Bạn Trai Cũ Mỗi Ngày Đều Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 33: Say rượu



Buổi chiều Hàn Thiếu Quân còn phải tham gia bữa tiệc nào đó, cho nên không dành thời gian ở bệnh viện quá lâu, mua thuốc xong liền chở Tần Vi về thẳng căn hộ.

Hàn Thiếu Quân mang túi thuốc vào phòng, sau đó mặc lên người một bộ âu phục bảnh bao, trước khi đi dặn dò Tần Vi:

"Buổi tối tôi không ăn cơm đâu đừng chờ."

Tần Vi nhìn chiếc cà vạt thắt có chút lệch trên cổ Hàn Thiếu Quân, nửa muốn tiến tới giúp anh chỉnh sửa, nửa lại sợ bị anh lạnh nhạt từ chối, ngập ngừng một hồi vẫn là hèn nhát cụp mi cất lời: "Dạ."

Ánh mắt Hàn Thiếu Quân đặt trên gương mặt Tần Vi, thoáng hiện lên tia bất mãn, nhưng lần này khác với những lần trước anh chọn cách im lặng xoay người ra khỏi phòng.

Hàn Thiếu Quân đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Tần Vi cùng em trai.

Cảm giác bức bối dâng lên, Tần Vi đi tới cửa sổ sát đất kéo tấm rèm lên, đôi mắt thiếu chiều sâu lặng lẽ nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài.

Cô không rõ Hàn Thiếu Quân còn khóa cửa không cho mình ra ngoài hay không? Nhưng cho dù anh có mở cửa cô cũng không dám chạy lung tung, phía trước còn có Hàn phu nhân cô không dám đánh cược.

Tần Vi tự giam mình trong phòng cả ngày, tới khi bầu trời nhá nhem mới rời giường xuống bếp nấu vài món đơn giản.

"Chị hai chúng ta không trở lại đảo nữa sao?" Tần An An dùng thìa múc một ít cơm nóng đưa lên miệng thổi, lúc chuẩn bị ăn thì ngừng lại thắc mắc hỏi.

Tần Vi gắp miếng trứng cuộn đặt vào trong bát em trai mỉm cười nói:

"An An thích nơi đó hả?"

Tần An An gật đầu: "Vâng ở đó em quen được nhiều bạn, chơi rất vui." Nhưng có lẽ lo lắng Tần Vi sẽ buồn lòng, ngay sau đó cậu bé vội sửa lời:

"Nhưng không sao nơi nào có chị hai em đều thích."

Tần Vi bỗng thở dài, tâm trạng trùng xuống bâng quơ lẩm bẩm: "Em chờ thời gian nữa, chúng ta quay về nơi đó."

Nói xong cô cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, trong tim xoẹt qua một tia đau nhói lòng. Đứa nhỏ dù gì cũng là con cô, ở trong người cô tận chín tháng mười ngày, bên nhau càng lâu tình cảm càng nhiều, sao nỡ chia ly đây?

Thực ra lúc biết mình mang thai cô chỉ là nghĩ không được thông, nhưng nếu Hàn Thiếu Quân không xuất hiện cô cũng chẳng thể nhẫn tâm bỏ đi máu mủ của mình.

Giờ bảo cô sinh con cho người khác nuôi? Có nghĩ thế nào cô cũng không thể làm được.

"Ting toong." Tự nhiên chuông cửa reo lên cắt đứt những suy tư trong đầu Tần Vi, cô đứng dậy dè dặt nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa, phát hiện người ở bên ngoài không phải là Hàn phu nhân mới nhấn chốt xuống.

Hàn Thiếu Quân không biết đã uống bao nhiêu rượu, cả người như vô lực dựa cả vào Dạ Viêm Minh để chống đỡ.

"Tôi trả người cho cô chăm sóc." Dạ Viêm Minh thấy Tần Vi một chút cũng không tỏ ra ngạc nhiên, nhoẻn miệng đầy ẩn ý.

Nói dứt câu anh ta cứ thế ấn Hàn Thiếu Quân vào tay Tần Vi, còn bản thân nhàn nhã chạy mất.

"Dạ Viêm Minh đồ bịp bợm..." Cái đầu Hàn Thiếu Quân cọ tới cọ lui trên cổ Tần Vi, luyên thuyên nói ra những câu vô nghĩa.

Tần Vi dồn hết cả sức lực mới không khiến cả hai bị ngã nhào, một tay cô đỡ hông Hàn Thiếu Quân tay còn lại vịn vào tường chật vật cả một đoạn dài mới đưa được người vào phòng ngủ.

