Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 15: Tôi sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em



Editor: Alice.

Mạnh Vãn có thể thấy Lục Triều Thanh không thích cô nhưng lại nguyện ý phát triển tiếp với cô.

Cô vẫn không thể hiểu nổi tư duy của robot, ví dụ như tại sao anh lại có ý nghĩ này. Nhưng cô có thể chắc chắn rằng mình không có cảm giác gì với anh! Cô còn lạ gì Lục Triều Thanh nữa, anh ta chính là một con robot khô khan chính hiệu, nếu hai người đến với nhau sẽ chẳng có tiếng nói chung nào. Tính cách của anh không thể làm cô dậy lên hứng thú, nhan sắc cũng vậy.

Nghĩ tới EQ của Lục Triều Thanh, Mạnh Vãn quyết định nói thẳng. Cô uống một ngụm trà, nhìn thẳng vào anh: "Giáo sư Lục này, đúng là nam nữ xem mắt nhau lần đầu tiên rất khó để có tình cảm ngay, cũng đúng là hai người nếu có ấn tượng tốt sẽ quyết định đi bước nữa, nhưng nhiều hơn cả là trường hợp hai người gặp nhau lần đầu đã thấy không hợp, hoặc là chàng trai không thích cô gái, hoặc là cô gái không thích chàng trai. Hai ta là hàng xóm cũng khá quen nhau nên tôi nói thẳng, tôi không hề ghét anh, nhưng cũng không thích anh, và tôi có thể chắc chắn sau này trong tương lai sẽ không thích anh. Vậy nên sau bữa ăn này, tôi hy vọng chúng ta vẫn là hàng xóm bình thường."

Lục Triều Thanh mím môi, im lặng một lúc lâu.

Mạnh Vãn nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt mình, bỗng dưng có chút bất an. Hình như anh ta chưa bị người ta từ chối bao giờ hay sao ấy? Đây không phải là lần đầu tiên anh ta bị con gái từ chối đó chứ? Mạnh Vãn đã từng từ chối rất nhiều kiểu đàn ông khác nhau, nhưng thanh niên mọt sách này lại là lần đầu tiên. Không biết sức chịu đựng của Lục Triều Thanh thế nào, có thể vuợt qua cú sốc này hay không? Nghe phong phanh giáo sư Cao sau khi bị cô khước từ liền không tắm đúng một tuần!

Khi Mạnh Vãn đang suy nghĩ có phải mình nói hơi quá hay không, người đối diện đột nhiên mở miệng, sắc mặt anh rất bình thản, dùng giọng điệu như thể đang nghiên cứu một vấn đề khoa học hỏi cô: "Tại sao cô có thể chắc chắn rằng sau này sẽ không thích tôi?"

Câu nói này khiến tất cả suy nghĩ thương hại anh ta của cô đều bay sạch!

Cô mỉm cười: "Từ nhỏ tôi đã ghét vật lý, lớn lên càng ghét, mà đối với tôi, anh chính là vật lý."

Lục Triều Thanh lạnh lùng hỏi: "Vậy cô có thích máy điều hòa không?"

Mạnh Vãn nhíu mày: "Là sao?"

Lục Triều Thanh giải thích: "Nếu vật lý không tồn tại sẽ không có máy điều hòa cho cô dùng, cả thang máy, tàu cao tốc, máy bay và các đồ dùng hiện đại ngày nay đều là sản phẩm của vật lý. Cô không thích những lý thuyết trên sách vở của vật lý, nhưng vật lý tồn tại khắp nơi trong cuộc sống hàng ngày của cô, cô có thể nói không thích điều hòa không?"

Mạnh Vãn thừa nhận ở phương diện này cô không cãi nổi giáo sư vật lý!

Cô dựa vào lưng ghế, cười đểu: "Tất nhiên tôi không thể rời xa điều hòa rồi. Nếu anh là điều hòa thật thì tôi sẽ thích anh, nhưng rất tiếc, anh không phải.."

Lục Triều Thanh rất tự tin: "Tôi sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em."

Mạnh Vãn có chút lúng túng: "Tôi không cần."

Lục Triều Thanh vẫn giữ điệu bộ thong dong: "Có cần hay không thì phải dùng thí nghiệm để chứng minh."

Mạnh Vãn đang lười cãi qua cãi lại với anh thì may mắn lúc đó phục vụ bưng món ăn lên. Cô cũng chẳng ngại ngùng gì cầm đũa lên ăn trước. Tóc dài xòa xuống khá vướng víu, Mạnh Vãn không thèm giả vờ thục nữ nữa, mò mò túi xách lấy dây buộc tóc ra cào tóc vài cái rồi buộc cao lên.

