Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 13: Nỗi cô đơn nhỏ bé của chó độc thân Lục



Editor: Alice

Tối qua Mạnh Vãn uống tổng cộng hai chai bia, mặc dù không gọi là nhiều nhưng cũng chẳng hề ít, sau cả buổi sáng ngủ như chết mới lười nhác tỉnh dậy.

Hàng xóm sát vách Lục Triều Thanh đã được nghỉ hè rồi, nhưng vì anh phải làm nghiên cứu nên vẫn đều đặn đến trường sớm như bình thường. Đồng hồ sinh học của anh luôn rất chuẩn, buổi sáng cứ đúng sáu giờ đã tỉnh ngủ, nếu là mọi ngày anh sẽ lập tức rời giường luôn nhưng sáng nay, Lục Triều Thanh ngồi ngây ngốc trên giường đúng mười phút sau đó mới rời giường đánh răng rửa mặt.

Li Hoa vẫn không gần gũi với anh thêm chút nào, nhưng Lục Triều Thanh vẫn tận tình dọn phân mèo, xúc đồ ăn ra bát để sẵn cho nó, quét dọn sơ qua nhà cửa rồi mới đi làm.

Cửa lớn nhà họ Mạnh phía đối diện vẫn đóng kín mít.

Lục Triều Thanh chỉ nhìn thoáng qua một cái sau đó đi luôn vào thang máy.

Vì đang trong kì nghỉ hè nên sân trường đại học Z có chút vắng vẻ, trên sân chạy chỉ có lác đác vài học sinh, trong căng tin lại càng yên tĩnh hơn nữa. Lục Triều Thanh ăn sáng xong liền tới khoa vật lý, đang đi trên đường thì thấy một bóng dáng quen thuộc. Thì ra là giáo sư Cao, Lục Triều Thanh định chào hỏi thì lại thấy giáo sư Cao giơ tay vẫy vẫy phía bên kia đường.

Lục Triều Thanh nhìn theo, thấy Lưu Niệm mặc một cái váy hoa đứng ở gốc cây Hương Chương cười tươi rực rỡ.

Lục Triều Thanh nhíu mày, anh không tán thành hành động này của giáo sư Cao cho lắm, một là tập trung đi chơi với bạn gái, hai là tập trung nghiên cứu. Đây lại còn rước bạn gái đến chỗ làm việc như đi du lịch ngắm phong cảnh vậy, thật quá kém sang.

"Tiểu Lục!" giáo sư Cao cuối cùng cũng nhìn thấy anh.

Lục Triều Thanh gật đầu một cái, mặt không đổi sắc đi lướt qua đôi tình nhân.

Anh đi một mạch tới tòa nhà của khoa vật lý mới quay đầu lại nhìn, lại thấy giáo sư Cao một tay ôm eo Lưu Niệm, cúi đầu hôn cô một cái.

Lục Triều Thanh đi như gió thổi.

Về đến phòng, anh mở máy tính lên, trong đầu tua lại cảnh giáo sư Cao thân mật với Lưu Niệm ở ngoài kia. Tối hôm qua ở KTV hai người đó cũng hôn một màn như vậy. Anh bất giác nhớ lại giấc mộng xuân đêm qua.

Trong mơ vẫn là cảnh trong phòng bao hôm đó, nhưng giáo sư Cao, Lưu Niệm giống như đều bốc hơi đi đâu mất. Mạnh Vãn hát xong liền đi về phía anh, một lần nữa ngã ở trên đùi anh. Sau đó giấc mơ tiếp tục nhưng đi hơi xa so với hiện thực, Lục Triều Thanh đang tính đẩy Mạnh Vãn ra thì cô liền bắt chước tư thế Lưu Niệm hôn giáo sư Cao, đẩy anh vào ghế tựa, ngửa cổ hôn lên môi anh. Lục Triều Thanh giẫy giụa muốn đẩy cô ra lại chạm phải đùi cô.

