Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 10



Dạ tiệc từ thiện là nơi người giàu khoe khoang sự giàu có của mình, mà được đem ra bán đấu giá cuối cùng hôm nay là cơ hội dùng bữa cùng với những người đàn ông độc thân có danh tiếng nhất ở Metropolis, cho nên cơ hồ tất cả phụ nữ ở Metropolis cảm thấy mình không kém đều đến đây, ngay cả Louis người từ trước đến nay không bao giớ thấy hứng thú đối với chuyện thế này cũng đến, mục tiêu của cô tất nhiên là siêu nhân rồi.

Cùng đến đây với Louis còn có Kate , một nữ tác giả gợi cảm xinh đẹp và nhiệt tình cởi mở, Clark rất thích những bài viết của cô.

Louis nhìn bộ lễ phục màu vàng kia trên người Kate nửa người trên giống như đồ bơi chỉ che được bộ ngực, giọng trào phúng nói: “Đồ của cô không che nổi thân thể sao ?”

Kate khinh thường nhìn lễ phục màu đen chỉ lộ ra bả vai của Louis, cười khẽ thành tiếng: “Có đôi khi, ít mới tuyệt vời.”

Hai người không vừa mắt nhau…, tuy rằng là đồng nghiệp nhiều năm nhưng tính cách hoàn toàn bất đồng làm cho các cô không thể ở chung. Tuy rằng đâu đó trong đáy lòng cũng có thừa nhận đối phương là bạn của mình.

Trong lúc các cô còn đang nói chuyện vô bổ, cơ hội được cùng tỷ phú sáng giá còn độc thân giàu thứ ba thế giới Lex Luther ăn tối và khiêu vũ đã được bán với giá mười ngàn đôla, đối tượng là một quý bà đã nhiều tuổi, không phải hắn muốn bỏ qua một cô gái trẻ và xinh đẹp, có điều quý bà này có tiền.

Tiếp theo, siêu nhân từ ban công đáp xuống, đi vào hội trường từ thiện, nhận được sự hoan nghênh của mọi người.

“Tiếp theo…” người điều khiển bán đấu giá cố ý ngừng lại một chút, sau đó ánh đèn rọi vào người siêu nhân mới bước vào, “Một cuộc hẹn vô cùng đặc biệt — Bữa trưa dã ngoại trên mây ngày cuối tuần ~”

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, siêu nhân đi lên bục đấu giá .

“Các quý bà, người đàn ông thép này, các vị ra bao nhiêu?” Người điều khiển đấu giá hưng phấn hỏi, hâm nóng không khí toàn thể hội trường.

“Một ngàn.” Lập tức đã có người ra giá, lúc này đồng đôla rất có giá trị.

“Một ngàn năm.” Louis cũng ra giá, vì muốn hẹn hò cùng siêu nhân, cô đã tính toán đem toàn bộ tiền dành dụm lâu nay vốn dành để đi Tahiti ra dùng .

Kate nhìn Louis, cũng ra giá: “Hai ngàn.”

“Hai ngàn năm.” Louis không cam lòng yếu thế .

“Năm ngàn.” Người phụ nữ ra giá đầu tiên lại hô lên.

“Sáu ngàn.” Kate hô.

“Tốt lắm, được lắm, mau tránh sang một bên đi.” Louis thấp giọng cảnh cáo.

“Sao vậy Louis, cô không trả nổi à?” Kate khiêu khích nói.

“Bảy ngàn năm.”

“Tám ngàn.”

Giá ra càng lúc càng cao, đã muốn vượt qua con số Louis có thể trả.

“Chín ngàn.” Kate tiếp tục nói, nhưng đây cũng đã là cực hạn của cô, các cô dù sao cũng không phải kẻ có tiền.

“Chín ngàn lần một , chín ngàn lần hai. . . . . .” Người điều khiển đấu giá hô lên, giục giã mọi người muốn trả giá tiếp phải nhanh lên.

Đang lúc Kate lộ ra ánh mắt thắng lợi nhìn về phía Loius , một giọng hô lên giá năm mươi ngàn.

Giá này vừa ra, toàn trường khiếp sợ.

Ngay cả Lex Luther vẫn thờ ơ lạnh nhạt cũng lộ ra một ánh mắt tức giận, bởi vì hắn thấy người ra giá là người mà hắn tưởng muốn mua cơ hội ăn tối với mình, mệt hắn trước lúc bắt đầu còn muốn trêu chọc một chút.

Siêu nhân đứng ở trên đài cảm thấy có chút xấu hổ, nhất là trong những người ra giá còn có hai người quen.

