Bạn Trai Cũ Mỗi Ngày Đều Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 4: Vì sao người khác thì được còn tôi lại không?



Trước câu hỏi của Hàn Thiếu Quân, Tần Vi miễn cưỡng xoay người đáp lại: "Đúng vậy hai chúng ta dẫu sao cũng từng bên nhau, chút thể diện này anh cho tôi đi."

Hàn Thiếu Quân đột nhiên giận dữ đưa tay qua nắm chặt cằm Tần Vi lạnh giọng nói: "Đừng có ở trước mặt tôi lôi chuyện quá khứ ra, cái khoảng thời gian đó tôi vĩnh viễn muốn xóa sạch."

"Thật vậy sao? Tôi lại cảm thấy anh bên ngoài bất nhất, nhớ mãi không quên được tôi." Tần Vi nhìn thẳng vào mắt Hàn Thiếu Quân, đôi môi nhợt nhạt vểnh lên nụ cười phong trần.

Hàn Thiếu Quân chán ghét cái bộ dạng này của Tần Vi, nghĩ tới khi cô ở bên những người đàn ông khác cũng trông dễ dãi như thế này, ngọn lửa ghen tuông trong lòng nổi lên kéo cô đi về phía chiếc Rolls Royce màu bạc.

"Anh Thiếu Quân." Lúc này từ phía xa truyền tới thanh âm ngọt ngào, chặn đứng hành động tiếp theo của Hàn Thiếu Quân lại.

Ánh mắt Đồng Vân Nhã đối với Tần Vi hiện lên tia địch ý nhưng rất nhanh đã thay đổi, trở thành dáng vẻ dịu dàng hiểu chuyện: "Hai người gặp được nhau rồi, em cũng định nói với anh về Tần Vi mà chưa có cơ hội."

Bàn tay Hàn Thiếu Quân vẫn còn nắm chặt cổ tay Tần Vi, nhớ tới mối quan hệ giữa hai người cô nhanh chóng hất tay anh ra ta đồng thời lùi về phía sau giữa khoảng cách nhất định: "Tôi còn có việc xin phép đi trước."

Đồng Vân Nhã thân mật ôm cánh tay Hàn Thiếu Quân, tỏ vẻ quan tâm Tần Vi nói: "Dù sao đều là người quen cả cậu để bọn mình đưa về."

Hai chữ "bọn mình" nhấn nhá cũng thật khéo léo, Tần Vi nghèo chứ không hèn xin phép từ chối cái thịnh tình giả tạo này.

"Không làm phiền hai người, tôi bắt xe về được rồi."

Đồng Vân Nhã chu môi nũng nịu: "Tần Vi cậu ấy quá khách sáo rồi."

"Mặc kệ cô ta, đồ ăn có hợp khẩu vị em không? Chưa no anh dẫn em đi chỗ khác dùng bữa." Hàn Thiếu Quân liếc mắt nhìn Tần Vi rồi chuyển tâm điểm sang Đồng Vân Nhã, nhéo nhẹ vào má cô ta cưng chiều lo lắng.

Đồng Vân Nhã cười vui vẻ: "Nghe theo anh... nhưng mà Tần Vi cậu ấy..."

Chiếc xe ô tô đỗ lại ngay sau xe Hàn Thiếu Quân, một giọng nói chắn ngang: "Tần Vi cậu về cùng mình đi."

"Làm phiền cậu rồi." Tần Vi không muốn tiếp tục làm khán giả xem bộ phim yêu đương của hai người này nữa, không cần biết người tới có mục đích gì nhanh chóng nhận lời ngồi lên xe anh ta.

Hàn Thiếu Quân mặt mày xám xịt nhìn theo chiếc xe mang Tần Vi rời đi, Đồng Vân Nhã không cam lòng lên tiếng kéo anh ta về bên mình:

"Cậu ấy có người đưa về em cũng bớt lo, anh Thiếu Quân mình đi thôi em muốn ăn đồ nhật."

Hàn Thiếu Quân hết sức không vui, kéo tay Đồng Vân Nhã ra lật lọng nói: "Buổi tối ăn ít cho dễ tiêu hóa, mà lần sau tự đi về được thì đừng có phiền tới tôi."

Nói dứt câu anh ta lạnh lùng quay ra xe.

"Anh Thiếu Quân." Chờ tới khi Đồng Vân Nhã phản ứng lại Hàn Thiếu Quân đã phóng xe đi mất bỏ mặc cô ta ở đó đỏ mắt uất ức.

Ở bên này Tần Vi nói địa chỉ cho nam bạn học, khi thấy sắp tới quán bar Trường Vi cô nhẹ giọng cất lời:

"Trịnh Hàm Khanh cho mình xuống ở ngã tư kia."

Trong đôi mắt người đàn ông tên Trịnh Hàm Khanh ánh lên vẻ mừng rỡ: "Tần Vi cậu còn nhớ mình?"

"Thành tích học của cậu rất đáng nể, không những mình mà cả khối đều có ấn tượng về cậu." Tần Vi cho đó là điều nghiễm nhiên, nhớ tới tên một người nổi bật không có gì là lạ cả.

Cô nghĩ với diện mạo và thành tích học tập nổi trội của Trịnh Hàm Khanh, có thể thế chỗ hội trưởng hội sinh viên của Hàn Thiếu Quân sau khi anh ta ra tường.

