Bạn Trai Cũ Mỗi Ngày Đều Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 26: Biến mất



Ca phẫu thuật của Hàn Thiếu Quân rất thành công, nhưng do vết thương ở đầu dẫn tới hôn mê kéo dài phải một tuần sau đó mới tỉnh lại.

Khi đôi mắt tiếp xúc với ánh sáng, anh liền vội vàng tìm kiếm bóng dáng Tần Vi.

Nhưng người trông mong thì không thấy đâu, người ghét bỏ lại ngay trước mặt.

Đôi lông mày Hàn Thiếu Quân kịch liệt chau lại, lạnh giọng chất vấn:

"Sao lại là cô?"

Dưới ánh nhìn không lấy một tia tình cảm của Hàn Thiếu Quân, Đồng Vân Nhã có chút mất mát khịt mũi: "Em vẫn luôn ở đây, ngày đêm chăm sóc anh..."

"Có phải cô giở trò không cho Tần Vi tới thăm tôi?" Hàn Thiếu Quân không thèm bận tâm đến cái cảm xúc hiện hữu trên gương mặt Đồng Vân Nhã, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng.

Anh lo lắng trong thời gian bản thân cái gì cũng không biết, Tần Vi đã bị mẹ anh và Đồng Vân Nhã bắt nạt, giờ đây phải tận mắt nhìn thấy cô bình an anh mới yên tâm.

Hàn Thiếu Quân nói dứt câu liền muốn xuống giường tìm người, nhưng cơ thể nhiều ngày không vận động đã trở nên yếu ớt khó tả, thân trên hơi nâng được lên đã lập tức mất lực ngã xuống đệm.

Nhưng anh không từ bỏ, chuyển hướng sang chiếc di động trên bàn.

"Thiếu Quân anh định làm gì? Anh nôn nóng gặp cô ta vậy sao?" Đồng Vân Nhã nhìn dáng vẻ nóng lòng đó không nhịn được hét lên.

Hàn Thiếu Quân vẫn không để ý tiếp tục gắng gượng giơ tay lên bám vào cạnh bàn, sau đó dùng sức nâng cơ thể lên, chật vật hồi lâu anh cũng được như ý nguyện đưa người gần sát mặt bàn.

Di động gần ngay gang tất, mắt thấy trên môi Hàn Thiếu Quân thoáng nở nụ cười, Đồng Vân Nhã lập tức lên tiếng giết chết nó:

"Cô ta bỏ đi rồi, nghe tin anh có khả năng trở thành người thực vật liền chạy."

Sắc mặt Hàn Thiếu Quân tối lại, lừ mắt cảnh cáo Đồng Vân Nhã: "Cút ra ngoài cho tôi."

"Anh không muốn nghe? Nhưng sự thật là như vậy đó, không tin anh có thể cho người đi điều tra, người phụ nữ anh toàn tâm toàn ý đã sớm cao chạy xa bay rồi."

Đồng Vân Nhã cười nhạt, vô tình nói ra những lời khiến trái tim Hàn Thiếu Quân tan vỡ. Cô ta vốn dĩ còn cầu Hàn Thiếu Quân sau khi bị thương mất trí nhớ luôn cho rồi, khi đó cô ta sẽ trở thành bạch nguyệt quang trong lòng anh.

"Cạch." Chiếc di động mà khó khăn lắm Hàn Thiếu Quân mới lấy được cứ thế rơi tự do xuống sàn nhà, bàn tay anh bất giác run lên rồi tiếp đến là đầu óc quay cuồng đau như búa bổ.

Thần sắc Hàn Thiếu Quân nhợt nhạt, gương mặt nhăn nhó khó chịu, hai tay liên tục đập vào đầu như thể muốn chuyển bớt đau đớn.

"Thiếu Quân con tỉnh rồi." Hàn phu nhân đi ra ngoài quay lại, thấy con trai đã tỉnh vui mừng khôn xiết, nhưng niềm vui đó không kéo dài được bao lâu, nháy mắt đã tiêu tan. Bà ta phát hiện ra Hàn Thiếu Quân có biểu hiện khác thường, sốt sắng nhấn chuông gọi bác sĩ.

Chờ bác sĩ đi vào ổn định Hàn Thiếu Quân, Hàn phu nhân quay sang liếc xéo Đồng Vân Nhã cách đó không xa.

"Vân Nhã sao cháu có thể ngồi yên như không thấy chuyện gì xảy ra?"

