Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 27: Nụ hôn đầu tiên



Editor: Alice

Mạnh Vãn đặt phòng ở một khách sạn có tiếng tăm, mọi người nhận phòng và cất hành lí rồi mới cùng đi ăn trưa.

Tất cả ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn lớn, Mạnh Vãn cố ý ngồi cạnh Tiểu Diệp, Từ Duyệt ở giữa.

Lục Triều Thanh ngồi ở phòng rất chán không biết làm gì, cuối cùng đến nơi, chỉ còn mỗi chỗ trống giữa giáo sư Cao và Chu Dương.

Anh nhìn Mạnh Vãn.

Lưu Niệm liếc Tiểu Diệp một cái.

Tiểu Diệp nhân lúc Mạnh Vãn không để ý liền đứng bật dậy, cười hì hì ngồi xuống cạnh Chu Dương: "Em muốn ngồi cạnh trai trẻ cơ."

Chu Dương là sinh viên đại học năm nhất, còn tiểu Diệp đã tốt nghiệp ba năm nên gọi như vậy cũng đúng.

Trai trẻ Chu Dương rất nhiệt tình tám chuyện với Tiểu Diệp.

Lục Triều Thanh ngồi xuống cạnh Mạnh Vãn.

Một cái liếc mắt cô cũng không thèm cho anh. Thật ra lúc ở trên đường cao tốc họ cũng chỉ hơi to tiếng với nhau, nếu Lục Triều Thanh biết nói hai ba câu ngọt ngào, ví dụ hứa sẽ không méc mẹ cô, Mạnh Vãn cũng chẳng thèm chuyện bé xé ra to làm gì. Nhưng đây anh còn hùng hồn nói mình không giống giáo sư Cao khiến cô rất bực mình.

Lục Triều Thanh yên lặng uống trà.

Lưu Niệm cười hỏi: "Giáo sư Lục chọc giận Mạnh Vãn rồi à?"

Lục Triều Thanh không vui vẻ lắm, lạnh lẽo nhìn chị một cái. Việc Mạnh Vãn đua xe anh không đồng ý, nhưng cô là bạn gái anh cơ mà, anh chỉ là không đồng ý thôi, không có ngăn cản cô. Lưu Niệm còn dùng xe của anh phóng đến kinh hồn nữa kìa, nhưng dù sao chỉ là bạn gái của đồng nghiệp nên Lục Triều Thanh không vừa mắt Lưu Niệm lắm, chí ít bây giờ là như vậy.

Lưu Niệm bị ánh mắt của Lục Triều Thanh chọc giận, nhưng thôi cô không thèm so đo với anh ta. Cô còn đang định hòa giải cho bọn họ, còn bây giờ á, ước gì Mạnh Vãn cứ tiếp tục giận Lục Triều Thanh đi.

Mạnh Vãn không muốn phá bầu không khí, cô chỉ không để ý tới Lục Triều Thanh thôi, còn đâu vẫn cười vui vẻ với nhân viên. Lưu Niệm, tiểu Diệp, Từ Cường, Chu Dương đều là những người hài hước nên bưa cơm này không có một phút chán nản.

Giáo sư Cao hướng nội nhưng lại có bạn gái rất năng động và nhiệt huyết, anh cũng quen với việc này rồi. Vả lại kiểu gì Lưu Niệm cũng sẽ chú ý đến anh, nên khi anh nhìn đồng nghiệp Lục của mình bơ vơ không ai để ý, giáo sư Cao vô cùng đồng cảm.

Anh ta quyết định sẽ giúp Lục Triều Thanh một phen.

Buổi chiều mọi người sẽ đi ngắm cảnh, họ ra khỏi khách sạn để bắt xe bus. Giáo sư Cao lại gần vị đồng nghiệp chỉ có một mình, nhỏ giọng hỏi: "Cậu với Mạnh Vãn dỗi nhau à?"

Lục Triều Thanh nhìn bạn gái đang đi dẫn đầu, mím môi: "Là cô ấy giận dỗi tôi trước."