Lục Triều Thanh không nhớ rõ lần cuối mình mộng xuân là vào lúc nào, nhưng nữ chính trong mấy lần mộng xuân ít ỏi đó đều là nhân vật hư cấu, đến mặt còn không nhìn rõ. Mạnh Vãn là nữ chính duy nhất mà anh quen biết trong hiện thực.

Nhất định là bởi trước khi đi ngủ đã xem phải mấy hình ảnh cấm trẻ nhỏ.

Lục Triều Thanh âm thầm gạch một dấu lên đầu giáo sư Cao.

Buổi trưa giáo sư Cao và Lưu Niệm mời anh đi ăn, đương nhiên là anh không muốn xem hai người này phát cẩu lương rồi nên đã viện cớ bận việc để trốn. Nhưng mà anh quả thực đói bụng, đôi tình nhân kia chưa đi được bao lâu thì anh cũng ra khỏi văn phòng. Từ xa xa đã thấy bóng dáng của Lưu Niệm và giáo sư Cao, Lục Triều Thanh tự động bẻ lái ra cổng đại học Z.

Ngoài đường có rất nhiều quán cơm nhưng ảnh chỉ biết mỗi tiệm mì của Mạnh Vãn.

Vậy là anh đến thẳng tiệm mì.

"Hoan nghênh giáo sư Lục." Tiểu Diệp ở phía quầy tươi cười chào đón. Chỗ bên cạnh cô ấy trống không.

Lục Triều Thanh không hỏi thêm gì, chỉ gọi một bát mì.

Trong lúc chờ mì, Lục Triều Thanh mở ra Wechat lướt qua vòng bạn bè một lượt, trạng thái cuối cùng của Mạnh Vãn là hình chụp nồi lẩu hôm qua.

Chẳng nhẽ hôm qua say rượu cụng đầu đau quá nên ốm rồi?

Lục Triều Thanh đang lưỡng lự không biết có nên quan tâm hàng xóm nhà mình một chút không thì vòng bạn bè hiển thị có thông báo mới. Anh vuốt để làm mới tin một cái, ồ là Mạnh Vãn đăng trạng thái mới. Ảnh cô chụp bàn ăn có ba món mặn một món canh, đặc biệt còn có một đĩa cua hấp vô cùng hấp dẫn. Cô đăng dòng chữ: Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, đa tạ mẫu hậu đại nhân đã làm cơm trưa cho con!

Lục Triều Thanh nhìn ảnh cua, cổ họng giật giật vài cái

Tại nhà họ Mạnh, Mạnh Vãn vừa đăng ảnh xong đang định ăn thì nhận được tin nhắn Wechat của Tiểu Diệp: giáo sư Lục lại đến ăn mì!

Mạnh Vãn hơi khó hiểu, một tuần giáo sư Lục đến ăn hai lần cũng có gì lạ đâu?

Cô nhắn lại: Tập trung làm việc đi, lát chị tới kiểm tra sổ sách!

Tiểu Diệp tắt điện thoại, lại nhìn bóng dáng cô đơn của giáo sư Lục, không khỏi phiền muộn không biết Mạnh Vãn với giáo sư Lục liệu có gian tình gì không.

Ngay hôm đó Lục Triều Thanh liền đặt mua trên mạng tám con cua, sáng thứ tư cua được ship đến, con nào con nấy oai phong lẫm liệt.

Lục Triều Thanh muốn ăn cua, nhưng anh lại không biết làm. Mặc dù có thể lên mạng để tìm cách nấu cua nhưng giáo sư Lục không dính khói lửa nhân gian ấy thế lại có một bí mật nho nhỏ, anh có thể ăn cua, nhưng lại không dám động vào cua sống.

Lục Triều Thanh ngồi trong phòng khách liếc nhìn thời gian, đúng 11:30, anh nhắn tin wechat cho Mạnh Vãn: Cho tôi một phần mì thịt bò.

Mạnh Vãn đang ở tiệm mì, nhìn thấy tin nhắn đến cảm xúc thật ba chấm: Quán nhỏ của chúng tôi không có dịch vụ ship tận nhà, quý khách có thể đặt hàng tại các app giao đồ ăn.

Lục Triều Thanh mím môi đáp: Tôi có mua cua đấy, muốn ăn cùng không?

