Bạn Trai Là Đông Hải Long Vương

Chương 8



Tôi đã bơ phờ suốt cả ngày hôm nay, thậm chí không trả lời tin nhắn của Tống Trinh.

Tống Trinh cứ như là thiên khuyển đầu thai ấy, cách xa tám ngàn dặm cũng có thể đánh hơi được mùi vị.

"Thư của tôi ơi, ngày hôm qua trận chiến của bà kịch liệt đến mức nào vậy, hôm nay còn chưa bình phục lại à?"

Tôi: “…”

Tôi một đời hành thiện tích đức, cớ gì lại gặp phải một đứa bạn thân như vậy? Thôi coi như phí đời rồi!

Ngao Tuyên mới mở ra được cánh cửa thế giới mới, ngày nào cũng lăn lộn tôi, khuyên thành thật tất cả các chị em, đừng bao giờ tìm đàn ông độc thân lớn tuổi, chịu tội quá thể!

"Ngao Tuyên! Đêm nay anh ra phòng riêng ngủ đi!"

Ngao Tuyên tủi thân vô cùng: "Em không yêu anh nữa sao, Thư Bảo?”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Yêu không nổi nữa rồi."

Hôm nay Tống Trinh đột nhiên rủ tôi ra ngoài đi chơi, còn bảo tôi không được phép dẫn bạn trai theo.

Tôi: "Không dẫn bạn trai thì làm sao mà đi được?"

Tống Trinh: "Tôi gọi taxi cho bà đi."

Tôi: "Bà phát tài rồi à, lại còn tình nguyện chi nhiều tiền thế để gọi taxi cho tôi."

Tôi nói với Ngao Tuyên là hôm nay muốn đi chơi cùng Tống Trinh, mặc dù Ngao Tuyên không quá muốn rời xa tôi, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Chủ yếu là vì từ khi Ngao Tuyên đến, tôi chưa gặp lại Tống Trinh lần nào nên cũng có chút nhớ cô ấy.

Tôi vừa sắp xếp xong thì Tống Trinh đã báo rằng xe đã đến trước cổng khu nhà tôi, còn đọc cho tôi biết biển số xe nữa.

Ngao Tuyên tha thiết mong chờ đứng ở cửa nhìn tôi: "Thư Bảo, về sớm nhé!"

Có trong khoảnh khắc, tôi thậm chí còn tưởng rằng tôi là Tiết Bình Quý nhập ngũ, còn Ngao Tuyên là người bị tôi vứt lại nhà Vương Bảo Xuyến*, tuy trong lòng khó chịu nhưng tôi vẫn quyết định đi gặp công chúa Tây Lương Tống Trinh.

(*Các nhân vật trong phim Tiết Quý Bình Và Vương Bảo Xuyến)

Xe đậu ở cổng khu nhà, tôi vừa mở cửa ra thì thấy trên xe còn có một gã đàn ông gầy, mặt dài, tôi đang sững sờ thì gã đã lấy khăn bịt chặt miệng tôi lại...

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi và Tống Trinh đều đang bị trói trong một căn phòng tối, cô ấy nhìn tôi, thút thít khóc.

Vừa tỉnh dậy, cả người đều ngơ ngơ ngác ngác, phải mất một lúc mới tìm lại được ý thức, khi hoàn toàn tỉnh táo, tôi mớ cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng tôi khàn khàn, như thể đã lâu lắm rồi không uống nước: “Tình huống gì đây hả?”

Tống Trinh vừa khóc vừa nói: "Trần Mặc, Trần Mặc tìm người bắt cóc chúng ta!"

Tôi trợn to mắt: "Trần Mặc!?"

Trần Mặc thực sự có gan bắt cóc hai chúng tôi à? Thế mà anh ta còn đến nỗi ăn bám phú bà á?

Tôi và Tống Trinh đều bị trói cả tay lẫn chân, chỉ có thể giao tiếp bằng miệng.