Thế nhưng Trịnh Hàm Khanh lại không cho rằng như vậy, phải nói ngày còn ngồi trên ghế nhà trường Tần Vi được đánh giá là nữ sinh kiêu kỳ, ngoài Hàn Thiếu Quân ra không người đàn ông nào tới gần cô được.

"Những lời mọi người nói hôm nay cậu đừng để trong lòng." Tới ngã tư Trịnh Hàm Khanh đỗ xe lại, nhân lúc Tần Vi chưa xuống xe vội nói vài câu an ủi.

Tần Vi mỉm cười: "Mình không để bụng đâu cậu đừng bận tâm."

"Rất vui được gặp lại cậu..." Trịnh Hàm Khanh thẫn thờ nhìn nụ cười trên môi Tần Vi, ngoài đôi mắt nhuốm tư vị của cuộc đời ra dường như cô vẫn là nữ sinh tựa như ánh mặt trời năm nào.

"Tạm biệt." Chưa chờ Trịnh Hàm Khanh nói hết câu, Tần Vi đã tháo dây đai an toàn vội vàng mở cửa xuống xe.

Lời còn lại Trịnh Hàm Khanh chỉ có thể nói theo cái bóng dần một khuất xa của cô.

Tần Vi chung quy lại vẫn là có chút nỗi lòng, không muốn bị người khác soi mói quá nhiều về đời tư của mình, chọn lựa đi bộ một đoạn xa.

Đi làm nửa chừng, các phòng đều đã được sắp xếp nhân viên phục vụ. Tần Vi ngồi trong phòng thay đồ chờ đợi lượt khách tiếp theo.

"Không câu dẫn được tên đàn ông thối kia à?" Hàn Thiếu Quân thình lình xuất hiện, đảo mắt chế nhạo.

Tần Vi giật mình nhìn qua, phút chốc đôi lông mày nheo lại: "Hàn tổng giờ này lẽ ra nên ở cùng vị hôn thê mới đúng, thế nào lưu luyến người phụ nữ rẻ mạt như tôi?"

Hàn Thiếu Quân bị nói trúng tim đen nheo mắt nhìn cô, đương lúc Tần Vi cho rằng anh ta sẽ như những lần trước giận dỗi bỏ đi, anh ta lại tiến sâu vào phòng tìm kiếm một vị trí thích hợp ngồi xuống.

"Phải thì sao mà không phải thì sao? Như cô cũng nói tôi đã có vị hôn thê rồi, có chăng chỉ phút là hứng thú nhất thời."

Tần Vi bật cười: "Anh nói giống như muốn mua tôi."

"Nếu cô khiến tôi vui đâu có gì là không thể." Hàn Thiếu Quân nghiêng người ghé sát lại gần Tần Vi, tầm mắt hạ xuống nhìn đôi môi cô. Tư vị ngọt ngào này anh đã từng nếm qua vô số lần, liệu rằng sau nhiều năm nó còn vẹn nguyên hay không?

Tần Vi lần này cười thành tiếng, nháy mắt nhổm dậy ngồi lên đùi Hàn Thiếu Quân, hai tay vòng qua ôm cổ anh ta kề cận. Ở tư thế không thể nào ám muội ghé sát tai anh ta thì thầm:

"Hàn tổng thích thế này ư? Nhưng tôi từ chối."

Trêu chọc xong rồi Tần Vi tự giác rời đi, nhưng cô chưa kịp chuồn eo thon nhỏ nhắn đã bị cánh tay mạnh mẽ của Hàn Thiếu Quân giữ lại, môi xinh lập tức trở thành bữa ăn.

"Um..."

Tình thế đột ngột Tần Vi quên mất cả hít thở, hai mắt mở lớn hằn học nhìn người nào đó. Chẳng lẽ cô dùng nhầm phương thức đối đã với Hàn Thiếu Quân rồi? Trở thành người anh ta chán ghét nhất.

"Vì sao với người khác lại được còn tôi thì không? So với bọn họ tôi tốt hơn nhiều." Môi Hàn Thiếu Quân tách khỏi môi Tần Vi, hơi thở dồn dập chất vấn cô.

Đầu óc Tần Vi mờ mịt tức thì không tìm ra câu trả lời phù hợp, mần thinh tại chỗ.

"Một câu hỏi dễ đến thế cũng cần phải suy nghĩ sao? Tần Vi thông minh ngày nào đâu rồi?" Hàn Thiếu Quân nhếch môi giễu cợt, nói xong đưa tay lên muốn kéo dây áo Tần Vi xuống.

"Hàn tổng chỗ bẩn thỉu này cũng khơi được hứng thú của anh? Tôi nghĩ lại rồi một lần hai triệu anh xem thế nào?" Tần Vi kéo kéo chiếc cà vạt trên cổ Hàn Thiếu Quân, đong đưa nói.

"Tần Vi tôi tùy hứng nhặt một người còn sạch sẽ hơn cô." Hàn Thiếu Quân nháy mắt đổi sắc ném Tần Vi qua một bên đứng lên.

Đến chính Hàn Thiếu Quân cũng không hiểu được tại sao anh lại chạy tới đây để mua bực dọc vào người?

Tiếng bước chân dần khuất xa, Tần Vi bò từ dưới sàn nhà ngồi dậy.

Câu trả lời Hàn Thiếu Quân hỏi cô đã có rồi, bởi anh ấy là phần ký ức đẹp đẽ nhất đời cô, cô không muốn tàn phá nó.