"Chị hai anh Thiếu Quân sao vậy?" Tần An An đi theo Tần Vi từ lúc ở cửa, tới khi thấy Hàn Thiếu Quân nằm trên giường mới mở miệng hỏi.

"Anh ấy không được khỏe, em ăn xong rồi vào phòng chơi nhé." Tần Vi một bên tháo giày cho Hàn Thiếu Quân một bên nhắc nhở em trai.

Tần An An ngoan ngoãn nghe lời, trước khi đi còn không quên giúp chị gái đóng cửa phòng.

"Nước." Hàn Thiếu Quân vốn đang nằm im bỗng nhiên bật dậy, bàn tay đặt trên cà vạt giằng tới giằng lui giống như bị bí bách khó thở.

Tần Vi thấy vậy, nhanh chân rót nước đặt vào tay Hàn Thiếu Quân.

Thế nhưng tình huống xảy ra bất ngờ, tay người nào đó không hề chạm vào cốc nước, mà khư khư giữ chặt bàn tay mềm mại của Tần Vi.

"Hàn Thiếu Quân mau uống nước đi, anh đòi uống mà." Tần Vi kiên trì rút tay mình ra thay bằng cốc nước thủy tinh mát lạnh.

"Không muốn." Hai mắt Hàn Thiếu Quân mở to, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Vi. Đối với anh đôi môi căng mọng trong mắt còn ngon hơn thứ nước lọc nhạt nhẽo này.

Càng nhìn càng trở nên đói khát, Hàn Thiếu Quân vô thức liếm môi. Suy nghĩ đi kèm hành động lập tức kéo Tần Vi ngã xuống giường, cơ thể nam tính ghì chặt cô dưới thân.

Đôi mắt mơ màng lúc này phát ra luồng ánh sáng rực rỡ, đôi môi khô khốc xác định vị trí nguồn nước, tham lam chiếm giữ hơi thở của người dưới thân.

Hàn Thiếu Quân bị hơi men chi phối, làm chuyện gì cũng trở nên mạnh bạo hơn, thanh âm đôi lưỡi quấn quýt vang khắp phòng.

Qua một hồi lâu khoang miệng Tần Vi cũng bị Hàn Thiếu Quân làm cho khô rát, mà người nào đó không đòi hỏi được thêm nữa buông tha cho đôi môi sưng tấy của cô, di chuyển khám phá vùng đất mới.

Khi chiếc áo ngủ bị vén lên cao, cơn gió lạnh buốt lùa vào khiến đầu óc mơ hồ của Tần Vi trở nên tỉnh táo. Cô hốt hoảng giữa tay Hàn Thiếu Quân lại, giọng hổn hển ngăn cản:

"Thiếu Quân đừng."

Nhưng với một người không tỉnh táo như Hàn Thiếu Quân sao có thể nghe lọt lời Tần Vi nói? Anh mặc kệ sự phản đối của cô dùng tay còn lại phủ lên trái đào căng mọng.

Cơ thể Tần Vi trước và sau khi mang thai thay đổi một cách rõ rệt, Hàn Thiếu Quân chạm vào liền yêu thích không thôi, tay miệng tranh nhau gặm cắn.

Dưới sự chăm sóc nhiệt tình đó, Tần Vi không nhịn được phát ra những âm điệu nỉ non mời gọi.

Hàn Thiếu Quân đã nhịn đói lâu ngày, thân thể khó khăn chống đỡ, gấp gáp muốn trút bỏ hết quần áo trên người cả hai.

Giây phút anh sắp tiến vào, Tần Vi nhớ tới an toàn của đứa nhỏ kinh hô: "Thiếu Quân anh tỉnh táo lại đi, đứa nhỏ... không tốt."

Lời này của Tần Vi thực sự lay động được Hàn Thiếu Quân, tức thì dừng mọi hành động lại.

Tần Vi không rõ Hàn Thiếu Quân đã tỉnh táo hơn chưa? Chỉ thấy anh kéo tay cô hướng tới vật nóng giữa chân mình, đòi hỏi theo cách khác: "Anh khó chịu quá, em giúp anh đi."

Trên tay Tần Vi vật kia mỗi lúc một bành trướng, hơn thở Hàn Thiếu Quân nóng rực mồ hôi rịn đầy cả trán.

Cô cắn môi, hai má đã đỏ nay còn đỏ hơn.

Trong người anh đang có men rượu, cô không muốn để anh phải chịu khổ dưới vòi nước lạnh.

Dưới sự dạy dỗ của Hàn Thiếu Quân, Tần Vi bắt đầu giúp anh giải tỏa dục vọng.

Da thịt mềm mại khoái cảm mới mẻ dâng trào, mấy phút sau Hàn Thiếu Quân gầm lên một tiếng phóng thích trên tay Tần Vi.