"Tôi đã bị chúng bắt từ ngày hôm qua rồi, điện thoại cũng bị lấy mất, hu hu hu, tôi đã liên lụy bà rồi."

Tống Trinh vừa khóc vừa nói, tôi chỉ thở dài: "Là tôi liên lụy bà mới đúng. Nếu không phải tại tôi, bà cũng sẽ không bị Trần Mặc bắt."

Vừa nói đến Trần Mặc, Trần Mặc đã lén lén lút lút tới, vô cùng cẩn thận đóng cửa lại.

"Thật sự không phải là tôi muốn bắt cô đâu, Lâm Thư."

"Hôm đó cô xúc phạm bạn gái tôi, gia cảnh cô ấy ghê gớm lắm, cứ muốn phải dạy cho cô một bài học mới được."

"Lưu lại rừng xanh sợ gì không có củi đốt, đợi chuyện này qua đi rồi cô kiếm địa phương hẻo lánh nào đó sống đi, coi như chính mình xui xẻo."

Tôi thực sự khó chịu, không chửi ra được câu nào ra, chỉ có thể mắng một câu "SB*" xả giận chút.

(*Ngu ngốc)

Tống Trinh tốt hơn tôi, há mồm liền mắng xối xả, mắng từ nhân cách đến thân thể, mắng từ tổ tông đến cha mẹ hắn, có thể thấy được là cô ấy thật sự rất tức giận.



Trần Mặc bị Tống Trinh mắng đến nỗi phải bỏ chạy, tôi và Tống Trinh dựa lưng vào nhau, cùng ngẩng đầu nhìn trời.

Trái tim tôi bồn chồn bất an, nhưng không có cách nào hay ho cả, thử giúp Tống Trinh cởi dây trói nhưng cũng không thành.

Mẹ nó, lẽ nào tôi, Lâm Thư, anh minh thần vũ một đời, đến nỗi ngay cả Đông Hải Long Vương cũng chết mê chết mệt, mà hôm nay lại phải ngã xuống tại đây ư?

Tôi nói với Tống Trinh, lát nữa mà có cơ hội thì cô ấy cứ chạy trước đi, Tống Trinh chỉ thở dài một hơi.

"Hai chúng ta cũng đừng nghĩ tới chuyện tốt như vậy nữa, chạy có khi còn chạy không nổi ấy. Bà nói xem bà bị bắt cóc, Long vương nhà bà liệu có biết được không? Để anh ấy đến cứu chúng ta có vẻ đáng tin cậy hơn đấy."

Tôi lặng thinh, tôi cảm thấy cô ấy nói đúng, nhưng vấn đề duy nhất là, tôi không biết Ngao Tuyên có đuổi tới kịp hay không. Truyện Full

Tôi thấy thần tiên bọn họ ở trên trần thế này bị quá nhiều hạn chế, nếu mà không đuổi kịp, không cần anh ấy quay lại Đông Hải, mộ tôi cũng đã xanh cỏ cả rồi.

Một lúc sau, cánh cổng sắt đang khóa chợt kẹt một tiếng mở ra, một đám người bước vào, ánh đèn chói lóa rọi xuống.

Tôi dùng tay che mắt, phải mất một lúc sau mới quen được với ánh sáng.

Người tới là phú bà và mấy gã đàn ông cường tráng.

Mới không gặp nhau mấy ngày, phú bà vẫn như cũ “phúc hậu” sắp đè chết người, Trần Mặc cúi đầu khom lưng đi theo sau phú bà, cầm cái ghế cho phú bà ngồi xuống.

Cái ghế rền rĩ kêu cót ca cót két, có vẻ như cái ghế này cũng đang chịu chung số phận với tôi, phải chấp nhận quá nhiều thứ.

Phú bà cười lạnh, "Lâm Thư."

"Tao đã kiểm tra thân phận của mày rồi, là cái thứ gì mà lại dám làm mất mặt tao chứ?”