Gương mặt trắng nõn của cô lộ ra hoàn toàn, Lục Triều Thanh cảm thấy càng nhìn cô càng thấy thuận mắt, trong người vô cùng khoan khoái.

Bữa tối này anh cảm thấy không có gì bất thường hết, trừ việc đối tượng hẹn hò của anh quá im lặng.

Đến lúc thanh toán, Mạnh Vãn muốn chia tiền nhưng bị Lục Triều Thanh tranh trả tiền trước. Trước khi đi du học anh cũng ở trong nước ngót nghét hai mươi năm, đương nhiên biết tình huống này đàn ông nên trả tiền mới lịch thiệp.

Nhưng Mạnh Vãn lại không biết anh đang làm tròn trách nhiệm. Cô nhìn hóa đơn rồi chạy ra ngoài nhanh chóng chuyển khoản một nửa tiền cho anh. Điện thoại rung lên, Lục Triều Thanh vào wechat, vừa nhấn vào khung chat với Mạnh Vãn thì một cái tay nhỏ thò ra ở bên cạnh thần tốc bấm vào đồng ý chuyển khoản

Lục Triều Thanh không quá hài lòng, gửi trả lại cô.

Mạnh Vãn thấy anh làm vậy liền không nhận lại nữa.

Lục Triều Thanh bất mãn mím môi, nhưng anh không thể giật điện thoại của cô được. Anh tiện tay vuốt một cái thì thấy tin nhắn mới của bà nội: ăn cơm xong phải dẫn Mạnh Vãn đi dạo ven hồ!

Lúc này đã gần tám giờ tối, bên hồ vô cùng mát mẻ.

Vừa ra ngoài, Lục Triều Thanh hỏi Mạnh Vãn: "Có muốn tản bộ quanh hồ một chút không?"

Đây chính là bước không thể thiếu của buổi xem mắt, Mạnh Vãn từ chối luôn: "Không được rồi, tôi định qua tiệm mì kiểm tra một chút, anh tự đi một mình đi."

Nói xong Mạnh Vãn đi thẳng đến xe BMW của cô đang đỗ gần đó.

Lục Triều Thanh vẫn yên lặng đứng đó nhìn theo bóng dáng cô.

Mạnh Vãn ngồi vào xe, thắt chặt dây an toàn, lại nhìn Lục Triêu Thanh cao lớn thẳng tắp đứng yên nhìn mình. Nói không ngoa chứ trong màn đêm huyền ảo, Lục Triều Thanh một thân đồ tây đứng yên lặng như thế cực kì giống nam chính trong mấy phim ngôn tình. Nhưng tiếc thay cái tính cách không ngửi nổi kia của anh ta đúng là phí phạm bộ đồ đang mặc. Mạnh Vãn tập trung lái xe, xe càng đến gần Lục Triều Thanh, cô lại không nhịn được nhìn anh, thấy dáng vẻ của anh nhìn chăm chú vào xe cô rõ đáng thương, tâm hồn lương thiện trong cô lại bắt đầu rục rịch.

Cô dừng xe ngay bên cạnh anh, hạ cửa kính xuống nhíu mày hỏi: "Anh không đi dạo à?"

Lục Triều Thanh nhìn gương mặt cô qua cửa kính xe lại càng xinh đẹp: "Tôi không thích đi dạo."

Mạnh Vãn nghĩ thầm, không thích đi dạo còn mời tôi?

"Vậy anh đi về đi, không lái xe tới à?" Mạnh Vãn lại hỏi.

Lục Triều Thanh: "Đang đợi xe." Anh không có xe riêng, bởi vì đại học Z cách nhà quá gần nên anh không cảm thấy mình cần thiết phải mua xe cho lắm.

Tốt xấu gì cũng là hàng xóm của nhau, Mạnh Vãn không nỡ vứt bỏ anh ở đây, cô hất cằm về phía ghế sau: "Lên xe đi."

Tâm trạng anh lúc này mới tốt lên một chút, đi vòng qua hướng kia của BMW, ngồi luôn vào ghế phụ.

Mạnh Vãn không muốn làm anh hiểu lầm, hỏi bình thường anh bắt xe hết bao nhiêu tiền.

Lục Triều Thanh thành thật trả lời: "Bốn mươi sáu tệ."

