Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 47: Làm một bài thơ



A Quý phục sát đất thủ đoạn ghẹo trai của Hoàn Nhạc, rốt cuộc đành thừa nhận không phải thiếu hiệp quá phóng đãng mà là bản thân mình thiếu kiến thức.

Cho nên ông quyết định thay đổi triệt để, noi theo Nhạc Nhạc thiếu hiệp học cho giỏi, xem có thể tìm một cô rùa nói chuyện yêu đương không.

“Cái này độ khó quá lớn.” Hoàn Nhạc từ chối ông một cách vô tình, chàng vội vàng dỗ ngọt cho Sầm Thâm vui vẻ, đồng thời còn muốn nỗ lực kiếm tiền, quả thật không có thời gian rảnh.

Chàng lên mạng tìm hiểu rất nhiều cách kiếm tiền tại nhà, mà rất nhiều thứ đều có vẻ không đáng tin cậy. Nào là game streamer, rồi beauty blogger gì đó, chàng suy nghĩ cẩn thận một chút, hình như chàng chỉ có thể phát sóng trực tiếp ăn cơm thôi.

Chàng lành nghề nhất ở khoản này.

Suy tới tính lui, Hoàn Nhạc quyết định bán chữ kiếm sống. Phu tử và mẫu thân từng khen chàng, nói rằng tuy làm văn không hay nhưng chữ viết thì đẹp. Trùng hợp là trong phòng làm việc của Sầm Thâm có bút lông và giấy Tuyên Thành, cũng giản lược được giai đoạn chuẩn bị.

Vì vậy Hoàn Nhạc sử dụng tài khoản “Khách Trường An trú chân nơi xứ lạ quê người” kia để đăng tải tác phẩm lớn của mình, vạn phần mong chờ vị khách đầu tiên đến.

Kết quả không ai quan tâm chàng.

A Quý không nhìn nổi, “Chín người theo dõi, trong đó có năm cái ảo, như này ngươi tính buôn bán cái gì? Không bằng ngươi kêu Tiểu Thâm Thâm cho ngươi ít kinh phí đi mua tài khoản ngon ngon.”

Hoàn Nhạc từ chối một cách vô cùng quả quyết: “Ta không muốn, ta muốn dựa vào chân tài thực học của mình.”

“Vậy chờ ngươi bán được chắc mãn kiếp rồi.” A Quý mở to mắt đậu xanh quan sát tài khoản của Hoàn Nhạc, bỗng dưng khẽ ồ lên, “Người theo dõi Kiều Phong Miên rất nhiều đa, ngươi nhờ hắn giúp ngươi chia sẻ chút đi.”

Hoàn Nhạc tưởng tượng gương mặt trào phúng tự nhiên của Kiều Phong Miên nở nụ cười, lại lắc đầu, “Thế khác nào trực tiếp gọi hắn một tiếng thẩm thẩm, rồi hắn lì xì cho ta một bao đỏ thắm chứ.”

A Quý lườm nguýt: “Các ngươi là quan hệ thân thích lung ta lung tung gì?”

“Tóm lại chuyện này không có khả năng.”

“Vậy đổi cách khác đáng tin hơn, ta chỉ ngươi ấy, lần sau ngươi đăng hình thì thêm một tấm tự sướng, bao chuẩn.”

Hoàn Nhạc nghiêng đầu, chưa rõ vì sao: “Lý do?”

A Quý: “Bởi vì ngươi đẹp chứ sao.”

Hoàn Nhạc nghe xong thì suy tư, suy tư hồi lâu, thần sắc chợt trở nên nghiêm túc. Chàng đứng phắt dậy, nhanh chân đến bên cạnh Sầm Thâm, khoác vai hắn, bảo: “Ta sẽ không bán nhan sắc của mình.”

Dứt lời, chàng quay đầu nhìn Sầm Thâm, tiếp tục: “A Sầm, em chỉ cho anh ngắm thôi.”

Sầm Thâm lặng yên không nói một lát, đoạn đáp: “Cảm ơn.”

Hoàn Nhạc rất hài lòng gật gật đầu, sau đó sáp lại gần híp mắt hỏi: “Vậy anh hôn em cái nhé?”

Sầm Thâm: “Em hãy cứ đi kiếm tiền đi.”

A Quý: “Ha ha ha ha ha ha ha!”

Hoàn Nhạc đánh A Quý một trận.