“Năm mươi ngàn lần một, năm mươi ngàn lần hai, năm mươi ngàn lần . . . . . .” Người điều khiển đấu giá rất nhanh báo giá, chuẩn bị dứt điểm, giá này đã là vượt qua giá dự đoán ban đầu .

“Năm mươi mốt ngàn.” Một giọng nói có chút ngây thơ non nớt từ góc phòng truyền đến, khiến mọi người tò mò nhìn.

Siêu nhân cũng nhìn lại, chỗ đó có một bồn hoa to nên anh trước đó không nhìn rõ người nọ, đợi cho đối phương từ phía sau bồn hoa đi tới, Clark mới giật mình ngạc nhiên.

Tóc đen dài xõa ra, trên người là bộ lễ phục màu trắng theo phong cách Victoria, trước ngực thắt dải lụa thành nơ hình bướm, tay áo rộng măng sét được trang điểm bằng những đường viền hoa, váy bên dưới phía trước ngắn dài dần ra phía sau, viền váy thêu hoa văn hoa lệ, lộ ra tất lưới ở đùi, chân mang một đôi giầy đế cao bằng da mũi tròn, thoạt nhìn như một cô búp bê.

Là Amy, siêu nhân nhíu nhíu mày, không biết tại sao cô lại ở đây.

Trang phục của Amy khác với những người ở đây, tuy rằng khiến tất cả mọi người có chút cảm giác chói mắt, nhưng điều bọn họ quan tâm hơn cả là kết quả cuộc bán đấu giá này.

Quý bà ra giá năm mươi ngàn kia dĩ nhiên không chịu thua, không chút do dự ra giá: “Sáu mươi ngàn.”

“Sáu mươi mốt ngàn.” Amy từ góc phòng đi ra, tự nhiên hào phóng bước đến trước đài bán đấu giá, đón nhận sự chú ý của mọi người .

“Bảy mươi ngàn!”

“Bảy mươi mốt ngàn.” Amy nghịch ngợm ra giá, mặc kệ đối phương ra bao nhiêu cô chỉ tăng thêm một ngàn, tuy rằng cô rất muốn thử tăng một đôla xem thế nào, nhưng điều này thật sự là rất nhục nhã người khác, dễ dàng đắc tội với họ, cô không cần tự tìm phiền toái.

Dù vậy đối phương cũng vẫn tức giận, giá ra đến một trăm ngàn, Amy như trước bỏ thêm một ngàn, bà ta trừng mắt tức điên nhìn Amy liếc mắt một cái rồi bỏ đi .

Người điều khiển đấu giá tuyên bố kết quả, siêu nhân nhanh chóng đi xuống, kéo Amy đi ra hướng ban công, không chút chú ý tới lúc anh bước đến, Louis lộ ra vui sướng sau đó là mất mát.

“Sao cô lại tới đây?” Xác định không ai có thể nghe được bọn họ nói chuyện, Clark hỏi.

“Tôi nhận được giấy mời, cảm thấy có chút hay ho nên đến.” Amy lắc lắc ly rượu trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó vừa lòng nhắm mắt, cô thích hương vị của rượu nho, nhưng vẻ bề ngoài non nớt làm tất cả mọi người không cho phép cô đụng vào loại rượu nào khác ngoài rượu vang đã pha.

“Vậy cũng không cần tiêu tiền uổng phí như thế, nếu cô muốn cùng tôi dã ngoại trên mây chỉ cần nói một tiếng là được.”

“Vậy sao được, tôi không muốn nhìn thấy anh ở cùng người xa lạ một chỗ, hơn nữa đây là dạ tiệc từ thiện, có thể giúp những người không may không tốt sao? Cũng không phải là chỉ có anh mới có thiện tâm.” Amy lắc lắc đầu, lại uống một ngụm nhỏ.

“Tôi đương nhiên biết cô có lòng tốt, nhưng một trăm ngàn đôla. . . . . . Cô còn sinh hoạt phí sao?” Clark thật sự có chút lo lắng, bình thường Amy tiêu tiền không nhiều.

“Đương nhiên, chút tiền ấy không làm khó được tôi.” Amy rụt rè gật đầu, lập tức lại ngượng ngùng thè lưỡi, “Kỳ thật trước khi tôi đến đã nói qua với anh trai, chi phí cho dạ tiệc từ thiện hôm nay anh ấy trả hết.”

“Wow, kẻ có tiền.” Clark khoa trương nói, tuy rằng anh biết Amy gia cảnh tốt nhưng không ngờ anh trai cô dung túng em gái như vậy.

