Bạn Trai Là Đông Hải Long Vương

Chương 4



Tôi đã gửi cho Tống Trinh một video để cô ấy xem căn nhà bằng vàng này.

Tống Trinh giơ ngón tay cái lên: "Phú quý đừng quên bạn bè nhé, bà có thể trộm tiền người đàn ông của bà để nuôi tôi không?"

"Tôi sẽ bán thận anh ấy để mua cho bà một căn như này."

Tống Trinh cười thô tục: "Hê hê hê, thế thì không cần đâu."

"Vì tính phúc* của bà, tôi không cần thận của anh ta đâu. Không thì bà bảo Ngao Tuyên nấu rượu đi, tôi đi bán rượu xương rồng cũng giàu to."

(*Tính phúc: hạnh phúc trong đời sống tình d** khụ khụ)

Tôi một lời khó nói hết, quen biết Tống Trinh nhiều năm như vậy, thế mà vẫn có thể giữ được tâm lý bình thường, thật sự là không dễ dàng gì.

Ngao Tuyên bảo, anh xem video thấy nói người đàn ông tốt là người hay dẫn vợ đi mua sắm, chịu tiêu tiền cho vợ nên anh ấy cũng muốn dắt tôi đi shopping.

Tôi cau mày hỏi anh: "Rốt cuộc là anh đang xem cái quái gì vậy?"

...

Ngao Tuyên đưa tôi đến trung tâm thương mại Métbonwe X. Lúc nhìn mình trong gương... xin lỗi, hình như tôi đến nhầm trường quay rồi.

Ngao Tuyên đưa tôi đến trung tâm mua sắm lớn nhất gần nhà anh, cũng không biết anh lại học ở đâu được câu:

"Thư Bảo, em cứ yên tâm mua, hôm nay tất cả cứ để công tử Ngao đây bao tất!"

Tuy trần tục nhưng quá đẹp trai, khiến tim tôi đập thình thịch.

Nhưng mà ấy, một con quỷ nghèo như tôi đi vào trung tâm mua sắm thượng lưu lại thật sự không biết nên mua gì.

Tôi là một tác giả mạng tuyến mười tám, bình thường ngoài việc thích ăn ra thì không có bất kỳ hoạt động giải trí nào khác, có lúc viết hăng quá, tôi thậm chí còn quên cả gội đầu suốt ba ngày.

Ngao Tuyên hào phóng nói: "Chúng ta đi dạo bắt đầu từ đây, em thấy cái gì là mua cái đó đi!"

Quá kích thích!

Tôi hỏi Tống Trinh giờ phải làm gì, Tống Trinh bảo tôi bớt phát cơm chó đi.

Cô ấy nói: "Bà hỏi Long Vương nhà bà đi, có thiếu chân bưng trà rót nước không? Long Vương nhà bà không phải lúc nào cũng gọi bà là Thư Bảo sao? Tôi tình nguyện thành lập liên minh bảo vệ Thư Bảo với anh ta đấy!"

Cảm ơn nhưng không cần đâu.

Tôi và Ngao Tuyên chậm rãi đi dạo quanh trung tâm thương mại, thỉnh thoảng lại thử váy hoặc trang sức, bất kể mua gì anh ấy cũng xách túi.

Ôi, yêu người sao có thể hạnh phúc bằng yêu rồng được một chứ!

"Thư Bảo, em có muốn ăn chút gì không?"

"Anh vừa thấy một tiệm trà chiều được đánh giá rất cao ở quanh đây đấy, để anh đưa em đi ăn cupcake nhé."

Ai lại có thể từ chối cupcake cơ chứ?

...

Tôi không nên chỉ vì tham mà đi ăn cupcake, quá xúi quẩy rồi!

Tôi và Ngao Tuyên vừa ngồi xuống, sắc mặt Ngao Tuyên chợt hơi đổi, bảo tôi gọi món trước, còn anh muốn đi ra ngoài một lát.

Tại vì lúc trước mỗi lần anh đều biến mất một thời gian rất dài nên tôi hơi PTSD* hỏi: "Anh sẽ không lại mấy ngày nữa mới trở lại đấy chứ?"

(*PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn)

Anh cau mày: "Không đâu, anh chỉ ra ngoài một lát thôi, cứ cảm giác như có người quen tới ấy."

Ồ, loài rồng các anh nhận biết nhau đều dựa vào thần giao cách cảm, còn nhanh hơn cả định vị vệ tinh nữa đấy.

Ngao Tuyên vỗ vai tôi rồi bước như bay ra khỏi cửa.

Tôi một hơi gọi vài chiếc cupcake trông có vẻ rất ngon và ngắm nghía bốn phía giết thời gian chờ đợi anh trở lại.

Vài phút sau, người phục vụ lại dẫn hai người nữa đến ngồi bàn ngay bên cạnh tôi.

Tôi vừa ngẩng đầu, hai mắt đã tối sầm, đây chính là oan gia ngõ hẹp sao!

Người đến chính là Trần Mặc, gã bạn trai cũ "đã thăng" của tôi, và phú bà bạn gái 48 tuổi mới ly hôn của hắn.

Trần Mặc hồi đó là nam vương trường chúng tôi, còn tôi thì là một đứa nô lệ nhan sắc, vừa thấy đã đổ trước khuôn mặt của hắn, phải mất đến nửa năm theo đuổi hắn mới đồng ý.