Mạnh Vãn giật mình, người này có ý gì đây, sao đột nhiên lại tốt với cô như vậy?

Tuy Mạnh Vãn rất thích ăn cua, nhưng robot hôm nay lại mời cô ăn cua thì quá kì lạ rồi, cô không nhịn được thăm dò: Có làm mới có ăn, sao tự nhiên lại mời tôi?

Lục Triều Thanh khá thẳng thắn thừa nhận, dù gì thì chút nữa cô tới đây cũng sẽ biết được bí mật này: Tôi không biết hấp cua.

Mạnh Vãn:...

Robot quả nhiên vẫn là robot!

Tuy cô không biết nấu ăn mấy nhưng hấp vài con cua thì vẫn làm được. Cô gửi tin nhắn thoại chỉ Lục Triều Thanh cách hấp cua.

Lục Triều Thanh kiên nhẫn nghe cô giảng giải một hồi, dừng một chút, nhắn lại: Tôi đã thử rồi, vẫn không được.

Nếu người khác nói vậy chắc chắn cô sẽ cho là nói điêu. Còn giáo sư vật lý này không biết hấp cua thì cô có thể hiểu được. Nhưng mà cô có phải bảo mẫu của anh ta đâu? Dù gì cũng cần phải kiếm chút lời mới được.

Mạnh Vãn nhanh chóng đưa ra điều kiện: Tối nay để Li Hoa ngủ ở nhà tôi một đêm, tôi sẽ sang hấp cua cho anh.

Lục Triều Thanh liếc nhìn Li Hoa đang rình mò ở phòng bếp, không chút do dự liền đồng ý.

Mạnh Vãn cười: Còn muốn ăn mì không?

Lục Triều Thanh lập tức gửi cho cô một bao lì xì trị giá tương đương với một bát mì.

Mạnh Vãn nhận lì xì, nhắc thêm: Phí giao hàng là bốn tệ.

Nếu không lấy chút tiền, tên người máy này sẽ coi cô như người giao hàng mà sai bảo mất.

Lục Triều Thanh gửi thêm môt bao lì xì bốn tệ.

Trên đường về chung cư, Mạnh Vãn dùng bốn tệ mua hai cây kem vị dâu tây.

Chuông cửa vang lên, Lục Triều Thanh ra mở cửa liền thấy Mạnh Vãn một tay xách túi đồ ăn, một tay cầm que kem lên gặm. Kem dâu tây có màu đỏ hồng khiến màu môi của cô cũng hồng theo, nhìn có chút quyến rũ.

Cảnh trong mơ lại hiện về, Lục Triều Thanh nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

"Que này cho anh đấy." Mạnh Vãn đưa cho anh túi mì và một cây kem còn lại

Lục Triều Thanh im lặng nhận lấy.

Mạnh Vãn chuẩn bị làm cua, trong phòng bếp nói vọng ra với Lục Triều Thanh: "Anh ăn mì trước đi, tôi hấp cua chắc mất khoảng hai mươi phút đấy."

Lục Triều Thanh nhìn bóng lưng nhỏ xinh của cô trong phòng bếp, ừ một tiếng.

Mạnh Vãn vào phòng bếp vuốt ve Li Hoa vài cái, mèo với người cũng có duyên phận đấy nhé, Tiểu Li Hoa không thích chủ của mình nhưng lại rất thích Mạnh Vãn sờ mó. Lục Triều Thanh ngồi trên sô pha vừa bóc kem ra đã, nghe thấy Li Hoa nũng nịu kêu meo meo. Anh liếc mắt nhìn phòng bếp vừa lúc thấy Mạnh Vãn hôn trán Tiểu Li Hoa.

Con mèo phản bội.

Lục Triều Thanh tập trung ăn kem, ừm vị dâu tây, rất ngọt.

