khỏi nhà, mày là tên yêu tinh hại người!"

"Hiện tại cậu dùng thân phận gì nói với tôi mấy lời này?" Quý Duyên Khanh thản nhiên cười nói: "Bạn trai Tống Dương sao?"

Quý Trạch Khang nói không ra mà lời tức muốn chết.

"Mày đừng đắc ý..."

Quý Duyên Khanh không đợi Quý Trạch Khang nói xong đã mở cửa, mặt lạnh như băng nói: "Ra ngoài, tôi với cậu không có quan hệ gì, lần sau còn đến đây, tôi sẽ gọi bảo vệ kéo cậu ra ngoài."

"Mày dám!" Quý Trạch Khang giương nanh múa vuốt nói lớn, nhưng cậu ta không biết Quý Duyên Khanh của hiện tại sớm đã không còn là Quý Duyên Khanh trước đây mặc cho cậu ta đòi hỏi quá mức.

Trợ lý Hứa đẩy xe cho ông chủ nhà y. tổng giám đốc từ chức còn phát cho y tiền lương nhiều hơn so với lúc trước làm trợ lý, trợ lý Hứa tự hỏi một thoáng đã đồng ý, chứ nếu không thì sao mà có cơ hội xem được nhiều chuyện dram máu chó đến vậy được nữa.

Tổng giám đốc đúng là cái máy đẻ ra drama.

Một giây trước Quý Trạch Khang còn tức giận đến đỏ mặt tía tai, giây tiếp theo khóe mắt cậu ta đảo qua Tống Dương trên xe lăn thì lập tức nở nụ cười rụt rè.

"Anh Tống, anh cũng đến gặp anh trai sao?"

Quý Duyên Khanh ở bên cạnh thấy thế dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Quý Trạch Khang, tôi không phải anh trai cậu."

Đáy mắt Quý Trạch Khang hiện ra tức giận, cuộc sống của cậu ta vẫn còn trong hoàn cảnh muốn cái gì nhất định phải được cái đó, bị Quý Duyên Khanh nói như vậy cậu ta đã tức đến mức suýt nữa lăn ra khóc lóc cãi vã om sòm, nhưng vì nhìn thấy Tống Dương nên mới đành nhịn xuống.

Ngay cả một ánh mắt Tống Dương cũng không thèm cho Quý Trạch Khang, hắn nhìn Quý Duyên Khanh dịu dàng nói: "Anh mua cơm rồi, mau đến nếm thử xem." Sau đó để trợ lý Hứa đẩy hắn vào trong.

Quý Trạch Khang nhìn chằm chằm bóng dáng Tống Dương, mặt mày đều là hiện lên vẻ cố chấp, rồi bị Quý Duyên Khanh đóng cửa lại ngăn cản tất cả.

"Quý Duyên Khanh, tao sẽ không để mày đắc ý lâu đâu."

Trong phòng, Tống Dương nhìn ra tâm trạng của Quý Duyên Khanh không tốt lắm, nên càng cảm thấy chán ghét Quý Trạch Khang vô cùng, hắn để trợ lý Hứa rời đi trước rồi cầm phần cơm trong tay, lơ đãng nói: "Trước kia anh nghĩ em rất quý trọng gia đình và em trai Quý Trạch Khang này... Anh có đến bệnh viện một vài lần để nhờ họ hỗ trợ tìm kiếm." Hắn thoáng dừng lại: "Cũng không biết đầu óc cậu ta có bệnh không, em đi rồi mà cậu ta vẫn tới tìm anh, anh không chịu gặp." Khi đó hắn hận không thể giết chết Quý Trạch Khang, nếu không có Quý Trạch Khang thì Quý Duyên Khanh cũng sẽ không rời khỏi hắn.

Lúc đó hắn nghĩ như vậy.

"Không sao cả, em và bọn họ đã vạch rõ giới hạn từ lâu rồi." Quý Duyên Khanh nhìn Tống Dương, cậu không muốn tiếp tục nói về chuyện của năm năm trước.

Dương Bảo ghé vào bàn ngửi mùi thịt, thấy hộp được mở ra mà gấp rút kéo tay Quý Duyên Khanh, "Ba ơi, ăn cơm." Kế đó lại quay đầu nhìn về phía Tống Dương, thẹn thùng không được tự nhiên nói: "Chú cũng ăn cơm ạ."

Tống Dương bày ra dáng vẻ người cha tốt nhìn về phía Quý Duyên Khanh, "Ăn cơm trước đã, anh đặc biệt mua canh này, không nhiều mỡ rất bổ, em ăn thêm hai chén đi."

Sắc mặt Quý Duyên Khanh vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng Tống Dương nhìn ra được thái độ Quý Duyên Khanh đã mềm mỏng lại.

Một bữa cơm có Dương Bảo ở bên nói chuyện làm nũng nên bầu không khí vô cùng hài hòa, Tống Dương không nói nhiều mà chỉ gắp thịt cho Dương Bảo, cũng không gắp đồ ăn cho Quý Duyên Khanh mà chỉ dặn dò uống nhiều chút, ăn nhiều chút.

Đợi ăn xong, Quý Duyên Khanh rót cho Tống Dương tách trà nóng.

Trên mặt Tống Dương là vẻ được thương mà sợ, hắn nói cảm ơn rồi hài lòng cảm thán: "Đã lâu không thư thái như vậy."

Dương Bảo ăn no xong chạy ra bên ngoài chơi, trong phòng chỉ có hai người, Tống Dương uống trà, Quý Duyên Khanh uống nước lọc, nhất thời không ai nói gì, chờ nước lọc hết một nửa thì Quý Duyên Khanh mới mở miệng nói: "Lúc trước em lấy tám trăm vạn của Tô Uyển Linh, bây giờ trả lại cho anh."

Tống Dương ngẩn ra rồi nhanh chóng phản ứng lại, trên mặt không kiềm được hưng phấn, hơi kích động đến mức tiếng nói khan vài phần, "Vậy thì vừa lúc, anh cũng đang kẹt tiền."

Năm năm trước Quý Duyên Khanh nhận tám trăm vạn của Tô Uyển Linh, đây là khúc mắc của cậu, cho dù cậu từng muốn trả lại cho Tô Uyển Linh cỡ nào nhưng cuối cùng vẫn lấy ra dùng, vậy không khác gì tương đương với việc dùng tám trăm vạn mua tình yêu của cậu và Tống Dương.

Hiện tại Quý Duyên Khanh đề xuất đến việc trả tiền, hắn nhận lấy, coi như ngăn cách của hai người sẽ tan đi, bắt đầu lại lần nữa.

Tống Dương đúng là nghĩ như vậy, hắn nhìn Quý Duyên Khanh cụp mắt mặt mày dịu dàng như ngọc thì biết nước cờ này mình đã đi đúng rồi.

Quý Duyên Khanh là người ăn mềm không ăn cứng như vậy đấy, trong lòng cậu còn có tình cảm đối với hắn, hiện tại chính là cho hắn một cơ hội làm ấm trái tim của Quý Duyên Khanh lần nữa.

+

- Hết chương 34 -