Giáo sư Cao: "Vì sao?"

Lục Triều Thanh kể chuyện lúc trên đường cao tốc.

Nếu đứng ở góc độ coi trọng an toàn giao thông, giáo sư Cao và giáo sư Lục chắc chắn là đồng minh. Nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ háo thắng của Lưu Niệm lúc lái xe, giáo sư Cao ho khan một cái, giọng điệu giống như người từng trải khuyên bảo: "Nếu cô ấy thích gì thì cứ mặc kệ đi, sao phải chọc cô ấy không vui. Nhìn đi, bây giờ cô ấy không để ý đến cậu, cậu cũng đâu có dễ chịu gì?"

Lục Triều Thanh im lặng, anh không khó chịu, chỉ là cảm thấy tức ngực như có thứ gì bóp nghẹt vậy.

Cao giáo sư vỗ vai anh, thì thầm: "Phụ nữ đều thích lời ngon ngọt, bây giờ cậu đuổi theo Mạnh Vãn xin lỗi đi, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi."

Lục Triều Thanh đang suy nghĩ lý do để xin lỗi thì Lưu Niệm phía bên kia quay ra nhìn, giáo sư Cao thấy vậy liền quăng đồng nghiệp ra chỗ khác, vội vàng chạy đến bên bạn gái.

Giáo sư Cao vừa rời khỏi thì Chu Dương đến. Cậu không khách sáo như giáo sư Cao nên đến nơi đã mắng anh một trận: "Anh có ngốc không đấy, chị Vãn Vãn tốt bụng mời anh đi chơi, còn muốn thuê cho anh phòng đơn, rõ rành rành là tạo điều kiện cho anh rồi. Còn anh thì vừa tới nơi đã chọc giận người ta. Nhanh đi dỗ chị ấy đi, nếu không thì không những phòng mất, mà cơ hội hôn cũng không có!"

Mặc dù Chu Dương chỉ là một chàng trai trẻ nhưng cậu hiểu được tâm trạng của anh họ!

Lục Triều Thanh nhìn em họ, nghĩ thầm, phòng đơn là yêu cầu của anh, liên quan gì đến Mạnh Vãn đâu.

Nhưng mà, nếu dỗ được cô ấy đồng nghĩ thì sẽ có cơ hội tiến thêm bước nữa. Hôn chăng?

"Anh mau lên!" Chu Dương hung hăng đẩy Lục Triều Thanh một cái.

Lục Triều Thanh được em họ tiếp động lực, anh bình tĩnh đi tới gần Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn đang nói chuyện với Tiểu Diệp, nhìn thấy anh, cô lập tức quay phắt đi.

Mấy giây sau Tiểu Diệp lặng lẽ chuồn êm. Cô không muốn làm bóng đèn đâu!

Mạnh Vãn rất tập trung đi bộ.

"Đừng giận mà." Nhìn gương mặt khôn thay đổi của cô, Lục Triều Thanh thấp giọng nói.

Mạnh Vãn hừ lạnh: "Anh đâu làm gì sai, em tức sao được."

Lục Triều Thanh nhíu mày hỏi: "Vậy sao em không để ý đến anh?"

Mạnh Vãn cười mỉm: "Không vì sao cả, tự nhiên muốn thế đấy."

Nói xong, cô đi nhanh hơn.

Lục Triều Thanh giữ tay cô lại, Mạnh Vãn bị anh kéo nên mất khống chế quay người lại, kết quả là chưa kịp nhìn mặt anh, đã thấy Tiểu Diệp, Từ Duyệt đang hóng drama, giáo sư Cao và Lưu Niệm đang liếc mắt đưa tình cũng dừng lại nhìn họ. Mạnh Vãn đỏ mặt, trừng mắt với Lục Triều Thanh: "Buông tay."

Lục Triều Thanh nhìn gương mặt đỏ lựng của cô, anh cảm thấy lúc cô đỏ mặt đáng yêu hơn rất nhiều so với lúc trừng mắt.