Mạnh Vãn sơ chế cua rồi cho vào nồi chừng mười lăm phút là sẽ được. Cô rửa tay rồi bế Li Hoa vào phòng khách. Lục Triều Thanh đã ăn xong kem, mì ăn được một nửa còn lại ném vào thùng rác, bàn trà lại quay về vẻ sạch sẽ vốn có. Mạnh Vãn biết anh không thích buôn chuyện, cô cũng chả tìm được chủ đề gì đê nói nên dứt khoát ngồi trên ghế sô pha mở ti vi, chọn bộ phim hot nhất để xem.

Lục Triều Thanh không thích xem mấy phim tình cảm sướt mướt này: "Có thể đổi phim không?"

Mạnh Vãn cau mày: "Vậy anh thích xem gì?"

Lục Triều Thanh cầm remote để trên bàn lên ấn nút đổi kênh, đổi qua đổi lại, cuối cùng chọn kênh về khoa học.

Mạnh Vãn hít sâu một hơi, phải nhẫn nhịn, dù sao đây cũng là nhà anh ta.

Lục Triều Thanh chăm chú xem chương trình khoa học, Mạnh Vãn ngồi chụp một đống ảnh với Li Hoa. Mười lăm phút sau chuông đồng hồ báo thức vang lên, Mạnh Vãn vui vẻ chạy vào phòng bếp. Có tất cả tám con cua, Mạnh Vãn xếp ba con ra đĩa bưng ra ngoài: "Tôi mang về ăn nhé, tối sang đón Li Hoa sẽ trả lại đĩa cho anh."

Cô muốn vừa ăn cua vừa xem phim mình yêu thích chứ ăn cùng với tên này thật mất hứng.

Lục Triều Thanh nhìn theo cô ra đến ngoài cửa, cảm giác có gì đó sai sai, nhưng không biết là sai chỗ nào.

Cũng may là cua đã chín, anh ăn một mạch hết năm con.

Ăn cua xong Lục Triều Thanh dọn rác đặt ở ngoài cửa. Bởi vì chiều nay anh sẽ không ra khỏi nhà nên nhắn tin cho Mạnh Vãn: Mang rác đi vứt giúp tôi.

Mạnh Vãn: Phí dịch vụ là ba tệ.

Lục Triều Thanh đành phải gửi một bao lì xì cho cô.

Thương lượng với cô hàng xóm tham tiền xong, Lục Triều Thanh đi ngủ trưa, đang ngủ thì bị điện thoại của bà nội đánh thức.

Anh còn chưa kịp tỉnh ngủ thì đã bị bà nội bảy mươi lăm tuổi ở đầu dây bên kia mắng cho một trận nói cháu trai bất hiếu về nước cũng không thèm đi thăm bà nội. Lúc này anh mới tỉnh hẳn, giải thích qua loa với nội: "Cháu xin lỗi, bận nhiều việc nên không nhớ đến thăm nội."

Bà nội Lục: "Không sao, cháu bận nhưng nội lại rất rảnh. Nội đã mua vé tàu cao tốc rồi, thứ bảy sẽ tới thăm cháu!"

Lục Triều Thanh có chút lo lắng: "Nội đã ngồi tàu cao tốc bao giờ chưa?"

Bà nội Lục hừ lạnh: "Nội đi cùng Chu Dương, nó trúng tuyển đại học Z rồi nên muốn đến đó chơi."

Chu Dương là em họ của Luc Triều Thanh, quan hệ cũng không thân thiết lắm, nhưng hai nhà ở gần nhau nên bà nội hay tới nhà họ Chu chơi.

Lục Triều Thanh hỏi ông nội Lục có đi cùng không.

Bà nội: "Ông ấy mới không thèm gặp cháu!"

Lục Triều Thanh:...

Thứ bảy Lục Triều Thanh đúng giờ đứng ở bến tàu cao tốc đón bà nội và em họ không thân lắm kia.

Bà nội Lục thích nhảy đầm ở quảng trường nên vô cùng khỏe mạnh, thoạt nhìn trẻ hơn so với tuổi. Chu Dương năm nay mười chín tuổi, dáng người cao gầy, trẻ tuổi soái khí, thi đỗ học viện phần mềm ở đại học Z. Bà nội và Chu Dương dự tính ở đây ít nhất một tuần, sau này Chu Dương học ở đại hoc, Lục Triều Thanh cũng phải chiếu cố cậu em họ này một chút.