“Đúng vậy đúng vậy, nhà chúng tôi ở Anh quốc rất có danh tiếng đó.” Amy không thèm để ý phất tay, kỳ thật lần này Gloucester phối hợp với cô như vậy là vì những điều mà cô đưa ra cho anh đã giúp gia tộc phát triển thuận buồm xuôi gió, vì thế anh mới vung tay hào phóng, lại sắm sửa cho Amy không ít tài sản xem như đồ cưới cho cô sau này — điều này không thể thiếu trong giới quý tộc. Hơn nữa tiền tiêu vặt cũng tăng không ít. “Không nói chuyện này nữa, anh muốn về chưa?”

“Hả?”

“Đồng nghiệp của anh uống say nhanh quá.” Amy chỉ chỉ Louis ở quầy bar nốc một ly lại một ly không ngừng, “Không đưa cô ấy trở về sao? Cô ấy như vậy trông không được tốt lắm.”

Clark cũng đã chú ý đến, “Vậy còn cô, cô gái tốt không nên uống nhiều quá.” Anh nhìn nhìn ly rượu không trong tay Amy.

“Hì hì, một ly nhỏ không say đổ tôi được.” Amy lắc ngón tay.

“Vẫn là đừng uống nhiều, tôi đưa Louis trở về trước, cô ở chỗ này chờ tôi được không?” Clark bắt đầu bay ra bên ngoài .

“Đi đi, tôi còn muốn ở đây một lát.” Amy gật đầu, nửa đêm có người đưa cô về cũng tốt, tuy rằng bên người cô vẫn có người đi theo.

“Như vậy, gặp lại sau.” Clark vẫy tay, đang định bay đi, lại bị một bóng người đột nhiên lao tới ngăn cản.

“Siêu nhân, đợi một chút, tôi là Murray, Murray Brown.”

“Nghe này Brown . . . . . .” Clark đương nhiên biết người này , bởi vì đã tùng gặp qua anh ta, một thằng cha muốn làm người đại diện cho siêu nhân.

“Anh có thể gọi tôiMurray,Arnoldcũng gọi tôi như vậy.” Murray căn bản không cho anh cơ hội nói chuyện, một khi mở miệng liền thao thao bất tuyệt, thuyết phục anh đến một thành phố khác .

Clark bất đắc dĩ nhìn Amy đang cười trộm, nói vớiMurray: “Xin lỗi, anh Brown, tôi không có hứng thú với đề nghị của anh, tôi không phải hàng hóa để bán.” Nói xong liền bay đi.

Mà Murray hiển nhiên không dễ dàng bỏ qua như vậy, Amy nhìn anh ta rời khỏi ban công, vẻ mặt của anh ta tuyệt không giống người bị thẳng thừng cự tuyệt.

Cầm ly rượu không đi vào hội trường, Amy đặt ly vào khay người phục vụ, lấy một ly mới tiếp tục uống, vệ sĩ của cô chỉ bảo vệ an toàn chứ không hạn chế cô, đây là để cô thoải mái một chút.

Sau đó, cô thấy Clark đã thay âu phục đi vào cửa hội trường, cô nâng ly rượu hướng anh chào.

Clark cười gật gật đầu, sau đó đến chỗ Louis đang say gục trên quầy bar nói mê sảng, bọn họ nói vài câu, tiếp theo Clark đưa Louis đi.

Amy nhìn qua đồng hồ, tính thời gian Clark trở về, cảm thấy có thể uống thêm chút nữa, vậy là cô ngồi vào quầy bar, gọi người pha rượu lấy một ly rượu pha chế, cô đã sớm muốn nhìn thử, thế kỷ hai mươi mốt vì là giáo viên mầm non thời gian làm việc và nghỉ ngơi có quy định, hơn nữa lại không có bạn thích đi quán bar , một mình cô cũng không dám đến chỗ long xà hỗn tạp đó, cho nên chưa từng được uống thử loại rượu cốc-tai pha chế.

Người pha rượu nhìn bộ dáng trẻ con của cô , không dám chọn rượu có độ cồn cao mà pha một ly “Ice Cream” hồng nhạt — dùng đá bào, chuối cùng các loại rượu hỗn hợp pha trộn, chua ngọt rất ngon miệng, lượng cồn vừa phải có thể giúp dạ dày tiêu hóa tốt hơn, thường dùng làm món tráng miệng vừa ngon vừa đẹp sau bữa ăn — đưa cho cô .

Amy không chê, dù sao cô cũng chẳng hiểu về cái này, chỉ cảm thấy màu sắc rất đẹp, vị chua ngọt cũng rất ngon miệng.