"Không buông." Anh siết chặt tay cô.

Lúc hai người đang âu yếm nhau, những người khác cũng lục tục đi trước, Chu Dương còn to gan hét lên: "Giáo sư Lục khá lắm!"

Mạnh Vãn càng xấu hổ hơn, chờ khi mọi người đi hết mới hỏi: "Anh cầm tay em làm gì?"

Lục Triều Thanh đáp trả: "Không vì sao cả, tự nhiên muốn cầm thôi."

Mạnh Vãn:...

Quả nhiên giáo sư Lục khác xa giáo sư Cao. Giáo sư Cao tuyệt đối không dám hùng hồn thế trước mặt Lưu Niệm!

Ý thức được Lục Triều Thanh khó đối phó, Mạnh Vãn nhìn xe buýt cách đó không xa, thỏa hiệp: "Được rồi, em không giận anh nữa. Lên xe đi không người ta cười cho."

Lục Triều Thanh gật đầu, sau đó vẫn nắm tay Mạnh Vãn đi về phía xe buýt.

Mạnh Vãn muốn quỳ lạy anh quá!

"Mọi người không cầm tay nhau." Cô tức hộc máu nhắc nhở anh.

Lục Triều Thanh quay đầu nhìn cô: "Sao em lại so sánh với bọn họ?"

Mạnh Vãn ngậm miệng!

Giằng co một hồi, cô nhìn qua lại rồi đỏ mặt thầm thì vào tai anh: "Nhiều người nhìn như vậy em sẽ xấu hổ. Em không quen công khai trước quần chúng như vậy."

Lục Triều Thanh lập tức phản bác: "Mọi lần đi cùng nhau buổi tối, em cho anh nắm tay mà." Chắc chắn cô đang giận nên mới không cho anh nắm tay.

Mạnh Vãn dậm chân, trừng mắt với anh: "Ban ngày giống buổi tối à? Buổi tối anh nắm tay em cũng chả ai thấy."

Lục Triều Thanh nhìn ánh mắt long lanh của cô, cuối cùng cũng đầu hàng, buông tay ra.

Mạnh Vãn lập tức đi trước, Lục Triều Thanh mặt dày bám sát cô.

Cuối cùng hai người cũng lên xe được, còn Mạnh Vãn thì đỏ mặt từ lúc lên xe đến lúc xuống cuối xe.

Lục Triều Thanh bình thản ngồi cạnh bạn gái.

Hai mươi phút sau, xe buýt dừng lại ở chỗ ngắm cảnh.

Lần này Mạnh Vãn chủ động đi cuối cùng với Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh là người rất ham học hỏi, anh thấy trên đường có rất nhiều cặp tình nhân, một là chàng trai chụp ảnh cho cô gái, hai là cả hai đứng ôm nhau chụp ảnh. Anh nhớ Mạnh Vãn rất thích chụp ảnh, chủ động hỏi cô: "Em muốn chụp ảnh không?"

Mạnh Vãn không hề có niềm tin vào trình độ chụp ảnh của anh, nói khẽ: "Anh tránh ra rồi em chụp."

Vừa dứt lời, cô liền tìm thấy chỗ chụp ảnh rất đẹp, cùng lúc đó, Lưu Niệm kéo giáo sư Cao tới.

"Vãn Vãn chụp giúp bọn chị một tấm nhé!" Lưu Niệm hỏi Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn nhiệt tình nhận lời.

Lưu Niệm định bảo giáo sư Cao cõng mình tạo dáng để chụp, bọn Từ Cường cũng đứng bên cạnh xem, giáo sư Cao ngượng chín mặt. Mạnh Vãn oang oang đuổi mấy nhân viên ra chỗ khác chơi. Đợi giáo sư Cao bình ổn xong cô mới giơ máy ảnh lên chụp. Ngoài cõng ra hai người còn tạo đủ dáng hôn má nhau nữa.

"Hai người có muốn chụp không?" Lưu Niệm có qua có lại.