Lục Triều Thanh cam chịu nghe bà nội lải nhải một hồi.

Ba người đón xe về chung cư. Vừa xuống xe thì gặp Mạnh Vãn cùng mẹ đi chợ về.

Mẹ Mạnh thấy bà nội Lục có chút quen, ngạc nhiên hỏi: "Là dì đúng không? Con là Tiểu Vương nhà đối diện mọi người đây ạ." Mẹ Mạnh là họ Vương.

Bà nội Lục đương nhiên nhớ rõ mẹ Mạnh, lúc trước bà đến Giang Thành chơi, không biết nói chuyện gì với con dâu giáo sư hóa học của mình, may là có hàng xóm là mẹ Mạnh hay cười nói. Bà nội Lục thích nhất là ngồi tán gẫu với mẹ Mạnh, thậm chí còn từng tiếc nuối sao con trai mình không cưới mẹ Mạnh.

Vứt cháu trai qua một bên, bà nội Lục nhanh chóng đến trò chuyện với mẹ Mạnh.

Mẹ Mạnh giới thiệu con gái mình: "Đây là Vãn Vãn nhà con ạ."

Bà nội Lục vừa rồi đã thấy Mạnh Vãn rồi nhưng bà không ngờ cô bé năm đó đã lớn lên xinh đẹp như vậy rồi!

"Cháu chào bà ạ." Mạnh Vãn ngọt ngào gọi bà.

Bà nội Lục lại ngồi khen Mạnh Vãn một hồi, sau đó cũng giống như những bà nội khác tò mò hỏi chuyện Mạnh Vãn, ví dụ như có tốt nghiệp đại học không, làm công việc gì, có bạn trai chưa...

Mẹ Mạnh trả lời từng câu một: "Cháu nó đã tốt nghiệp rồi ạ, chỉ là Mạnh Vãn thành tích học tập không tốt lắm, không có tương lai được như Triêu Thanh. Sau khi tốt nghiệp thì mở một quán mì đối diện đại học Z, làm ăn cũng tạm ổn, dù sao có thể nuôi sống bản thân mình là được rồi,... Con bé thối tha này không có bản lĩnh thì chớ, tiêu chuẩn còn cao, xem mắt bao nhiêu lần cũng không vừa ý, lần trước có gặp được một vị luật sư con thấy rất khá..."

Vậy là từ cửa chung cư đến thang máy, mẹ Mạnh và bà nội Lục thân thiết trò chuyện cứ như mẹ chồng nàng dâu.

Bị mẹ ruột ngó lơ, Mạnh Vãn ảo não đi đằng sau.

"Chị Vãn Vãn, năm nay em thi đậu đại học Z đấy ạ." Chu Dương đi cạnh Mạnh Vãn từ bao giờ, vuốt mũi nói.

Ồ, lại thêm một nhân tài nữa!

Mạnh Vãn vô cùng hâm mộ, phải nhìn Chu Dương bằng ánh mắt khác.

Được chị gái xinh đẹp ngưỡng mộ, trong lòng Chu Dương mừng thầm. Cậu lôi điện thoại di động ra ngỏ ý muốn thêm wechat của Mạnh Vãn, thân thiết nói: "Chờ sau khi khai giảng, dù sớm hay muộn em cũng sẽ đến tiệm của chị Mạnh Vãn, chị đừng có giả vờ không quen biết em đấy nhé."

Chàng trai nhỏ miệng thật ngọt nha, Mạnh Vãn vui vẻ thêm wechat.

Lục Triều Thanh im lặng đi sau nhìn em họ xa của mình thân thiết với Mạnh Vãn, mím môi.

Đến cửa nhà mẹ Mạnh với cười tạm biệt bà nội Lục.

Thật ra là Mạnh Vãn khá giống mẹ mình ở chỗ thích cười nói nên dễ dàng chiếm được cảm tình của các vị trưởng bối.

Bà nội Lục cười híp mắt nhìn Mạnh Vãn thêm mấy lần.