Bàn Về Tầm Quan Trọng Học Tốt Môn Toán

Chương 1: Gặp lại (1)



1.

Văn Phỉ đang nhắn tin với ai đó ở trong lớp, thầy Loan đang giảng tới phần quan trọng của đường cong hình nón, gõ nhẹ lên bảng đen, Văn Phỉ vẫn ngồi nhìn điện thoại.

Vì vậy Loan Tịch lại tịch thu điện thoại di động của anh, sau giờ học ở văn phòng nghe tin nhắn giọng nói thằng ranh con này gửi có ý xấu gì.

Omega 1 nói: Đêm nay tớ tới nhà cậu hay khách sạn?

Omega 2 nói: Đêm nay gặp hả?

Loan Tịch cau mày, nghĩ thầm một A quen nhiều O, xấu xa.

Cậu kêu Vân Phỉ tới nói chuyện, nói:"Tuy thầy không phải chủ nhiệm lớp em, nhưng em thật quá phận. Em thân là Alpha lại chơi đùa tình cảm của Omega? Hơn nữa còn là thời gian đi học, em cũng quá vô liêm sỉ."

Văn Phỉ nghĩ thầm, em gửi tin nhắn giọng nói đó là vì em hẹn Omega học bá cho em chép bài tập nha, còn không phải là bởi vì Loan Tịch cho bài tập quá khó sao, chép của hai người dễ qua hơn.

Gia tài nhà anh bạc triệu, lý do học ở trường trung học này cũng là vì lúc đầu ở trên đường thấy thầy dạy Toán - Loan Tịch hợp khẩu vị anh, anh vô cùng thích, một đường theo tới cửa trường học.

Sau lại vẫn yên lặng nhìn, lặng lẽ thích.

Loan Tịch thấy dáng vẻ Văn Phỉ heo chết không sợ, nhướng mày, phạt Văn Phỉ viết ba mươi lần phần đường cong hình nón.

Văn Phỉ chán nản về đến nhà, kết quả lại gặp thầy dạy Toán trong dinh thự nhà mình, và người mẹ đã lâu không gặp của anh.

Loan Tịch đang nói chuyện với mẹ anh, mặc áo sơ mi trắng quần tây, nghiêm túc lại chăm chú, đường cong gò má vô cùng đẹp.

"Con muốn hủy hôn, bác gái, tuy hai nhà chúng ta sớm có hôn ước, nhưng con không muốn kết hôn với Alpha không đứng đắn như vậy."

Loan Tịch đẩy đẩy mắt kiếng, nhìn Văn Phỉ vừa mới vào cửa, nói:"Hơn nữa cậu ấy còn nhỏ hơn con 4 tuổi, con lớn tuổi, không muốn sử dụng thuốc ức chế nữa, con nên kết hôn rồi."

2. . Đọc‎ 𝑡𝗿𝘂yện‎ 𝑡ại‎ ﹛‎ 𝖳‎ R‎ U‎ M‎ 𝖳‎ R‎ U‎ Y‎ Ệ‎ 𝑵.Vn‎ ‎ ﹜

Văn Phỉ không ngờ tới ánh trăng sáng trong lòng mình chính là vị hôn phu, anh lập tức xông lên nói với mẫu thân đại nhân nói:"Không được hủy hôn!"

Loan Tịch nhìn anh với ánh mắt kỳ quái, nghi ngờ nói:"Vì sao, kỳ phát tình của tôi sắp tới, cậu có vườn hoa lớn của cậu, tôi chỉ muốn có một người cùng tôi tới già là được. Tư tưởng chúng ta khác biệt, hơn nữa không phải Alpha các cậu đều thích vợ bé nhỏ sao? Tôi lớn hơn cậu bốn tuổi đấy."

Văn Phỉ gấp gáp, lúc này Loan Tịch lấy ra bảng điểm môn Toán đưa cho mẹ Văn Phỉ, nói:"Đây là kết quả kiểm tra Toán tháng này của Văn Phỉ, bác nhìn xem, con biết sau này cậu ấy không cần lo lắng việc đi học, nhưng không đạt tiêu chuẩn thì cũng quá làm chú Văn mất mặt."

Văn Phỉ nghĩ thầm mỗi ngày em đi học em chỉ lo nhìn thầy, nên không học tập tốt, thực ra nếu em cố gắng còn có thể cứu chữa.

Mẹ Văn Phỉ vô cùng thất vọng nhìn Văn Phỉ, nói:"Văn Phỉ, vì sao con lại hẹn hai Omega tới khách sạn vào ban đêm?"