"Không phải mày nói mày trẻ trung xinh đẹp sao? Hôm nay tao sẽ xé mặt mày ra, xem mày làm thế nào!"

Trái tim tôi chợt căng thẳng, hai gã đàn ông cường tráng đứng sau lưng phú bà đi tới giữ tôi lại, Trần Mặc tự tay đưa cho phú bà một con dao sắc bén, toét môi toan quay lưng đi.

Phú bà trợn trừng mắt: "Khoan đã, Trần Mặc, lại đây."

Trần Mặc nuốt nuốt nước miếng: "Chị, chị à, em nhát gan lắm!"

Phú bà giễu cợt: "Không phải cậu nói trái tim cậu có nhật nguyệt chứng giám sao? Lại đây để tôi xem xem.”

Bà ta đưa con dao vào tay Trần Mặc, hất cằm chỉ vào tôi, ừm, cái cằm ba tầng nọng.

“Tới đi."

Trần Mặc nhìn con dao, lại nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi đi về phía tôi, Tống Trinh ở một bên hét lên: "Các người đang phạm pháp đấy! Cút đi!"

"Luật pháp?"

Phú bà nhấc cái ghế lên ném về phía Tống Trinh, tôi nhanh tay nhanh mắt nhân cơ hội thoát khỏi sự kiềm chế của hai gã đàn ông to con, nhào tới, xô Tống Trinh sang một bên, chiếc ghế kia đập thẳng vào lưng tôi.

Đau!

Đau cứ như lưng sắp gãy ra ấy, bà nó nữa!

Cứu người thì vinh quang đấy nhưng mà lúc sau thì hối muốn xanh ruột!

Tôi nằm đè lên trên người Tống Trinh, đau đến toát mồ hôi lạnh, còn Tống Trinh thì nước mắt như mưa khóc nấc lên.

Tôi nhếch miệng, cố gượng cười nói: "Hai chúng ta từng nói sau này sẽ chôn cùng nhau, lần này thì được đặc cách rồi, còn có thể chết cùng nhau nữa chứ!"

Nước mắt của Tống Trinh chảy càng nhanh.

Gã đàn ông cường tráng thô lỗ kéo tôi lên, Trần Mặc cầm con dao bước tới, tôi không khỏi nhớ đến Ngao Tuyên, không biết giờ phút này anh đang làm gì, có phải là đang đợi tôi về nhà hay không.

Đột nhiên, một tiếng động khủng khiếp truyền đến!

Phòng tối lập tức bị sét đánh tan tành, mưa như trút nước dội xuống, tôi vừa ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy, Lôi Công nâng nồi và Ngao Tuyên mọc một cặp sừng dài.

Khi Ngao Tuyên nhìn thấy tôi nằm trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe, trong nháy mắt đã tới bế tôi lên, Lôi Công theo sát phía sau, khiêng luôn Tống Trinh còn đang sợ đến đần người ra lên vai.

"Ngao Tuyên!"

"Thư Bảo, anh xin lỗi, anh đã không chăm sóc em thật tốt."

Anh giao tôi cho Lôi Công, nói: "Lôi Công, cậu đưa họ đi bệnh viện trước, chúng ta không thể chữa trị cho Thư Bảo được. "

Lôi Công tiếp lấy tôi, tôi nắm chặt tay Ngao Tuyên không buông: "Anh, anh thì sao!"

Nhìn thấy có người bay thẳng từ dưới đất lên, những người khác đều đã sợ chết khiếp, phú bà còn không biết lấy từ đâu ra súng, giương lên trời bắn, nhưng đều bị Lôi Công cản lại.

Ngao Tuyên hôn môi tôi, sắc mặt nhàn nhạt: "Yên tâm đi."

Anh xoa lên trán tôi, nhẹ nhàng nói: “Thư Bảo, em ngủ trước đã nhé.”

...