Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ

Chương 6



6.

Quý Diễm sắp xuất ngoại. Anh ta có liên hệ với tôi: "Ra ngoài nói chuyện một chút đi Khương Tảo. Lần này quay trở lại Los Angeles, anh sẽ không đến làm phiền mấy người nữa!"

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi đi đến chỗ hẹn. Quý Diễm là người không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, nói rõ ràng một chút cũng tốt, có thể khiến anh ta hoàn toàn từ bỏ ý định.

Địa điểm gặp mặt là ở nhà hàng lúc trước chúng tôi thường ăn ở đó, anh ta cực kỳ gallant (ga – lăng) kéo ghế ra cho tôi.

"Anh nhớ em rất thích nhà hàng này!"

Tôi gật đầu một cái: "Trước kia đúng là rất thích nhưng kể từ khi biết anh cũng đưa Cố Tử Khâm tới đây thì tôi không bao giờ quay trở lại nữa!"

Vẻ mặt Quý Diễm cứng đờ: "...Anh xin lỗi!"

Tôi cười xua tay: "Không có vấn đề gì đâu, tôi đã không thèm để ý đến chuyện này từ lâu rồi!"

Quý Diễm ngồi xuống trước mặt tôi, một lúc sau anh ta mới đặt câu hỏi đầu tiên: "Khương Tảo, rốt cuộc Niếp Niếp có phải là con gái anh hay không?"

Tôi ngẩng đầu lên, trong mắt Quý Diễm có chút tuyệt vọng xen lẫn kỳ vọng, ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch. Tôi nhấp một ngụm cà phê, khẳng định chắc chắn: "Không phải! Tôi không có hứng thú với trò ôm bóng chạy. Niếp Niếp chính là con gái của Mạnh Trạch Cố!"

"...Vậy đứa bé kia... sao rồi?" Sắc mặt anh ta bỗng chốc trở nên tái nhợt!

"Bỏ rồi!" Tôi cúi đầu nói: "Ngày tôi biết Cố Tử Khâm có thai, tôi đã đi bỏ đứa bé luôn rồi! Chẳng lẽ anh định nói đứa bé trong bụng Cố Tử Khâm không phải là của anh sao?"

Quý Diễm không nói gì. Hai chúng tôi đều biết, đứa bé của Cố Tử Khâm chính là của anh ta. Chuyện anh ta lừa dối là sự thật. Giữa chúng tôi không hề có chuyện hiểu lầm.

"Anh ta có tốt với em không?" Đột nhiên Quý Diễm hỏi một câu không đầu không đuôi.

Tôi nhếch môi: "Anh ấy đối với tôi rất tốt!" Nói xong không nhịn được mà bổ sung thêm: "Cực kỳ tốt! Lúc trước, tôi nhờ anh ấy thật ra chỉ vì diễn trò với anh để chia tay mà thôi. Nhưng sau đó tiếp xúc lâu dần, tôi mới phát hiện người này thật sự rất tốt! Anh ấy rất quan tâm đến tôi. Đứa bé xuất hiện là điều ngoài ý muốn nhưng Mạnh Trạch Cố rất vui vẻ nên chúng tôi đều giữ đứa bé."

"Thật ra thì chúng tôi đã lấy giấy đăng ký kết hôn lâu rồi chỉ là hai năm trước tôi không muốn tổ chức hôn lễ cho nên hoon lễ mới để đến tận năm nay mới làm!"

Vẻ mặt Quý Diễm không chút cảm xúc, ánh mắt chứa đầy giông tố: "Khương Tảo, anh ta có thể cho em cái gì thì anh cũng có thể cho em cái đó, em về với anh đi, có được không?"

Tôi hỏi ngược lại: "Vậy còn Cố Tử Khâm thì sao? Lúc trước, anh vì cô ta mà phụ tôi bây giờ lại muốn phụ lòng cô ta à?"

Anh ta nhắm hai mắt, giống như cố đè nén cảm xúc: "Anh đã không còn thích cô ta từ lâu rồi. Chẳng qua chỉ là vẫn không cam lòng khi bị cô ta vứt bỏ mà thôi. Sau khi chúng ta chia tay, anh đã hối hận rồi. Đáng tiếc khi đó em đã có Mạnh Trạch Cố!"

"Khương Tảo, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt. Chúng ta đã ở bên nhau mười mấy năm rồi, không ai hiểu rõ em hơn anh, cũng như chẳng ai hiểu rõ anh bằng em!" Anh ta cắn răng: "Chúng ta mới là người nên ở bên nhau. Mạnh Trạch Cố chỉ là tên khốn nhân cơ hội mà xen vào!"

Tôi lắc đầu một cái: "Muộn rồi, Quý Diễm! Tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội. Ngày Cố Tử Khâm trở về, nếu như anh có một lần quay đầu lại thì tôi cũng sẽ không buông tay anh! Không có người nào vẫn luôn ở đó chờ anh cả! Tôi đã thoát ra khỏi tình cảm này, anh cũng đừng... đâm đầu vào nữa!"

Một lúc lâu sau, anh ta nở nụ cười cổ quái: "Thật sao? Nếu như anh vẫn muốn đâm đầu vào thì sao đây?"

Tôi đột nhiên có chút choáng váng, không nhịn được mà nhìn về phía Quý Diễm. Trong tầm mắt, bóng dáng anh ta càng lúc càng mơ hồ. Trước khi tôi mất ý thức, nghe giọng nói của anh ta: "Khương Tảo, em đã bỏ rơi anh một lần. Anh sẽ không để em vứt bỏ anh lần nữa đâu!"