Mạnh Vãn vừa lái xe vừa cười: "Vậy tôi lấy giá hữu nghị thôi, một nửa nhé."

Lục Triều Thanh không nghĩ ngợi gì cả, gửi luôn cho cô một bao lì xì.

Mạnh Vãn ấn mở, nhưng con số hai trăm tệ mới thật bất ngờ!

Cô trừng mắt nhìn người bên cạnh, Lục Triều Thanh yên lặng nhìn biểu cảm của cô: "Bữa tối nay tôi mời."

Robot hóa ra cũng biết mưu kế đấy chứ, Mạnh Vãn cắn môi, quyết định mặc kệ anh.

Suốt cả quãng đường không khí cũng im lặng như trong bữa cơm hồi nãy vậy. Bạn bè của Mạnh Vãn khá nhiều nên hay buôn chuyện, tin nhắn nhóm wechat vang lên liên tục. Mà cô lại vừa lái xe vừa lướt xem tin nhắn.

"Chú ý lái xe." Lục Triều Thanh ngồi kế bên rất không tán thành hành động của cô.

Mạnh Vãn giả điếc.

Lục Triêu Thanh mím môi càng chặt hơn.

Lúc xe tiến vào bãi đỗ xe ngầm, gương mặt của Lục Triều Thanh đã lạnh thành cục đá.

Hai người cùng nhau vào thang máy.

Mạnh Vãn đưa tay ấn lên tầng 16.

Lục Triều Thanh nhìn cô kì lạ: "Sao cô bảo đến tiệm mì cơ mà?" Còn vì thế nên mới từ chối lời mời đi dạo của anh đấy.

Mạnh Vãn ồ một tiếng, dửng dưng đáp lại: "Hết muốn đi rồi."

Lục Triều Thanh không cãi lại được, cảm thấy tức ngực.

Thang máy mở cửa, ai về nhà nấy.

Nhà họ Mạnh.

Mẹ Mạnh thấy cô về liền phi từ phòng bếp ra, nôn nóng hỏi: "Thế nào rồi?"

Mạnh Vãn xụ mặt: "Lòng tin tưởng giữa mẹ con ta đã rạn nứt rồi. Vì hôm nay mẹ lừa con nên sau này con sẽ không đi xem mắt theo ý mẹ nữa."

Mẹ Mạnh rất tủi thân, đuổi theo con gái giải thích: "Triều Thanh tốt như thế, vừa đẹp trai lại vừa đáng tin, thêm nữa nó cũng thích con..."

Mạnh Vãn đau đầu: "Con mắt nào của mẹ nhìn thấy anh ta thích con vậy? Cứ coi như anh ta thích con, nhưng con không hề thích anh ta. Thôi được rồi không nói chuyện này nữa, dù sao con và anh ta là không thể nào. Sáng mai mẹ về với ba được rồi đó!" Nói xong, Mạnh Vãn mệt mỏi trở về phòng ngủ đóng chặt cửa lại, mẹ Mạnh bên ngoài hỏi gì cũng không đáp.

Nhà họ Lục ở sát vách.

Bà nội Lục, Chu Dương đều đứng sẵn chào đón Lục Triều Thanh xem mắt trở về.

Bà nội Lục kích động hỏi: "Vãn Vãn có chấp nhận con không?"

Mặt anh tối sầm lại.

Bà nội Lục vừa xấu hổ vừa thất vọng, Chu Dương muốn cười trên nỗi đau của anh nhưng không dám biểu hiện ra mặt, chỉ lúc đi ngủ mới dám cười thầm. Lục Triều Thanh đang ngồi ngoài ghế sô pha, bây giờ muốn yên tĩnh một chút chỉ có thể ra phòng sách ngồi. Bà nội Lục ngăn cản, đè cháu trai ra ghế, nhất định phải tra hỏi cho bằng được.

"Cô ấy nói chúng cháu không hợp nhau." Lục Triều Thanh buồn bã.

Bà nội Lục ngồi cạnh cháu trai, nhỏ giọng khuyên bảo: "Đứa nhỏ này, không thử một chút làm sao biết hợp hay không."

Lục Triều Thanh cũng nghĩ vậy.

Bà bội Lục nhìn vẻ mặt cháu trai, nếu đã rầu rĩ như vậy thì có thể hiểu rồi, Mạnh Vãn không thích cháu trai bà, nhưng cháu trai bà có lẽ là rung động rồi!