Hai Omega được hẹn đúng lúc tới cho Văn Phỉ chép bài, hai tiểu O không nghĩ tới Văn Phỉ vẫn luôn sống một mình hôm nay trong nhà lại có nhiều người như vậy, từ xa đã hô lên:"Văn Phỉ, thầy cậu cũng quá biến thái! Đề này bọn tớ thảo luận rất lâu mới viết xong, cậu nhân lúc còn nóng chép chép, nhanh!"

Thầy dạy Toán bị nói là biến thái lịch sự văn nhã đẩy mắt kiếng của mình, nghĩ thầm, Alpha này quá ác liệt, dáng vẻ đẹp trai gen tốt dùng cái P (mông), ngủ hai O thì thôi đi, con mẹ nó còn ép O làm đề Toán!

Này nếu kết hôn còn có thể sống chung sao?

Cũng không phải là cậu gả cho tiền?!

Loan Tịch lạnh lùng cười, mặc áo vest, lại nhìn hai tiểu O mềm mại đứng ở cửa, vỗ vai Văn Phỉ nói:"Cậu cứ coi như chưa nghe thấy chuyện tôi với cậu có hôn ước đi, hơn nữa cậu là Alpha, nếu đã đánh dấu Omega, tốt nhất là chịu trách nhiệm."

Rốt cuộc Văn Phỉ không nhịn được mà biện giải cho mình:"Thầy, em chỉ là chép bài."

Thầy Toán ồ lên, biểu tình chút chuyện kia của Alpha các cậu tôi đều hiểu, hoàn toàn coi Văn Phỉ là móng heo nhỏ (thay lòng đổi dạ).

Cậu nhìn về phía mẹ Văn Phỉ:"Bác gái, chờ tới mùa hè, con sẽ không dạy ở trường học đó nữa. Tuy chú Văn có ân với cha con, nhưng con thực sự không thể nào kết hôn với tiểu thiếu gia tới bài tập cũng phải chép."

Loan Tịch khinh miệt cong môi, nhìn Văn Phỉ.

"Chưa kể còn là đề bài đơn giản như vậy."

Văn Phỉ ủ rũ lại lo lắng, trước khi Loan Tịch ra khỏi cửa, anh rốt cuộc nhịn không được hô lên:"Này, nếu như môn Toán em được điểm tuyệt đối trong kỳ thi tốt nghiệp, thầy có nguyện ý kết hôn với em không?"

Loan Tịch nhìn cũng không nhìn Văn Phỉ, đổi giày nói:"Cậu không thể nào thi được điểm tuyệt đối."

Văn Phỉ lại như bị kích phát dục vọng chinh phục và ý chí chiến đấu, nói:"Thầy nguyện ý đánh cược một lần không?"

Lúc này Loan Tịch mới nhìn Văn Phỉ, gương mặt trắng sứ không có bất kỳ biểu hiện gì.

Cậu trầm tư chốc lát, cong môi nói:"Được, tôi đánh cược với cậu, chỉ còn nửa năm, cậu cố lên."

Loan Tịch căn bản không đặt lời của Văn Phỉ trong lòng, càng không biết ranh con này thực sự thích cậu.

Nguyên nhân cậu từ chức là vì mùa hè cậu sẽ tới kỳ phát tình. Những Omega khác trong Đế Quốc đều sẽ bị đánh dấu trong khoảng 18 tuổi, còn cậu vì chuyện hôn ước nên vẫn luôn kéo dài tới 22 tuổi.

Cậu không phải không từng chờ mong cuộc hôn nhân của mình, nhưng cuối cùng lại chờ tới móng heo nhỏ như vậy, làm cho cậu quá thất vọng.

Bắt đầu từ hôm nay, Văn Phỉ cố gắng nỗ lực học tập, bị ám ảnh bởi việc học, số lần nhìn lén Loan Tịch trong lớp học cũng ít đi.

Loan Tịch cũng chỉ con đứa nhỏ này mang thù.

Đến kỳ thi tốt nghiệp, Văn Phỉ đạt điểm tối đa trong môn Toán.

Anh kích động cầm bài thi được điểm tối đa tìm tới cửa nhà Loan Tịch, nhưng lại ngửi thấy mùi rượu nho ngọt ngào nồng nặc ở cửa, xen lẫn chút mùi hoa quế.

Văn Phỉ mở cửa vọt vào, phát hiện Loan Tịch uống quá nhiều rượu nằm trên sô pha, hoàn toàn mất hết hiện tượng lạnh lùng thường ngày, ở trong góc thì thầm:"Cuộc sống chá má! Muốn cái gì không có cái gì, hu hu hu!"

Loan Tịch duỗi chân dài dưới quần tây, đang cầm chai rượu trực tiếp từng ngụm từng ngụm, uống tới gò má ửng đỏ.

