Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 83



Nơi Hapi hẹn gặp là ở sân thượng của một công ty bỏ hoang, nghe nói có rất nhiều sự việc xoay quanh khiến nó không thể tiếp tục được trưng dụng. Hiện tại, nơi đây chính là một sân chơi của đám nghiện ngập trong vùng vào đêm tối.

Một chiếc xe cảnh sát dừng trước tòa nhà, Tằng Vũ và Triệu Kỳ Nhiễm từ hai bên bước ra, Tiêu Viễn Trì trên tay mang còng được hai người cảnh sát khác "dìu" ra theo.

Hít lấy một hơi, sau đó lại nhìn ngắm bầu trời xanh dịu trên đầu, Tiêu Viễn Trì nói: "A, bầu không khí tự do này, rất lâu rồi mới được thưởng thức lại nhỉ?"

Triệu Kỳ Nhiễm thì không có kiên nhẫn như thế, nhận thấy còng tay của Tiêu Viễn Trì, không một chút nể tình người "cha vợ" này, kéo ông đi một mạch. Tằng Vũ phía sau chỉ biết nhìn theo mà cười, vì anh cũng đã muốn làm như thế, chỉ là không kịp so với anh mà thôi.

Bước lên sân thượng, Hapi và đám tay sai đã ở đó từ lâu, Tiêu An Nhược thì bị một người dữ tợn đứng phía sau nắm lấy. Triệu Kỳ Nhiễm nhìn thấy được tên kia ép sát cậu như thế thì không khỏi nổi giận, đã thế tên kia còn nắm chặt cánh tay cậu đến mức đỏ lên. Đúng là không thể nhịn được nữa mà!

Tằng Vũ hiểu rõ cảm nhận của Triệu Kỳ Nhiễm, nếu đổi lại là Tiêu Phong, anh không chắc mình có thể kìm được. Không chừng đã nhảy bổ vào đấm cho tên đó mấy phát từ lâu rồi!

"Chúng ta bắt đầu được chưa?" Hapi lên tiếng trước.

"Được!" Tằng Vũ một tay lôi Tiêu Viễn Trì lên trước, một bên đáp lời.

Tiêu An Nhược và Tiêu Viễn Trì đứng đối diện với nhau, theo kế hoạch trao đổi sẽ đồng thời cùng nhau bước sang đối diện. Không chần chừ lâu, cả hai đồng thời bước đi, khi bước ngang nhau, Tiêu Viễn Trì nhìn sang Tiêu An Nhược khẽ cười, nói:

"Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế này phải không? Nhưng trước hết, ta muốn con giúp ta thêm một chuyện nữa, con trai à..." Vừa dứt lời, Tiêu An Nhược cảm nhận được một sự lạnh lẽo trên cổ mình.

Tằng Vũ cùng Triệu Kỳ Nhiễm nhìn thấy sự việc trước mắt cũng bị làm cho kinh hãi, thứ lạnh lẽo trên cổ Tiêu An Nhược là một cái bàn chải đánh răng đã được mài nhọn. Tuy không sắc như dao như tùy ý có thể đâm xuyên họng người như chơi.

"Món đồ chơi này là do một thằng trong phòng giam bên cạnh cho ta đấy! Mới đầu nó chỉ muốn hù dọa ta mà thôi, nhưng lại không ngờ ta cao tay hơn nhiều. Vì ta biết...thế nào cũng có lúc phải dùng đến nó thôi."

"Ông sẽ không thoát được đâu." Tiêu An Nhược không thèm để ý đến tình trạng của bản thân hiện tại, lớn tiếng nói.

"Con nói đúng, ta sẽ không thể thoát khỏi đây, nhưng bọn họ...sẽ phải giúp ta rời khỏi đây thôi, phải không?"

Tiêu Viễn Trì vừa dí sát đầu bàn chải nhọn hoắc vào cổ Tiêu An Nhược, một bên kéo cậu về phía đám người Hapi. Khuôn mặt cô không khỏi kinh ngạc, cô từ trước đã biết người đàn ông này sẽ không dễ dàng, chỉ là không ngờ kể cả con trai ruột của mình, ông ta cũng đành lòng ra tay.

Có lẽ Tiêu An Nhược đã nói đúng, vì chính ngay lúc này cô lại không muốn giúp ông ta làm thêm chuyện gì nữa. Mọi chuyện cô làm chỉ vì Lăng Phi mà thôi.