Suy nghĩ một lúc bà cũng yên tâm hơn hẳn. Bà chỉ lo nhất cháu trai cứ suốt ngày cắm đầu vào vật lý không muốn có bạn gái, nếu bây giờ đã động lòng rồi thì phải theo đuổi thôi!

"Triều Thanh à, bà nội nói cháu nghe, xem mắt chỉ là bước khởi đầu, muốn theo đuổi con gái phải dựa vào mồm mép của cháu mới được. Nếu cháu thực sự thích Mạnh Vãn thì mai bắt đầu theo đuổi luôn đi, mỗi ngày đối tốt với cô ấy, mưa dầm thấm lâu, sớm muộn gì cũng đổ." Bà nội Lục vô cùng tự hào về cháu trai mình, người đẹp trai như vậy kiếm đâu ra chứ?

Lục Triều Thanh cãi: "Cháu không thích cô ấy."

Bà nội Lục không tin: "Không thích, vậy cháu buồn cái gì?"

Anh làm sao mà vui vẻ cho được, lần đầu tiên xem mắt đã thê thảm như vậy, anh có thể vui sao? Anh nghe phong phanh đàn ông lần đầu tiên xem mắt đã bị đối phương từ chối thì một là vẻ bề ngoài quá tệ, ví dụ như thấp bé hay xấu xí, hai là tính cách không ngửi nổi, ví dụ như quá keo kiệt hoặc soi mói bạn gái quá mức. Anh cảm thấy mình không thuộc bất cứ loại nào trong hai loại trên.

Thái độ của Mạnh Vãn đối với anh là bất công hết sức.

Lục Triều Thanh bực bội đi vào phòng sách.

Bà nội Lục vô cùng sầu muộn, nghĩ có lẽ người trẻ tuổi với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn, bà bảo Chu Dương đi khuyên bảo Lục Triều Thanh.

Chu Dương hơi ngại người anh họ không mấy thân thiết đang bực bội này nên không muốn đối mặt nói chuyện, cậu tra mấy bài dạy cách theo đuổi con gái sau đó gửi cho Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh mở liên kết, vừa nhìn tiêu đề phát ấn tắt luôn.

Mười một giờ đêm, Lục Triều Thanh tắt đèn trong phòng khách, đi ngủ đúng giờ.

Giấc ngủ của anh luôn rất tốt, mọi hôm nhắm mắt cái đã ngủ luôn rồi. Nhưng đêm nay anh bị mất ngủ, nhắm mắt một cái trong đầu liền hiện lên hình ảnh của Mạnh Vãn buổi tối hôm nay. Cô xõa tóc ra trông rất dịu dàng, lại buộc tóc lên một cách thuần thục, còn có dáng vẻ ranh mãnh của cô lúc chuyển khoản cho anh.

Mãi không ngủ được, Lục Triều Thanh mở điện thoại lướt vòng bạn bè.

Anh không có nhiều bạn nên vòng bạn bè chẳng có ai. Bởi vậy hầu như chỉ có bài đăng của Mạnh Vãn. Chu Dương lúc vừa đến đây cũng đã thêm bạn với anh, anh cảm thấy hình như Chu Dương rất thích chia sẻ nên đã chặn cậu ta ngay lập tức. Mấy cái giải bóng rổ hay tin tức lá cải showbiz gì đó anh không có hứng thú.

Sau khi làm mới tin thì new feed hiện lên bài đăng của giáo sư Cao, là hình ảnh bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, thêm dòng caption: Tay nghề của vợ yêu tôi!

Từ khi anh ta yêu Lưu Niệm thì thường xuyên đăng mấy cái tin buồn nôn này lên, trước kia Lục Triều Thanh còn có thể chịu được, nhưng đêm nay anh không thể nhẫn nhịn nổi nữa, lập tức cho giáo sư Cao vào danh sách đen. Tin thứ hai là của Mạnh Vãn, vẫn là bài đăng của hôm qua. Lục Triều Thanh zoom ảnh đại diện của Mạnh Vãn lên để ngắm, cô mặc đồng phục của tiệm mì cười vô cùng rạng rỡ, đôi mắt cũng rất đẹp.

"Tôi không ghét anh, nhưng tôi cũng không thích anh, thêm nữa tôi có thể chắc chắn sau này sẽ không thích anh."

Lời nói chắc chắn như đinh đóng cột của cô lại văng vẳng bên tai khiến anh bất mãn.

Không qua thí nghiệm để chứng minh thì mọi khá năng có thể bị bác bỏ.