Kết quả là, hai chúng tôi vừa yêu đương được ba tháng, thì hắn đã chia thành "chân rết", giấu tôi trong bóng tối và giấu các cô gái khác trong chăn.

Sau khi bị tôi vạch mặt, lại còn rũ sạch nói: "Nếu không phải tôi có lòng dỗ dành các cô, thì làm sao các cô có cơ hội yêu đương với một anh chàng đẹp trai như tôi chứ?"

Tôi giận đến mức tát cho hắn hai cái bạt tai ngay tại chỗ, đe dọa nếu hắn dám báo cảnh sát thì sẽ khiến hắn thân bại danh liệt.

Hai chúng tôi coi như nồng nặc mùi thuốc súng chia tay, trên đường vô tình gặp nhau cũng sẽ trừng mắt với đối phương.

Sau khi tốt nghiệp, Trần Mặc đã đánh mất hào quang nam vương vườn trường, trắc trở khắp nơi, còn bị bà bạn gái "bạch - phú - mỹ*" phát hiện ra chuyện chân đạp ba thuyền, đì cho một khoảng thời gian dài, công việc cũng không làm nổi nữa, kể từ đó, hắn dấn thân vào con đường ăn bám những người phụ nữ giàu có.

(*Chỉ những cô gái trắng trẻo, xinh đẹp, giàu có)

Phú bà vẻ ngoài vuông vuông vức vức, Trần Mặc ở một bên dịu dàng săn sóc, cố làm bà ta vui vẻ.

"Chị, hôm nay chị đẹp quá đi, chiếc váy này hợp quá hợp với chị, chị đúng là hóa thân của Dương Ngọc Hoàn!"

Phú bà cười ha hả, Trần Mặc nắm tay phú bà, ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn bà ta.

Hầy, Trần Mặc kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.

Hai người họ đắm đuối nhìn nhau một lúc, Trần Mặc vừa quay đầu, chợt thấy kẻ đang trong tâm thế ăn dưa là tôi, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, ghét bỏ liếc xuống tôi một cái, bĩu bĩu môi.

Tôi trừng mắt nhìn lại hắn, cầm lấy cái dĩa cắm thẳng vào chiếc cupcake, tưởng tượng đó là khuôn mặt của tên cặn bã kia.

Có lẽ là do Trần Mặc nhìn tôi vài lần, quá chú tâm, nên phú bà đã phát hiện ra.

Bà ta quay lại nhìn tôi, thịt trên mặt run rẩy: "Chậc."

"Những cô gái nhỏ thời nay ấy à, không chịu khổ được như chúng tôi hồi đó, chính mình chẳng kiếm được bao nhiêu tiền mà lại cứ thích đến những nơi sang trọng ăn uống, đúng là hư vinh."

Trần Mặc vội gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy! Em thật sự khinh thường đám người ham hư vinh này, vẫn là chị gái của em có nội hàm, cái này gọi là gì nhỉ? Tháng năm lắng đọng!"

Tôi suýt nữa phun ngụm nước trong miệng. Trần Mặc mà nói không thích đám người ham hư vinh, thì chẳng khác gì Sói Xám nói không thích ăn thịt cừu vậy.

"Ôi chao, thật đúng là, đầu năm nay khuôn mặt xinh đẹp có lộc ăn, biết sao được, tôi cũng chẳng muốn đến đâu, ai bảo anh xã nhà tôi chiều tôi quá chứ, đâu như một số người, đã xấu xí lại còn ghen ghét người ta trẻ trung xinh đẹp."

Tôi nồng nặc mùi trà xanh cười hì hì với phú bà, còn cố ý kiêu kỳ cầm lấy chiếc dĩa tạo dáng.

Trần Mặc lập tức quyết định thay chủ nhân của hắn tìm lại mặt mũi: "Có vài người hồi nhỏ giáo dục không ra gì, lớn lên chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt theo kẻ lắm tiền, thật đúng là khiến người khác khinh thường!"

"Hây da, có vài gã đàn ông bề ngoài nhã nhặn lịch sự nhưng bên trong lại lừa gạt gian dối, chân đạp mấy thuyền, lại còn đu bám phụ nữ giàu có. Thật là đáng xấu hổ nha ~"

Tôi mỉm cười nhìn Trần Mặc: "Trần Mặc, anh lại đổi bạn gái rồi à?"

Phú bà nghi ngờ nhìn Trần Mặc: "Sao cô ta lại biết tên cậu? Hai người quen nhau hả?"

Trần Mặc nhanh chóng lắc đầu: "Hai chúng em chỉ là học cùng trường thôi, làm sao em lại quen biết với loại người này chứ?"

Nói xong, hắn còn ngượng ngùng cười: "Chị à, chị cũng biết khi còn học em là nam vương của trường. Có lẽ cô ta nhớ mãi không quên em vậy thôi."

Phú bà trừng mắt nhìn tôi rồi vươn tay gọi phục vụ: "Phục vụ!"

"Tôi chính là hội viên thẻ vàng của tiệm các người đấy. Hôm nay tôi muốn cho các người một lời khuyên!"

Bà ta khinh thường nhìn tôi: "Cái loại người thấp kém thế này ấy mà, đừng có cho vào cửa hàng nữa, sẽ gây ảnh hưởng đến tâm trạng của các hội viên đó."

Tôi đang định vặn lại thì chợt nghe sau lưng có người nói: "Mấy viên ngọc trai bà đeo trên cổ là giả đấy."