Đồng Vân Nhã cúi đầu bao biện: "Cháu hoảng quá không nghĩ được gì."

Hàn phu nhân trầm tư suy nghĩ trong vài giây, rồi như nhớ ra điều gì đó nhẹ giọng hỏi:

"Cháu đã nói chuyện kia cho nó biết?"

Đồng Vân Nhã sợ Hàn phu nhân trách mắng, điệu bộ tỏ ra ủy khuất thanh minh:

"Là anh ấy kích động muốn tìm cô ta, cháu không còn cách nào khác."

Hàn phu nhân nhìn con trai an tĩnh nằm trên giường, cách môi khẽ mấp máy: "Thôi thế cũng tốt, sớm biết sớm chết tâm."

Bà ta ghé mông ngồi xuống mép giường, ngón tay chạm vào điểm giữa hai đầu lông mày Hàn Thiếu Quân xoa nhẹ.

"Có bác ở đây rồi cháu về đi."

Đồng Vân Nhã còn muốn ở lại lấy lòng mẹ chồng tương lai, nhưng dường như cô ta phát hiện ở ngoài cửa có bóng người vụt qua, nghĩ nghĩ một dạo cô ta cúi người chào ra về.

Vừa bước chân ra cửa Đồng Vân Nhã đã bị người nào đó lôi kéo áp sát lưng lên tường, cô ta e sợ Hàn phu nhân bất kỳ lúc nào cũng có thể ra ngoài, trừng mắt nói:

"Sao cậu dám tới đây?"

Hàn Triết Tự vuốt ve gương mặt Đồng Vân Nhã, đôi môi như có như công lượn lờ ở vành ta cô ta thổi khí:

"Tôi tới thăm anh trai sao lại không được."

Đồng Vân Nhã như nghe được câu chuyện cười, cười khẩy một tiếng. Cậu ta quan tâm Hàn Thiếu Quân? Có mà mong anh ta chết sớm thì có.

"Chị dâu không tin? Vậy tôi nói nhớ chị thì sao?" Lần này Hàn Triết Tự há miệng ngậm vành tai Đồng Vân Nhã, chiếc lưỡi lướt qua lướt lại trên đó trêu chọc.

Giữa chốn đông người một câu chị dâu này thật khiến người khác khinh bỉ.

Thân thể Đồng Vân Nhã có lẽ đã quen thuộc với cách thức lấy lòng này, ngay lập tức tâm tình trở lên rạo rực, khát khao nhiều hơn thế.

Biết mục đích của mình đã thành công Hàn Triết Tự vòng tay qua ôm chặt eo Đồng Vân Nhã, gấp gáp đưa cô ta ra xe.

Vài phút sau ở một khách sạn nào đó cách không xa bệnh viện, khung cảnh nóng mặt đỏ mắt khó coi hiện ra.

"Đừng ra ngoài đi." Trong cơn mê man, hơi thở suy kiệt Đồng Vân Nhã vội vàng ngăn hành động tiếp theo của Hàn Triết Tự lại.

"Lo gì có thì sinh chứ sao." Hàn Triết Tự không nghe theo, nói xong điên cuồng phóng thích bản thân vào nơi sâu nhất, để con nòi giống lưu lại trong người Đồng Vân Nhã.

[...]

Ở một hòn đảo cách Sa Hải rất xa, cứ vào mỗi buổi chiều Tần Vi lại ra bờ đê đứng, ánh mắt xa xăm nhìn về nơi nào đó đến rơi lệ.

Tần An An theo vài đứa trẻ mới quen được trong xóm đi chơi, vô tình thấy được cảnh này chạy tới nắm tay Tần Vi: "Chị hai sao chị lại khóc?"

"Chị đâu có khóc là gió biển thổi làm cay mắt chị thôi." Tần Vi quay đi chỗ khác nhanh chóng làm khô nước mắt trên mặt, khom người xoa đầu em trai cười thật tươi.

Cô tới đây cũng đã sáu ngày rồi, ở một nơi xa lạ làm lại từ đầu. Cũng may khi xảy ra sự việc kia em trai cô đã kết thúc lần điều trị thứ mười, thời gian cho quá trình tiếp theo phải cách một năm, trước mắt cứ như thế này thôi, đi bước nào hay bước đó.

Chỉ tiếc đến bây giờ cô vẫn không biết Hàn Thiếu Quân đã tỉnh lại hay chưa?

Xa nhau cũng được, hận cũng chẳng sao miễn anh sống tốt là được rồi.