Mạnh Vãn đang định lắc đầu thì Lục Triều Thanh đã đưa máy ảnh cho Lưu Niệm. Đó là máy ảnh của cô, vì nặng nên nhờ Lục Triều Thanh cầm giúp.

"Cảm ơn." Lục Triều Thanh nói với Lưu Niệm.

Lưu Niệm vẫn còn ghim vụ Lục Triều Thanh lườm mình lúc trên bàn ăn, nhưng nể tình Mạnh Vãn nên cô không so đo nữa.

Mạnh Vãn cứng ngắc đi theo Lục Triều Thanh tới chỗ chụp ảnh.

"Hai người định đứng thế á?" Lưu Niệm buồn cười hỏi, giáo sư Cao đứng bên cạnh cũng đang cười tủm tỉm.

"Anh cõng em nhé?" Lục Triều Thanh nói thầm vào tai Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn lập tức lắc đầu, sau đó nhích lại gần anh một chút, nhìn Lưu Niệm: "Như thế này đi."

Lưu Niệm nhún vai, giơ máy ảnh lên, lúc cô chuẩn bị nhấn chụp, Lục Triều Thanh bất ngờ quay sang ôm Mạnh Vãn. Mạnh Vãn kinh ngạc há hốc miệng, Lưu Niệm nhanh tay ấn nút chụp, ghi lại khoảnh khắc hài hước này. Vì để cho đôi tình nhân này có không gian riêng nên Lưu Niệm và giáo sư Cao nhanh nhẹn chuồn êm, Mạnh Vãn còn nghe thấy tiếng cười thấp thoáng của Lưu Niệm từ xa.

"Đến bao giờ chúng ta có thể giống như họ?" Lục Triều Thanh mong chờ hỏi, anh cũng rất muốn được chụp ảnh thân mật với bạn gái mà.

Mạnh Vãn đang định điếc nhưng sau đó nghĩ ra điều gì nên cười đắc ý: "Chúng ta là chúng ta, sao anh lại đi so sánh với họ chứ.?"

Lục Triều Thanh mím môi.

Mạnh Vãn khá vui vẻ, bước chân cũng nhanh hơn, nhìn thấy cảnh đẹp nào trên đường đều đứng lại chụp.

"Chụp cùng nhau đi." Lục Triều Thanh bị bỏ rơi yêu cầu được an ủi.

Mạnh Vãn từ chối.

Thế là Lục Triều Thanh cho cô làm thợ ảnh đến trưa luôn.

Buổi tối mọi người tổ chức tiệc nướng, trừ hai giáo sư vật lý uống nước ngọt ra còn lại mọi người đều uống bia.

Chu Dương tiến đến gần Lục Triều Thanh, nhỏ giọng hiến kế: "Tí nữa anh hẹn chị Vãn Vãn đi dạo đi, hai người ở riêng với nhau là cách tốt nhất để bồi đắp tình cảm, đặc biệt là buổi tối." Cậu ngồi nhìn anh họ yêu đương mà sốt hết cả ruột, một chút tình thú cũng không có.

Lục Triều Thanh nghe xong liền nhìn qua chỗ bạn gái đang hát với Lưu Niệm

Hơn tám giờ tiệc nướng mới kết thúc, tiếp theo là thời gian mọi người có thể hoạt động tự do.

"Bà chủ, em về phòng đây, chị ở đây à?" Tiểu Thẩm ở cùng phòng với Mạnh Vãn khách sáo hỏi.

Mạnh Vãn đang đọ tửu lượng với Lưu Niệm, chơi vui quá nên quên béng mình là hoa đã có chậu, vội gật đầu định theo Tiểu Diệp về phòng khách sạn. Mãi đến khi thấy bóng dáng cao gầy đứng trước mặt mình, Mạnh Vãn mới ngẩng đầu. Là Lục Triều Thanh, hôm nay anh vẫn đẹp trai như vậy, ánh đèn đường rọi vào chỗ anh đang đứng thêm phần lãng mạn.