Lần đầu tiên Văn Phỉ thấy dáng vẻ này của Loan Tịch, cảm thấy thầy giáo như vậy thật đáng yêu, càng thích.

Anh tới gần Loan Tịch, trầm giọng nói:"Thầy Loan, em thi được điểm tốt đa, theo ước định thầy phải kết hôn với em."

Văn Phỉ làm một Alpha, trước sắc đẹp, đầu óc đã hoàn toàn bị mùi tin tức tố kỳ diệu hấp dẫn.

Chuyện duy nhất anh muốn làm bây giờ chính là lập tức kết hôn, lập tức động phòng, lập tức "làm" Loan Tịch.

"Tôi không muốn kết hôn... tôi không muốn kết hôn với tên khốn đó....Sao cậu ta lại có thể thi đạt điểm tối đa?!" Loan Tịch khóc lên, say không còn hình tượng gì:"Cậu ta sẽ không đối tốt với tôi, cậu ta có vườn hoa lớn, tôi...."

Hay thật, nguyên nhân mượn rượu giải sầu lại là không muốn kết hôn?

Văn Phỉ xé rách vỏ bọc ngây thơ bên ngoài, rốt cuộc lộ rõ bản tính sói con của gia tộc buôn bán vũ khí, anh ôm Loan Tịch đã mềm nhũn lên giường hôn, vừa hung ác cắn gáy đối phương tạm thời đánh dấu, vừa mập mờ nói bên tai Loan Tịch:"Này, thầy, nói không thể giữ lời."

"Cậu làm gì..."

"Em đây không phải là lợi dụng lúc thầy gặp khó khăn, em chỉ là tới mang đi người vốn thuộc về em. Làm sao thầy biết em không đối tốt với thầy? Em thích thầy muốn chết.... Đề Toán chết tiệt kia chơi vui vậy sao? Thầy cứ thích đề Toán như vậy sao? Đôi khi không thể chú ý tới người vẫn luôn nhìn thầy sao?"

Say rượu cùng với đánh dấu tạm thời, kỳ phát tình đến sớm, thầy Loan hô hấp dồn dập, chỉ trong nháy mắt, mùi hoa quế ngọt ngào tràn ngập phòng, mang theo mùi sữa nhàn nhạt, khiêu khích bản năng Alpha của Văn Phỉ.

"Thầy phát tình, thầy giáo."

"Tôi không thích Toán...." Không biết Loan Tịch là khó chịu hay sao, nhanh chóng khóc lên:"Tôi cũng không thích đi làm....Tôi chỉ muốn, chỉ muốn sống tốt."

Cha mẹ cậu mất sớm, nhiều năm như vậy Loan Tịch chỉ có thể dựa vào bản thân, cố gắng học tập, cố gắng làm việc.

Mong đợi duy nhất của cậu chính là cuộc hôn nhân tương lai.

Liệu sẽ có một Alpha chung thủy với cậu không, ôn nhu với cậu, cùng cậu tạo thành gia đình nhỏ?

Những năm tháng dài đằng đẵng cuối cùng khiến cậu cũng mệt mỏi vì phải mạnh mẽ ngày này qua ngày khác, nhưng cái cậu muốn cũng không nhiều, cậu khát vọng một cái ôm ấm áp, một cảng tránh gió ấm áp, muốn được Alpha cưng chiều, cùng nhau chăm sóc một đứa nhỏ đáng yêu, dạy con ngoại trừ học tập ra, trên thế giới còn rất nhiều chuyện thú vị.

"Tôi muốn có một ngôi nhà..." Loan Tịch cảm giác thân thể mình bắt đầu nóng lên, cậu rất khó chịu, theo bản năng ôm sát Văn Phỉ bên cạnh, nhắm mắt vùi trong lòng đối phương:"Tôi nóng quá."

"Thầy thích trẻ con sao?" Văn Phỉ bắt đầu cởi quần áo.

"Ừ.... thích."

"Vậy sinh cho em một đứa đi, thầy giáo."

Thầy Loan ngoan ngoãn bị ngủ cả đêm, sau đợt nóng lên lần thứ nhất kết thúc, cậu cũng tỉnh rượu, khó tin nhìn Văn Phỉ trần trụi trên giường.

Cậu lập tức đá Văn Phỉ xuống giường.

"Cậu ngủ tôi?"

Văn Phỉ cũng khó tin bò dậy từ dưới đất:"Thầy không nhớ?"

"Cút ra ngoài." Loan Tịch không thể tin được những gì đã xảy ra:"Mau lăn!"

Văn Phỉ không chỉ không lăn, còn đè lên cổ tay thầy Loan gặm lên, nói đùa, vợ của mình kêu mình lăn, mình đương nhiên lăn về rồi.

(Không có phần 3)