A Quý tức chết: “Ngươi cũng chỉ dám đánh con rùa ta, anh hùng hảo hán gì!”

Hoàn Nhạc nhíu mày: “A Sầm đánh ta, ta đánh ngươi, đâu sai.”

“Đệt.”

“Đừng nói tục, đây là văn minh hiện đại.”

A Quý vô cớ bị người cổ đại Hoàn Nhạc giáo dục một phen, đạn mạc phun tào thổi qua nội tâm ông đại khái có thể quấn vòng quanh Trái Đất.

Đến lúc rồi.

Không bạo phát từ trong sự im lặng thì sẽ là đang chết dần trong sự im lặng.

“Lạch cạch” A Quý tung cước lật dĩa sứ nhỏ đựng mực nước.

“Chữ của ta!” Hoàn Nhạc lập tức cấp cứu, nhưng không chạy thoát số mạng tờ giấy bị mực nước nhuốm dần. Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, A Quý gọi đàn em Ảnh yêu đang tản bộ trong sân tới, khiêng ông trực tiếp chuồn đi.

Song, chỉ là mấy con Ảnh Yêu, làm sao có thể trốn khỏi lòng bàn tay Hoàn Nhạc cơ chứ?

Hoàn Nhạc chỉ phất tay nhẹ nhàng, kết giới vô hình chặn cửa phòng làm việc ngay. Ảnh Yêu không thể thắng xe trước cửa, cõng A Quý đụng vào, vừa chạm là người ngã ngựa đổ. Không riêng gì nhóm Ảnh Yêu la liệt trên sàn, chính A Quý cũng bị văng thật xa.

“Ôi cái eo già của ta…” A Quý rụt trong vỏ rên rỉ.

“Con rùa nhà ông lấy đâu ra eo?” Hoàn Nhạc nhặt ông lên, hung hăng đe dọa: “Đêm nay ta muốn ăn canh rùa.”

“Đừng, đừng đừng mà!” Con ngươi A Quý đảo một vòng, lướt về chữ bị ông làm dơ nằm dưới đất, cười giả lả bảo: “Ha ha ha ha Nhạc Nhạc thiếu hiệp, hóa ra ngươi cũng thích Lý Bạch nơ, ta cũng thích Lý Bạch, ngươi xem chúng ta còn là người có chung sở thích đấy….”

Ngờ đâu Hoàn Nhạc không hưởng ứng, “Lý Bạch? Ai là Lý Bạch? Ta cho ngươi hay ngươi đừng đánh trống lảng.”

“Không phải chứ Nhạc Nhạc thiếu hiệp, ngươi thân là yêu Đại Đường mà Lý Bạch là ai cũng không biết?”

“Sao, hắn rất nổi danh hả?”

Hoàn Nhạc cận thận suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra, hình như chàng từng gặp cái tên này khi đọc lịch sử thời Đường. Chỉ là chàng không hề hứng thú với mấy thư thơ từ ca phú nên ấn tượng không sâu.

A Quý lại hỏi: “Có lẽ ở thời của ngươi thì Lý Bạch còn chưa xuất hiện, nhưng, nếu ngươi không nhận ra hắn, làm sao lại viết thơ của hắn?”

Thơ của hắn?

Hoàn Nhạc ngờ vực nhìn về chữ trên sàn, nghi ngờ hỏi: “Đây rõ ràng là thơ của Tống Lê, sao lại thành Lý Bạch?”

A Quý cũng bị chàng làm cho hồ đồ, “Thập bộ sát nhất nhân/Thiên lý bất lưu hành. Này chẳng phải ‘Hiệp khách hành’ của Lý Bạch à? Ngay cả con rùa như ta còn biết.”

“Không không không.” Hoàn Nhạc lắc đầu liên tục, trong mắt tràn ngập kinh ngạc bởi thế giới quan bị lật đổ, “Ta không biết Lý Bạch, Tống Lê không thể nào quen Lý Bạch, nhưng câu thơ này rõ ràng từ miệng Tống Lê đọc ra, chính tai ta nghe được.”

“Em chắc chứ?” Sầm Thâm cũng ngó qua.

“Em khẳng định”. Hoàn Nhạc trả lời rất nhanh. Cho đến nay, Hoàn Nhạc chưa bao giờ thôi tìm kiếm sự thật ở Quỷ Yến, chàng tua đi tua lại những đoạn mình có thể nhớ nhiều lần, vô cùng chắc chắc về ngọn nguồn của câu thơ này.

