Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 148: Vũ khí trí mạng



“Không thể nào, bé tí như vậy mà đắt thế? Cho dù là gỗ đắt thì cũng đã có dấu bị cháy này, còn có giá sao?”

Tôi nghi hoặc cầm lấy mẩu gỗ trong tay hắn.

Nói đáng giá, chẳng phải gỗ đàn hương là đắt nhất sao? Mà gỗ đàn hương chẳng phải thật trơn tru ôn nhuận sao, cái mẩu gỗ này rõ ràng vô cùng khô cằn.

“Không hiểu đừng nói chuyện lung tung!” Ngưu Lực Phàm nói, “Nhà anh vốn làm cầm đồ, những thứ như vầy chắc chắn anh sẽ không nhìn lầm. Cái này là gỗ cây táo bị sét đánh, mà còn là cây táo già. Là loại cực phẩm. 

Nếu em cắt nhỏ ra thành từng miếng để nhẹ nhàng xuống mặt nước thì nó sẽ không chìm mà sẽ hút nước xung quanh, tạo thành hiệu ứng si phon đó, em hiểu không? Toàn bộ những mảnh dăm gỗ sẽ có thể tự dịch chuyển đó. Loại như này nếu dùng làm pháp khí, khắc thật tốt, rồi dùng chu sa họa lên, dùng qua vài năm là có linh tính, bán cũng được hai mươi mấy vạn đó. Nhưng không phải là một cây gỗ giá hai mươi mấy vạn, mà là một lá bùa khắc từ ấn phù ra có giá hai mươi mấy vạn.”

“Quý vậy ư?” 

Hồi tôi học năm nhất có một bạn học nữ đeo một vòng tay xỏ gỗ đàn hương, cô bạn nói là hai ngàn sáu trăm tệ, khiến tôi và Lan Lan ngạc nhiên tới mức phải xem tới xem lui vài lần. 

“Thứ này, nếu là để anh nhìn thấy, kêu anh đi vay ngân hàng hai mươi vạn thì anh cũng dám làm. Tông Thịnh, Lão Bắc vận khí thật tốt.”

Tông Thịnh vẫn im lặng nhưng nhìn mặt anh thấy có vẻ vô cùng khó chịu. Anh bưng ly nước lên, uống trà rồi nói: “Mẩu gỗ này cho ngươi.”

“Thật sự cho tôi hả? Tôi đây liền không khách khí. Mấy ngày nay, theo hầu Tông Ưu Tuyền nhà cậu chạy đôn chạy đáo, còn chưa được cô nàng cho lấy một đồng trả công, cái này coi như trừ vào tiền công nhé. 

Còn hơi thiếu một chút, nhưng chúng ta là bằng hữu, tôi không so đo.”

Ngưu Lực Phàm một chút cũng không khách khí, liền cất vào trong bóp tiền, sau đó nói với Tông Thịnh, “Lão Bắc sau lại đi nơi nào? Cậu biết không? Biết đâu có cái gì lời hơn, để tôi theo xem, biết đâu đổi nghề kiếm tiền.”