Bạn Trai Là Đông Hải Long Vương

Chương 1



Tôi muốn chia tay với bạn trai, vì anh ta nói anh ta là Đông Hải Long Vương.

Tôi bật cười: “Anh là Long Vương hả? Tôi còn là Tôn Ngộ Không đây!”

Đêm đó, trong cả cái thành phố này, chỉ mỗi tôi bị mưa xối sũng đầu.



Ba tháng trước, tôi hẹn hò với một anh chàng trên mạng.

Nhưng anh ta cứ dăm ba bữa lại biến mất một lần, lần này anh ta còn dám biến mất những hai ngày liên tiếp!

Tôi hỏi anh ta đang làm gì, anh ta nói: “Bão sắp đổ bộ vào Đông Hải rồi, anh phải bảo vệ Long Cung.”

Tôi tức đến bật cười luôn, nhưng phàm là anh có thể bịa ra được cái lý do hợp lý tí chút, xét trên khuôn mặt và dáng người của anh, tôi còn có thể tha thứ cho anh đấy.

“Sao anh không nói anh là Long Vương Đông Hải, bão đến quét sạch Thuỷ Tinh Cung của anh luôn rồi đi?”

Anh dường như không nghe ra giọng điệu chế nhạo của tôi, lại còn nghiêm túc giải thích với tôi: "Thuỷ Tinh Cung bền chắc lắm, chỉ là dạ minh châu bên ngoài rất dễ bị cuốn đi, cần phải gia cố lại một chút mới được.”

Tôi giơ ngón tay cái lên ngang màn hình: "Anh đúng là trâu bò!"

Thậm chí giờ tôi cũng chẳng còn tức giận nữa, chỉ đơn giản là nghi ngờ trạng thái tinh thần của anh ấy.

Tôi đã nói mà, đầu năm nay sao mà còn yêu đương được với một anh đẹp trai trên mạng nữa chứ?

Người vốn xinh đẹp, cớ gì lại thiểu năng?

Anh còn đang rất tích cực phổ cập cho tôi những kiến thức cơ bản về Long Cung, tôi ngắt lời: "Các triệu chứng của anh kéo dài lâu chưa? Gia đình anh có biết chuyện này không vậy?"

Lúc này anh ta mới chợt nhận ra: "Em không tin anh?"

"Anh thực sự là Đông Hải Long Vương mà.”

Nói xong, anh ta còn gửi cho tôi một đoạn video, màn hình đen sì như mực, đến nỗi chả thể thấy được gì hết, chỉ có vài đốm sáng lập loè lúc sáng lúc tối.

"Em nhìn thấy chưa, đây là đáy biển!"

"Anh thật sự cho rằng tôi rất ngốc sao? Nếu anh mà là Đông Hải Long Vương thì tôi chính là Tôn Ngộ Không đấy!"

Tôi tức giận block anh ta luôn, vẫn chưa nguôi, còn sải bước đến bên tủ đầu giường, ném sợi dây chuyền ngọc trai đen anh ta đã tặng tôi vào thùng rác.

Thật là xui xẻo!

...

Càng nghĩ càng tức, tôi gọi điện cho bạn thân Tống Trinh, kêu cô ấy cùng tôi ra ngoài ăn cơm.

Tống Trinh sững sờ, hỏi tôi: "Bà thật nhẫn tâm muốn chia tay sao? Không phải bà nói hắn đẹp trai đến nỗi bà muốn bay loạn khắp nơi sao?”

Tôi bất lực nói: "Nhưng đầu óc hắn có bệnh!"

"Hắn không trả lời tin nhắn suốt hai ngày, tôi hỏi hắn đi đâu, thì hắn đắp rằng hắn là Đông Hải Long Vương, đang phải bảo vệ Đông Hải!"

"Tôi phục hắn luôn đấy! Đông Hải Long Vương cái đầu hắn ta ấy!"

"Có thể nào để lính tôm tướng cua của anh ta đi ra "chém" nhiều thêm mấy nhát không? Tôi muốn "chém" giá IPhone 14!"

Khoái lạc và bi thương của mỗi người không tương thông, Tống Trinh lại cười y như một con gà mái mới đẻ xong trứng.

"Ra ngoài ăn cơm với tôi đi, tôi sắp tức chết rồi!"

"Ăn! Hôm nay đi ăn một bữa hải sản lớn đi! Ha ha ha ha! Đông Hải Long Vương. Cười chết tôi thì cũng thôi đi, nếu sau này kết hôn với anh ta, bà chẳng phải là sẽ trở thành Đông Hải Vương Hậu à?"

"Chị em tốt ơi, xem trên tình nghĩa hai chúng ta quen biết lâu thế, nếu bà mà thành Đông Hải Vương Hậu, bà có thể giúp in mã QR của tôi lên mai rùa được không? Gặp được anh giai nào tốt thì đem cái mai rùa đó đưa cho anh ta đi!"

Tôi hít sâu một hơi: "Bà mà còn cười nữa, tôi sẽ ném bà xuống biển nuôi rùa đấy!"

...

Tống Trinh và tôi hẹn nhau đi ăn buffet hải sản, tôi càng nghĩ càng tức, biến cơn phẫn nộ thành động lực ăn uống, xử lý liền ba đĩa tôm sú.

Suốt ba tiếng tự phục vụ, miệng tôi không hề ngớt, không phải ăn thì cũng là mắng Ngao Tuyên.

“Diễn kịch diễn đến cùng, hắn thậm chí còn nói hắn họ Ngao cơ đấy!”

"Tôi thực sự phục anh ta đấy!"

Tống Trinh vừa ăn vừa cười, cô ấy buồn cười đến độ thậm chí còn không nghĩ ra nổi câu nào để an ủi tôi nữa, tôi càng tức hơn.

Khi cả hai chúng tôi thanh toán xong hóa đơn và đi ra ngoài, trời đã xế chiều, mặt trời sắp sửa lặn, đường phố cũng bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên.

Vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, một cơn mưa đột ngột trút xuống, lập tức xối tôi ướt đẫm như gà nhúng nước!

Tống Trinh giật mình, vô thức lùi một bước trở lại trung tâm thương mại.

“Sao tự nhiên lại mưa vậy!?”

Tôi quay đầu nhìn lại, thì thấy vẻ mặt đầy mờ mịt và khó hiểu của Tống Trinh. Cô ấy run rẩy nói: “Lâm Thư, hình như, chỉ có mỗi đỉnh đầu bà có mưa thôi!"

"Cái gì?"

Vừa ngẩng đầu lập tức phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, hoàng hôn buông xuống, những ánh đèn vàng rực rỡ thắp sáng đường phố, người qua đường đều đang dừng lại để nhìn kẻ xúi quẩy là tôi đây.

Hôm nay, trong thành phố phồn hoa này, có mình tôi là người buồn nhất.