Đó chính là sau khi bọn họ bắt đầu uống rượu, Tống Lê bỗng dưng nổi hứng ngâm lên. Hoàn Nhạc thấy câu thơ này rất ngầu, uống tới hưng phấn còn so tài giao hữu với kiếm khách quỷ trong tháp.

“Chuyện chính là như vậy.” Hoàn Nhạc kể đại khái tình hình khi ấy, “Ta dám kết luận, Tống Lê cũng không phải Lý Bạch.”

A Quý hỏi liền: “Trước đây không phải ngươi nói, Tống Lê kia rời khỏi Trường An ngay sau Quỷ Yến sao? Cuối cùng hắn đi đâu?”

Hoàn Nhạc lắc đầu, lập tức lấy điện thoại ra tỉ mỉ tra tài liệu về Lý Bạch. Càng xem lông mày chàng càng nhíu chặt hơn —– không có gì để nghi ngờ, Lý Bạch là nhà thơ vĩ đại độc nhất trong lịch sử nhân loại, ông có thể làm một bài “Hiệp khách hành”, cũng có thể làm ngàn ngàn vạn vạn bài “Hiệp khách hành” khác.

Thập bộ sát nhất nhân. Thiên lý bất lưu hành.

Câu thơ hào hiệp lỗi lạc như vậy gần như đã in đậm dấu ấn của ông.

Nhưng Tống Lê thì sao?

Tại sao hắn biết trước câu thơ vốn phải rất nhiều năm sau mới xuất hiện?

“Là Liễu Thất!” Hoàn Nhạc đột nhiên tìm ra chìa khóa, “Vào lúc đó, nếu có ai biết câu thơ này thì chắc chắn là Liễu Thất đến từ thời hiện đại!”

Sầm Thâm gật đầu, “Em còn nhớ chuyện gì xảy ra sau khi Tống Lê ngâm thơ không? Hoặc là, biểu cảm của hắn thay đổi thế nào?”

“Cái này…” Hoàn Nhạc cẩn thận hồi tưởng, chàng nhớ lúc ngâm thơ Tống Lê đứng cạnh lan can, đối lưng với khoảng sân chập chờn màn đỏ, giữa mảng tiếng cười cười nói nói, ngâm đến là tràn đầy lý tưởng hào hùng.

Lầu trên lầu dưới đều reo hò khen hay.

Có lẽ Tống Lê cũng say rồi, giang rộng hai tay, kích động đỏ cả mặt.

Lúc đó Hoàn Nhạc còn tưởng cuối cùng hắn đã làm ra bài thơ hắn muốn, vì thế bưng chén rượu bước tới chúc mừng. Nhưng ngay khi chàng sắp khoác tay lên vai Tống Lê, mấy con ma men đã ùa lại kéo chàng đi uống rượu chung.

Vài người đẩy đẩy xô xô, rượu trong chén sánh ra thiếu chút nữa giội đầy người Hoàn Nhạc.

Vào thời điểm ấy, chàng nhìn thấy gương mặt Tống Lê sao?

Hoàn Nhạc nghĩ chưa thông vài chỗ, những chi tiết nhỏ vụn mà còn ở tình huống say rượu thì càng khó nhớ hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, chàng trực tiếp ngồi trên sàn, chống chằm nghĩ chốc lát, ngẩng đầu hỏi: “A Sầm, sau khi anh nghe em miêu tả về Tống Lê thì trong mắt anh, anh thấy hắn là người như thế nào?”

Sầm Thâm: “Không đàng hoàng, không đáng tin, điên điên khùng khùng.”

“Kém vậy sao?”

“Nếu em muốn nói hắn là một người của chủ nghĩa lý tưởng cũng được.”

“Người của chủ nghĩa lý tưởng?” Hoàn Nhạc phẩm bình từ ngữ hiện đài này, cẩn thận liên kết với tất thảy thuộc về Tống Lê, nhớ đến thư sinh cứ điên điên khùng khùng, la lối muốn làm một bài thơ, bỗng chàng trợn trừng hai mắt.

“Em nhớ ra rồi, hắn quay đầu lại ngay tại lúc mấy con ma men kia lôi em đi. Em thấy hắn đang khóc, nước mắt ròng ròng chảy xuống.”