"Muốn đi dạo gần đây không?" Lục Triều Thanh làm theo lời của em họ, rủ Mạnh Vãn đi dạo.

Mạnh Vãn nháy mắt với Tiểu Thẩm. Cô bé cười hiểu ý rồi nhanh chóng đi mất.

"Đi đâu cơ?" Mạnh Vãn không hiểu lắm.

"Đi đâu cũng được" Lục Triều Thanh rất tự nhiên nắm tay cô. Giờ là ban đêm nên anh có thể cầm công khai rồi.

Bạn trai khó được chút lãng mạn nên Mạnh Vãn để yên cho anh dắt mình đi.

Hai người đứng trên thành cổ ở sơn trang, ở đây còn có hồ nước rộng rất phù hợp để các cặp đôi hẹn hò.

Gió mùa thu rất lạnh nhưng bàn tay của Lục Triều Thanh rất ấm nên toàn thân Mạnh Vãn cũng được ủ ấm theo.

Bên hồ có vài chiếc ghế đá dài, hai người đi dọc ven hồ để tìm chỗ ngồi nhưng cuối cùng ghế cũng không tìm được, ngược lại Lục Triều Thanh thấy trên mấy cái ghế xung quanh có rất nhiều đôi tình nhân đang hôn nhau. Có cặp ngồi đối diện nhau, có cặp thì nữ ngồi lên đùi nam. Trong ánh sáng mờ ảo, những cặp đôi đó hôn đến nghiêng ngả trời đất, dường như quên mất mình ở đâu.

Giáo sư vật lý bỗng dưng biến thành nhà xã hội học đứng quan sát thế gian muôn màu.

Mạnh Vãn để ý tới hướng nhìn của bạn trai nên ngượng muốn chết. Người ta hôn nhau có gì đáng nhìn chứ?

"Bên kia có bậc thang kìa, chúng ta qua đó nghỉ một lát." Mạnh Vãn phát hiện ra chỗ có thể ngồi.

Lục Triều Thanh nắm tay cô đi tới.

Bậc thang kéo dài đến mặt nước phía dưới, đứng từ xa chỉ nhìn thấy chỗ nổi lên, Mạnh Vãn đến gần quan sát rồi chọn một chỗ thấp ít gió để ngồi. Cô cầm điện thoại chụp cảnh đêm, Lục Triều Thanh ngồi thơ thẩn bên cạnh nhớ về cảnh tình tứ của mấy cặp đôi vừa rồi.

Anh nghiêng đầu.

Mạnh Vãn đang chụp cảnh hồ ban đêm, vừa từ quán nhậu trở về nên cô chỉ buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mặt hồ gợn sóng soi bóng người con gái xinh đẹp yêu kiều, mũi cao thanh tú, đôi môi hồng quyến rũ.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, sau đó bất đắc dĩ quay đầu đi chỗ khác.

Nhìn người đàn ông tiến đến gần mình, Mạnh Vãn cứ nghĩ anh muốn xem cô chụp ảnh nên giơ máy ảnh lên, dịch ống kính qua chỗ khác.

"Anh nhìn xem, chỗ này có cá hay sao ấy..." Mạnh Vãn hất cằm về phía mặt hồ, vừa nói vừa quay đầu sang bên cạnh muốn anh nhìn.

Ngay khi cô quay đầu qua, Lục Triều Thanh thuận thế nâng lấy khuôn mặt cô, in đôi môi mình lên môi cô.

Khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, Mạnh Vãn vẫn còn kinh ngạc trợn to mắt, "Bộp" một cái, điện thoại rơi xuống.

Lục Triều Thanh làm bộ như không nghe thấy, nhẹ nhàng hôn, anh hơi ngừng lại, giống như đang cảm nhận hương vị mê hồn này. Sau đó anh nâng mặt cô lên hôn sâu hơn.

Trong lòng Mạnh Vãn khẽ rung lên, cô nhắm mắt lại.