Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 67



Chuyện ở bến cảng nhanh chóng được giải quyết xong, cũng may Tằng Vũ đến kịp suýt soát một chút bọn họ đã mất đi những người này. Theo lời kể của Triệu Kỳ Nhiễm, Tằng Phong cũng hoàn toàn đồng ý với yêu cầu của bọn họ, so với những người đồng trang lứa đã chạm mốc hai mươi năm trên cuộc đời, còn đám người Dương Y...chỉ là mới bắt đầu!

Tiêu Viễn Trì đúng thật xứng đáng nhận được sự tán dương của mọi người đối với lời tiên tri của ông, phòng tạm giam của cảnh sát không nên ngu dại mà "đến chơi rồi về" vì không ai có thể biết được trong bốn mươi tám tiếng đó chuyện gì đã xảy ra. Tiêu Viễn Trì có lẽ cũng không ngờ quãng đường từ căn nhà kia đến cánh cửa xe cảnh sát chính là quãng đường cuối cùng ông được quang minh chính đại đặt chân bước đi.

Hai anh em Tiêu gia cùng hai lão công kia đang ngồi trong phòng làm việc tạm thời của Tằng Vũ, mọi chuyện dường như đã đến hồi kết nhưng không hiểu sao ai cũng không thấy thoải mái được.

Cộng với số người bị tạm giam tại căn nhà lần trước với đám người bị Dương Y khống chế hôm nay còn chưa đến trăm người, điều quan trọng là Hapi – tay sai thân tính của Tiêu Viễn Trì vẫn còn ở đâu đó ngoài kia. Chỉ cần ả ta không sa lưới mọi chuyện dường như vẫn chưa hoàn toàn nghiêng về phía họ. Cũng như lần đó, khi đi hạ sát Vương Văn Thức, cho dù cảnh sát đã xem như là bao vây toàn bộ bệnh viện ả ta vẫn xem đó như chốn không người mà rời khỏi.

Ở một phía bên kia, cấp dưới của Tằng Vũ đã nắm được lời khai của Vương Văn Thức, hơn thế, họ còn biết địa điểm mà Tiêu Viễn Trì cho người phi tang tội ác của bọn họ. Cảnh sát đang trên đường đến đó xác nhận, Tiêu An Nhược khi biết được chuyện này thì vui mừng thay cho Lâm Nhữ, đồng thời cũng không tránh khỏi có chút hổ thẹn, nếu đó đúng thật là cha Lâm Nhữ thì chính cha ruột của cậu là người đã gây ra tội ác này. Vậy mà trước đó cậu còn nhanh miệng mà đảm bảo sẽ tìm ra được sự thật phía sau, giờ thì sao, tìm được rồi...cậu cũng có vui miếng nào đâu?!

Cộc...cộc...cộc

Tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của những người bên trong phòng, Tằng Vũ lên tiếng, người bên ngoài mở cửa bước vào.

Gật đầu chào Triệu Kỳ Nhiễm cùng những người khác, Mặc Lam đặt tập hồ sơ lên bàn, không cần nhìn Tằng Vũ cũng biết đó là gì.

"Còn Tiêu Viễn Trì?"

"Đó cũng là chuyện tôi đang muốn nói! Cạy miệng cả buổi không chịu lên tiếng, người của chúng ta vừa đem chuyện tại phòng thí nghiệm nói ra thì hắn một hai muốn gặp hai đứa con...à, là hai người đó."

"Không cần gặp! Với những thứ đó đủ để chúng ta đóng hồ sơ rồi, cần chi những lời vô nghĩa của hắn." Lần này thì không loại trừ ai, Tằng Vũ cùng Triệu Lâm Nhữ đều phản đối việc để hai người họ tiếp cận Tiêu Viễn Trì, ai biết tên đội lốt người đó còn có thể làm gì chứ.

Nhưng khác với hai người họ, Tiêu Phong và Tiêu An Nhược chỉ bằng một ánh mắt cũng biết ý của đối phương, cả hai cùng đồng thanh: "Em/Tôi đi!"

"Em đã quyết định!?" Tằng Vũ nhìn sang người thương, mặc dù nói anh là mặt trên đi nữa nhưng người có quyền hạn hơn trong nhà lại là Tiêu Phong, anh đây chỉ là một thê nô mà thôi! Đã ở bên nhau lâu như vậy, anh thừa biết, khi Tiêu Phong nói ra một lời nào đó, không phải là để chưng cầu ý kiến hay là xin phép, mà chỉ đơn thuần là thông báo cho mọi người cùng biết mà thôi.

"Anh sẽ cho người đứng bên ngoài có chuyện gì cứ hét lên là được, còn nếu không muốn nghe ông ta nói em có thể trực tiếp dán miệng ông ta lại." Nói câu cuối Tằng Vũ còn ra dấu kéo khóa qua miệng.

Tiêu An Nhược nhìn hai người họ đối thoại lại nhìn sang Triệu Kỳ Nhiễm, cậu tưởng tượng về tương lai của hai người trong đầu, bất giác mỉm cười. Cập 𝓷hậ𝘁 𝘁𝗋𝑢yệ𝓷 𝓷ha𝓷h 𝘁ại ﹛ 𝒯R𝑢𝙈𝒯RU YE𝙉.𝑣𝓷 ﹜

Đời người mong muốn rất là gì? Có người nói là tiền tài, là quyền lực, là sự thành công, nhưng điều quan trọng cốt lõi nhất chính là vui vẻ. Khi có tiền tài và sự thành công trong tay, ta không cần lo về chuyện miếng cơm manh áo, chuyện mưu sinh, cứ như thế an nhiên mà sống hết đời. Và điều đó còn tuyệt vời hơn nếu nó được tận hưởng cùng với một người tri kỷ!

Giống như thượng đế đang bù đắp lại cho hai anh em họ, dòng thời gian lấy đi mọi thứ của họ một cách không im ả gì mấy và để lại là những con người sẽ mang trả lại mọi thứ mà họ từng mất, là niềm tin, là hạnh phúc và...là tình yêu. Giờ đây, Tiêu An Nhược có thể đứng trước mặt người mà cậu gần hai mươi năm gọi bằng cha ấy, mà nói "Chào ngài Tiêu!"

Hai người được đưa đến gặp Tiêu Viễn Trì, khác với sự phong độ hiếm có ở lứa tuổi này của người đàn ông khi ở căn nhà hôm trước. Chỉ mới hơn một ngày ông ta giống như già đi chục tuổi, chật vật không còn gì để nói, có lẽ ban đầu chỉ chuẩn bị cho một khoảng thời gian ngắn nhưng sau khi biết được có lẽ bản thân sẽ không thể rời khỏi nơi này, sự tuyệt vọng không chút giấu giếm hiện rõ trên khuôn mặt của ông ta.

"Ha ha ha..."

Tiêu Phong cùng An Nhược bước vào trong, Tiêu Viễn Trì ánh mắt vẫn dán vào họ từ khi cánh cửa vừa được mở ra và nụ cười vẫn thường trực trên môi ông, cả căn phòng cứ như thế tràn ngập tiếng cười ha hả. Nhưng An Nhược lại cảm thấy có gì đó không bình thường...

"Ông ta điên rồi sao?"