Lục Triều Thanh lại nghĩ đến luật sư Ngô, cô cho anh ta cơ hội, cho anh ta đưa cô về nhà, anh có chỗ nào thua kém anh ta chứ?

Dù gì cũng không ngủ được, Lục Triều Thanh lại bấm vào mấy link mà Chu Dương gửi ban nãy, nghiền ngẫm từng cái một.

Hôm sau mẹ Mạnh và bà nội Lục hẹn gặp nhau, phân tích triệt để lý do thất bại của buổi xem mắt.

Bà nội nói rằng Triều Thanh cũng muốn theo đuổi Mạnh Vãn, nhưng mà cháu trai bà ở phương diện này đần không chịu được nên có tán được hay không cũng không chắc.

Từ đáy lòng mẹ Mạnh rất hy vọng anh tán thành công, nhưng con gái quá quyết đoán nên bà cũng không thể can thiệp được.

Cuối cùng hai người đi đến kết luận: Thuận theo tự nhiên đi!

Vì bị con gái đuổi khéo rất nhiều lần nên cuối cùng mẹ Mạnh cũng trở về với ba Mạnh. Sang thứ hai bà bội Lục và Chu Dương cũng đứng sẵn ở ga tàu chuẩn bị đi về.

Lục Triều Thanh đi tiễn hai người.

Trước khi lên xe, bà vẫn quay lại dặn dò cháu trai: "Vãn Vãn là cô gái tốt, cháu nhất định phải theo đuổi được, trăm ngàn lần đừng có bỏ lỡ!"

Lục Triều Thanh không hứa trước điều gì.

Từ ga tàu trở về cũng là mười một giờ kém mười lăm phút. Lục Triều Thanh do dự đứng trước cửa chung cư một lúc rồi quyết định đi về hướng đại học Z.

Các sinh viên đại học đều đã nghỉ hè nên tiệm mì vắng khách hẳn, lúc anh tới tiệm cũng chỉ có khoảng năm sáu người ngồi ăn.

"Hôm nay giáo sư Lục tới sớm ghê." Tiểu Diệp nhiệt tình chào hỏi.

Mạnh Vãn lạnh nhạt liếc Lục Triều Thanh một cái.

Lục Triều Thanh gật đầu, ngồi ở vị trí gần quầy thu ngân mà trước kia giáo sư Cao hay ngồi.

Anh ăn xong một bát mì rồi lặng lẽ rời đi.

Tiểu Diệp và Mạnh Vãn đều không thấy gì bất thường cả.

Nhưng khoảng hơn tám giờ tối, Lục Triều Thanh lại xuất hiện một lần nữa. Đây là lần đầu tiên anh ghé tiệm mì hai lần trong một ngày.

"Lạ nhỉ, giáo sư Lục ăn xong rồi mà vẫn chưa đi là sao?" Tiểu Diệp lén lút quan sát Lục Triều Thanh rồi báo cáo cho Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn nghiêng đầu đầu nhìn, đúng thật là anh đã ăn xong mì nhưng vẫn ngồi nghịch điện thoại.

Bởi vì khách không đông lắm nên Tiểu Diệp mới quan tâm hỏi thăm anh như bạn bè thân thiết: "Đã muộn vậy rồi mà giáo sư Lục không vội về nhà sao?"

Lục Triều Thanh nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn Mạnh Vãn.

Trong lòng cô lộp bộp vài cái, anh ta có ý gì!

Tiểu Diệp nháy mắt Trần Thủy Sinh và anh em Từ Cường Từ Duyệt, hóa ra là như thế!

Tiểu Diệp đang đứng gần Mạnh Vãn nhất, thấy vậy liền chọc chọc tay cô: "Sếp à, mau thành thật khai báo, chị và giáo sư Lục có gian tình đúng không?"

Bây giờ trong đầu Mạnh Vãn đang chiếu đi chiếu lại cảnh Lục Triều Thanh nhìn cô vừa nãy. Chẳng lẽ anh ta định bắt chước luật sư Ngô, hơn tám giờ tối tới đây đợi để đưa cô về nhà?

Mạnh Vãn rất nóng lòng muốn biết đáp án nên mau chóng đi thay đồ, sau khi chào tạm biệt các nhân viên liền cầm túi xách đi ra ngoài.

Lục Triều Thanh thấy cô ra thì lập tức đứng dậy, anh nối gót theo sau Mạnh Vãn, kịp thời giữ lại cửa kính chuẩn bị đóng lại.