Ra hiệu về phía Tằng Vũ, Tiêu Viễn Trì lớn giọng đề nghị: "Đưa chìa khóa còng tay cho ta! Còn nữa, phải chuẩn bị một chiếc xe bình thường, ta không muốn ngồi xe cảnh sát đi tham quan đâu. Nhớ đổ đầy xăng và không cần thêm bất kỳ linh kiện nào kèm theo nhé."

"Không được đưa cho ông ta!" Tiêu An Nhược hét lên, cậu biết hai người họ nhất định sẽ vì cậu mà làm theo lời ông ta nói. Nhưng lần này, cậu không thể để Tiêu Viễn Trì thoát được, nếu không sẽ có hàng trăm người phải khổ sở gấp bội vì ông ta.

"Vậy sao?" Tiêu Viễn Trì bâng quơ nói, tay cầm vũ khí đưa xuống cánh tay cậu, không do dự đâm vào.

"Dừng lại!" Triệu Kỳ Nhiễm như phát điên khi thấy từng giọt máu trên cánh tay Tiêu An Nhược rơi xuống đất.

"Nếu cậu muốn tôi dừng lại, bản thân nên biết phải làm gì đi chứ."

Tằng Vũ đứng bên cạnh cũng một phần nào hiểu được tâm trạng của Triệu Kỳ Nhiễm, vì hiện tại máu trong người anh cũng đã bắt đầu nóng lên rồi. Không còn cách nào khác, anh chỉ đành thuận theo Tiêu Viễn Trì, ra hiệu cho một cảnh sát đứng phía sau, nhận lấy chìa khóa rồi ném về phía ông ta.

Một tên đứng bên cạnh theo lệnh ông ra đi nhặt chìa khóa lên, Hapi thì đang trong trạng thái đơ người. Không cần phải thấy điều gì để khiến cô trở nên như thế, chỉ cần là khoảnh khắc không chút do dự nào mà xuống tay với con trai mình của Tiêu Viễn Trì cũng làm cô ngơ ra.

Trong lúc không kiềm chế được, Hapi lên tiếng chất vấn: "Ông sẽ đưa cho tôi phương pháp chữa trị cho Lăng Phi chứ?"

"Cô không biết hoàn cảnh để hỏi hay sao?" Nghe được lời Hapi nói vào lúc này khiến Tiêu Viễn Trì không tránh được nổi giận. Mà nếu cô không nhắc, ông ta cũng đã quen khuấy mất chuyện đã hứa với cô rồi.

"Ông đã nói chỉ cần tôi đưa ông ra khỏi nhà giam thì sẽ nói phương pháp đó cho rôi, hiện tại ông không phải đã thoát được hay sao? Hay là ông...chỉ lợi dụng chúng tôi!" Hapi nhận thấy sự liến thoắt trên nét mặt ông ta, cùng đôi mắt không nhịn được đảo quanh. Rõ ràng đó là biểu hiện ông ta đang định tìm lời nào đó để đối phó với cô.

"Thoát được khỏi đám cảnh sát này, tôi nhất định sẽ trị bệnh cho em cô, như vậy được chưa?" Tiêu Viễn Trì nhanh miệng nói.

"Không được, ông nói trước cho tôi biết phương pháp trị bệnh đi. Ông chỉ cần nói phương pháp cho tôi biết, mọi chuyện sau đó rồi tính." Có lẽ Hapi đã một phần nào cảm nhận được sự rủi ro đối với việc lần này.

"Cô còn muốn uy hiếp tôi sao? Hapi, cô chắc không còn thương em trai mình nữa rồi."

"Ha, nếu như không có phương pháp chữa trị bệnh của nó như ông đã nói. Chị em chúng tôi cũng không cần phải làm công không cho ông nữa, ông cứ thử rời khỏi đây xem."

Những người có mặt đa số điều hiểu được chuyện giữa hai người họ, thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi.

"Nội bộ của ông có vẻ không đoàn kết lắm nhỉ? Hiện tại cô ta không về phe ông, ông chỉ có một mình, tôi có cung cấp xe cho ông đi nữa, sợ rằng ông cũng không thể rời khỏi đây đâu."

"Một mình sao? Cho dù không thể rời khỏi đây, tôi vẫn có người đi cùng, không phải sao?" Nói xong Tiêu Viễn Trì nắm lấy Tiêu An Nhược, kéo cậu về một phía khác của sân thượng.

Tằng Vũ và Triệu Kỳ Nhiễm mơ hồ đều hiểu ý định của Tiêu Viễn Trì, ông ta muốn kéo người chết chung với mình!

Tác giả: Đừng có đi ngủ sớm nha!