Hoàn Nhạc sinh hoài nghi với ký ức của mình lần thứ hai, “Khi đó em còn cho là hắn mừng tới phát khóc, nhưng bây giờ nghĩ lại, trong mắt hắn rõ ràng là khiếp sợ và tuyệt vọng.”

Thậm chí là cuồng loạn.

“Vậy trước đấy hắn vui vẻ là vui vẻ thật sao?” Sầm Thâm lại hỏi.

Vui vẻ lúc trước là vui vẻ thật sao? Hoàn Nhạc lặp lại câu hỏi của Sầm Thâm, Tống Lê kích động đến gương mặt đỏ au kia, có thật không?

Hoàn Nhạc hơi xoắn xuýt gãi đầu, hiện giờ chàng quả tình không dám hoàn toàn tin tưởng trí nhớ của mình, nhưng sự tương phản trước sau ở Tống Lê đúng là quái dị.

A Quý chẳng hề để ý: “Đó chính là đầu óc hắn không đủ tỉnh táo, ngâm thơ của người khác, ngỡ chính mình làm, hạnh phúc quá ấy chứ.”

Hoàn Nhạc thấy lời giải thích này cũng khá có lý, không khỏi nhìn A Quý bằng cặp mắt khác xưa, “Vậy ông nói chút coi, vì sao hắn lại theo bản năng ngâm ra thơ của người khác?”

A Quý hỏi ngược lại: “Chẳng phải mới nói Liễu Thất nói cho hắn biết sao?”

“Tại sao Liễu Thất muốn nói cho hắn biết?”

“Ta đây nào biết.”

Hoàn Nhạc cũng không biết, tại sao Tống Lê lại dính dáng tới Liễu Thất. Mà đã như thế, mối quan hệ trước nay chàng vẫn luôn tìm kiếm đã bước đầu trồi lên khỏi mặt nước.

Giống hệt như những gì bọn họ đã từng suy đoán, người can hệ đến sự kiện Quỷ Yến, hoặc ít hoặc nhiều đều liên quan đến Liễu Thất. Liễu Thất chính là cốt lõi của mối quan hệ này.

Bấy giờ Sầm Thâm đột nhiên hỏi: “Chẳng phải em từng mua tháp lưu ly ở hiệp hội thợ thủ công à?”

Hoàn Nhạc gật đầu, “Đúng á, mua để chúc thọ mẹ em.”

“Em có thể mua, người khác cũng có thể mua.”

“Anh muốn nói… E rằng Tống Lê cũng từng mua đồ ở hiệp hội thợ thủ công?”

Câu nói của Sầm Thâm chẳng khác nào “đề hồ quán đỉnh”.

Hoàn Nhạc kích động đứng bật dậy, đi lòng vòng trong phòng, “Em chắc chắn em mua đồ từ hiệp hội thợ thủ công, đây là em và hắn gặp nhau. Phu tử là bạn hắn, cũng có thể đã nắm bắt được cái gì đó, còn cả Tống Lê, thêm Bình Nhi nữa!”

Đi một hồi, chàng cũng dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Sầm Thâm, “Nhưng Tống Lê mua gì? Kia là người điên vì thơ, hắn mua bài ‘Hiệp khách hành’ ấy à? Nhưng ‘Hiệp khách hành’ các anh biết vẫn là của Lý Bạch, có thể thấy được Tống Lê cũng không chiếm nó làm của riêng. Hắn muốn sáng tác thơ, muốn sáng tác thơ của bản thân, đó là ăn cắp thì hắn sẽ không làm.”

Hoàn Nhạc không khỏi nhớ lại buổi tối hôm đấy chàng gọi Tống Lê ở gần cầu Nam Lưu, hắn đứng giữa đuốc đèn rực rỡ, hồ hởi nói cho Hoàn Nhạc hay —–

“Ta muốn viết thơ, chắc chắn là có một không hai, tuyệt nhất tự cổ chí kim!”

Hắn có thể vì thiếu cảm hứng mà xông vào Quỷ Yến, người điên cuồng như thế, cớ sao cuối cùng lại biểu lộ vẻ lo lắng như vậy?

Nghĩ tới đây, Hoàn Nhạc nhìn về chữ phúc trên sàn, lẽ nào hắn…. bị tài tình vô phương sánh kịp của người khác giết chết ư?